Chương 108: Người sẽ nói cho ngươi biết rõ hơn bất kì ai khác...? (2)
Danh hiệu “Võ giả danh dự" được trao cho người ngoài như một cách để bày tỏ lòng biết ơn khi một tông phái, gia tộc mắc nợ người đó.
Về cơ bản, đây là một danh hiệu thể hiện “Người này chính là vị cứu tinh của chúng ta!”
Về cơ bản, tôi đang yêu cầu Mai Hoa Thiên Tôn chấp thuận cho tôi trở thành vị cứu tinh chính thức của Hoa Sơn.
Có thể tôi hơi kiêu ngạo và vô liêm sỉ, nhưng đã quá muộn để rút lại lời nói đó.
Mai Hoa Thiên Tôn nghe xong lời thỉnh cầu của tôi thì sửng sốt.
Có vẻ như ông ấy không ngờ tôi lại hỏi ông ấy điều như vậy.
“... đó là một điều bất ngờ."
“Ta xin lỗi vì đã đột ngột như vậy."
Ban đầu tôi định đưa ra một yêu cầu khác, nhưng bây giờ tôi đã có lý do cho danh hiệu ‘võ giả danh dự’ của Hoa Sơn.
Có lẽ lúc này Mai Hoa Thiên Tôn đang suy nghĩ rất nhiều vì đây không phải là một thứ dễ dàng để tặng cho tôi.
“Ta hỏi vậy để phòng ngừa thôi, có phải là do Đạo khí bên trong ngươi không?"
Tôi gật đầu trước lời nói của người đàn ông.
“Đó sẽ là một trong những lý do lớn nhất.”
Nếu như được phong danh hiệu ‘Võ giả danh dự’ tôi sẽ có tư cách học võ công Hoa Sơn.
Đương nhiên, tôi không thể sử dụng những kỹ năng đặc thù như kiếm pháp Hoa Sơn.
Và vinh dự này có ý nghĩa rất lớn đối với một người theo phái Chính giáo.
Tôi có thể chọn học nó một cách bí mật, nhưng tôi không muốn phải gánh chịu hậu quả nếu hành động của tôi bị phát hiện.
Sẽ là vấn đề nếu tôi không thể tự do sử dụng Đạo khí bên trong cơ thể mình.
Luồng khí mà tôi nhận được từ bảo vật của Hoa Sơn vẫn luôn ở trong đan điền của tôi mà tôi không thể sử dụng được.
Nhờ nó mà tôi có thể đạt tới cấp độ Tứ Tinh của Cửu Diễm Hỏa Luân Công và đạt tới cảnh giới Đỉnh Phong với sự giúp đỡ của Trưởng lão Thiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn khi sử dụng nó mà không được chấp thuận.
[Cứ dùng trong bí mật đi, sao lại cẩn thận thế trong những chuyện như thế này?]
Tôi không phải là người của phe Tà giáo, vậy tại sao tôi lại không tuân theo các quy tắc?
[Thật vinh dự khi lời nói đó đến từ một ma nhân đã đốt cháy và phá hủy nhà của người khác.]
Lời của Trưởng lão Thiết như đấm vào bụng tôi.
Tôi thực sự đã làm như vậy trong kiếp trước, nên tôi không thể cãi lại ông ấy.
Nhưng dù vậy, lời tôi nói rằng từ bây giờ tôi sẽ sống như một người tốt là sự thật.
Ít nhất là trong cuộc sống này, tôi muốn và đã lên kế hoạch như vậy.
Nhìn thấy Mai Hoa Thiên Tôn im lặng, tôi lên tiếng trước.
“Ta cho rằng việc trao cho ta danh hiệu đó là quá khó khăn đối với ông.”
“Không, không phải vậy. Thực ra, ngay từ đầu ta đã muốn trao cho ngươi danh hiệu đó rồi.”
"Hả?"
“Ta biết rõ hơn ai hết ngươi đã giúp Hoa Sơn nhiều như thế nào, vậy sao ta lại có thể không cân nhắc đến điều đó?”
Ông ta định cho tôi danh hiệu đó sao?
Tôi bối rối sau khi nghe câu trả lời của Mai Hoa Thiên Tôn.
Lão ta tiếp tục nói, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi.
“Ta không cân nhắc tới chuyện này là vì ngươi là người của Cửu gia, ta không nghĩ Cửu gia sẽ thích ngươi được phong danh hiệu ‘Võ giả danh dự’ của Đạo giáo...”
Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được ý của Mai Hoa Thiên Tôn.
Điều đó có lý. Cửu Nhân Hoa là một ngoại lệ vì về cơ bản cô ấy đã rời khỏi Cửu gia và trở thành một phần của Hoa Sơn.
Và trong trường hợp cụ thể của cô, điều đó không quan trọng lắm vì dù sao thì cô cũng không biết nhiều về Cửu gia.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho Mai Hoa Thiên Tôn.
“Ta sẽ ổn thôi. Gia tộc cũng sẽ không nói nhiều đâu."
Không phải là tôi chỉ suy đoán bừa bãi đầu.
Tôi chắc chắn như vậy. Nếu phụ thân tôi nghe được tin tôi được phong làm ‘võ giả danh dự’ của Hoa Sơn, nhiều nhất ông ấy cũng chỉ nói hai chữ: “Ta hiểu rồi.”
Mai Hoa Kiếm sĩ đứng cạnh tôi cũng lên tiếng.
“Chưởng môn, đứa nhóc này không chỉ cứu mạng ta, còn ngăn cản nguy hiểm tiềm tàng đến gần Thần Y, có quá đủ lý do để phong cho nó danh hiệu này.”
Tôi được lợi khi cứu cô ấy bằng cách có được một ít ma khí và lý do thứ hai chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tôi cảm thấy hơi tệ, nhưng dù sao thì, lời cô ấy nói là sự thật.
Mai Hoa Thiên Tôn vuốt râu một lát rồi gật đầu.
Ông ấy có đang chấp thuận không?
“Việc trao cho ngươi danh hiệu đó cũng không khó lắm đâu. Ta sẽ phải nói chuyện với những trưởng lão, nhưng kết quả thì khá rõ ràng.”
“Sau đó...?”
“Tuy nhiên...”
Ông ta nhìn tôi chăm chú. “Ta hiểu là ngươi lo lắng về luồng khí trong người ngươi. Đáng tiếc là ta không thể dạy ngươi cách sử dụng luồng khí đó.”
Ông ấy nói về việc ông ta bận rộn như thế nào vì tất cả những điều đã xảy ra trước giải đấu.
Hơn nữa, hôm nay là ngày tôi phải rời đi để trở về gia tộc, vì vậy ngay cả khi tôi được trao danh hiệu đó, tôi cũng sẽ không có ai dạy tôi.
“Ông không cần phải lo lắng về điều đó đâu, Chưởng môn.”
Mai Hoa Kiếm đi cùng tôi đến gia tộc có thể không giúp được tôi vì cô ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục, nhưng có một người ngay bên cạnh tôi có thể chỉ dạy tôi tốt hơn bất kỳ ai.
[...Hả?]
***************
Sau khi nhận được sự chấp thuận của Thiên Mai Hoa, tôi và Mai Hoa Kiếm đã di chuyển đến khu vực chuẩn bị xe ngựa.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi ông ấy chấp thuận dễ dàng như vậy.
Ta thậm chí còn nhờ Mai Hoa Kiếm giúp ta chuyện này, nhưng sự chấp thuận của Mai Hoa Thiên Tôn dễ dàng hơn ta mong đợi.
Ông ấy thậm chí còn nói với tôi rằng yêu cầu này của tôi không được tính là một lời thỉnh cầu và tôi vẫn có thể yêu cầu ông ấy điều gì đó trong tương lai.
Danh hiệu này luôn dễ dàng có được thế này sao?
[Ta cũng không biết. Vào thời của ta, danh hiệu như vậy không hề tồn tại.]
Tôi đã hỏi Trưởng lão Thiết về điều đó, nhưng có vẻ như ông ấy không biết.
Nhưng dù là gì đi nữa, mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp.
Sau đó, Mai Hoa Kiếm đứng cạnh tôi lên tiếng.
“Không biết như này có được không nhỉ?"
"Ý cô là gì?"
“Tên nghe có vẻ rất hoành tráng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cái tên thôi. Hơn nữa, nếu như ngươi hứng thú với võ công của Hoa Sơn tông...”
“Không, không có chuyện đó đâu. Cô không cần phải lo lắng đâu.”
Hoa Sơn chuyên về kiếm thuật.
Tôi chưa bao giờ có ý định học kiếm thuật của họ, chứ đừng nói đến kỹ thuật của họ.
Họ quá thiên về kiếm thuật.
[Vậy ngươi chỉ muốn chọn ra những phần tốt và học cách lưu thông luồng khí đó thôi sao?]
Tôi không thể sử dụng kiếm thuật hoa mai chỉ trong vài ngày được....
Có thể thực hiện được với sự giúp đỡ của Trưởng lão Thiết, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian để tìm hiểu những điều phức tạp trong võ công của họ.
Bây giờ thì đủ rồi.
Kết hợp luồng khí hủy diệt của Hỏa Công của Cửu gia với Đạo khí để giảm bớt tính hoang dã của nó.
Tôi tận mắt chứng kiến sự khác biệt lớn đến mức nào.
Mai Hoa Thiên Tôn nói sau khi nói chuyện với các trưởng lão sẽ gửi thư chấp thuận cho Cửu gia, nhưng đến thời điểm này thì về cơ bản tôi đã được chấp thuận rồi.
Khi tôi đến cửa sau khi đến chân núi Hoa Sơn, có vẻ như tất cả các xe ngựa đều đã sẵn sàng để đi, được phủ đầy đủ mọi thứ.
Khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy một nhóm người đàn ông cơ bắp.
“...Chuyện gì thế này?".
Hiển nhiên bọn họ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, vì ở Hoa Sơn không có ai mặc đồng phục của họ và có thân hình khổng lồ như vậy.
Mai Hoa Kiếm cũng ngoảnh đầu đi khi nhìn thấy họ.
Cô ấy có... xấu hổ không?
Mặc dù không muốn đến gần hơn nhưng tôi vẫn phải đến, vì vậy tôi tiến đến gần những chiếc xe ngựa.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Nhân Hoa”
“Đừng bỏ bữa và đừng quên chúng ta nhé?"
“Nhân Hoa, trông muội gầy quá. Chúng ta nên giúp muội tập chân nhiều hơn."
“Cánh tay của cô ấy chỉ bằng ngón tay của ta... Làm sao điều đó có thể hợp lý được?”
“...Các người, làm ơn rời đi được không?”
Cửu Nhân Hoa nói, cầu xin những người đàn ông lực lưỡng vây quanh cô.
Mặc dù họ lo lắng cho cô nhiều như vậy, họ vẫn giữ khoảng cách với cô, hiểu được cảm xúc của cô.
Nhưng khi họ di chuyển xa hơn về phía sau, nhóm lớn của họ thậm chí còn bắt mắt hơn trước.
Cửu Nhân Hoa hét vào mặt những người đàn ông.
“Mọi người sợ các người đấy...!”
“Hả? Ý ngươi là sợ sao, bọn họ đều có vẻ xúc động?”
“Thật vậy, ai có thể sợ khi chúng ta có tấm lưng to như núi?”
[Đúng vậy.]
Trưởng lão Thiết lén đưa ra một lời bình luận.
Lúc này, tôi cảm thấy mình sắp phát điên.
Có vẻ như không chỉ mình tôi cảm thấy như vậy, vì Tân Hiên, người đang ở rất xa, đột nhiên đấm vào đầu các đệ tử bằng nắm đấm của mình.
-Bụp! Bụp! Rầm!
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng họ b·ị đ·ánh.
...Vừa rồi, tôi nghĩ mình đã nghe thấy một số âm thanh không thể phát ra từ đầu người?
Nghe như là đang đập đá vậy. Cùng với tiếng động, đệ tử thế hệ thứ hai cũng bắt đầu lăn lộn trên sàn.
“Ôi trời!”
“Đại sư huynh đánh người vô tội!"
“...Ngươi câm mồm lại đi đồ ngốc, xấu hổ quá!”
Đi ngang qua các đệ tử đang đau đớn trên mặt đất, Tân Hiên bước về phía Cửu Nhân Hoa.
"Nhân Hoa."
“Vâng, tiền bối?"
Tôi nhận thấy Tân Hiên giật mình khi Cửu Nhân Hoa trả lời một cách chắc chắn mà không hề sợ hãi.
“...Đúng vậy, thấy ngươi tự tin ta cảm thấy an tâm hơn.
“Cảm ơn tiền bối đã lo lắng cho ta..."
“Không, ta không làm gì cả. Ngươi đã tự mình vượt qua tất cả"
Tay Tân Hiên hơi run khi nhìn Cửu Nhân Hoa.
Có vẻ như hắn đang tự hỏi liệu mình có thể xoa đầu cô ấy hay không?
"Tiền bối?"
Cửu Nhân Hoa hỏi, tự hỏi hắn ta đang làm gì, nhưng hắn hạ tay xuống.
Có vẻ như hắn ta quyết định rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Thay vào đó, hắn ta mỉm cười ngượng ngùng và nói: “Không có gì đâu, đi đường bình an nhé."
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hắn bắt các đệ tử vẫn còn nằm trên mặt đất đứng dậy và chuẩn bị quay trở lại Hoa Sơn.
Vào lúc đó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau trong một giây.
- Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.
Hắn đã gửi cho tôi một tin nhắn bằng thần giao cách cảm.
Ta biết.
Tôi đáp lại tương tự.
Nhận được tin nhắn của tôi, Tân Hiên nhìn tôi với vẻ sửng sốt.
Có vẻ như hắn ta không ngờ rằng tôi cũng có thể nói chuyện bằng thần giao cách cảm.
Sau đó, hắn ta chỉnh lại nét mặt, gật đầu và bắt đầu bước chậm rãi lên cầu thang.
Sau khi mọi việc dường như đã hoàn tất, tôi vừa bước tới toa xe ngựa thì có người gọi và ngăn tôi lại.
“Cửu công tử...!”
Khi nhìn lại tôi thấy Dũng Phong.
“Dũng Phong đại hiệp! Làm sao ngươi lại xuống đây?”
Tôi nghĩ rằng các đệ tử thế hệ thứ ba không thể xuống đây nếu không được phép?
Dũng Phong trả lời câu hỏi của tôi như thể không có chuyện gì xảy ra: “Ta chỉ bí mật đến đây thôi!”
Gã này thực sự là một kẻ điên...
Làm sao hắn ta có thể thản nhiên vi phạm quy định của tông phái như vậy?
[Điều này làm ta ấm lòng. Hắn làm ta nhớ đến bản thân mình hồi trẻ.]
Tôi nghĩ mọi vấn đề đều bắt nguồn từ ông, Trưởng lão Thiết.
Tôi không thể không lắc đầu.
“Ta vội vã xuống đây vì nghe nói hôm nay ngươi phải đi.”
Ồ, tôi không nói gì với hắn ta về việc tôi rời đi sao? Tôi đoán là tôi quên nói với hắny vì tôi quá bận.
“Ngươi có khỏe không? Ta nghe nói hôm qua ngươi b·ị đ·ánh.”
Tôi nghe nói hắn ta không chỉ thua mà còn ngất xỉu sau khi b·ị đ·ánh vì đối thủ của hắn không ai khác chính là Tân Hiên.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại, hắn ta có vẻ vẫn ổn.
“Ồ! Nhờ sư phụ nhẹ tay nên những cú đánh của sư phụ chỉ gây đau đớn, nhưng không đủ sâu để lại bất kỳ v·ết t·hương nào trên cơ thể ta."
“...Ồ, ta hiểu rồi."
Làm sao hắn có thể nói ra điều đáng sợ như vậy một cách tươi sáng như vậy?
Về cơ bản, hắn đang nói rằng hắn ta đã bị t·ra t·ấn và gã không có dấu vết nào về điều đó trên cơ thể mình.
Tông phái này thực sự không bình thường...
Nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đều là kẻ điên. Dũng Phong mỉm cười lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi.
Đó là một vật có biểu tượng là hoa mận. Khi tôi đang xem món quà mới của mình, hắn ta nói.
“Đây là biểu tượng của ta.”
“Tại sao ngươi lại đưa cho ta thứ này?"
“Ta chưa bao giờ sử dụng nó... nhưng ta muốn nhờ ngươi trả lại nó cho ta khi chúng ta gặp lại.”
Tôi không thể không cau mày trước lời nói của hắn.
Tại sao hắn ta lại làm điều mà chỉ những người yêu nhau mới làm?
Tôi liếc nhìn Dũng Phong và tự hỏi liệu hắn có thuộc nhóm nào đặc biệt không, nhưng chàng trai trẻ vẫn tiếp tục nói mà không hề quan tâm.
“Và ta hy vọng rằng lúc đó ngươi cũng sẽ chấp nhận lời thách đấu của ta."
"Hửm?"
Tôi nhìn gã với vẻ mặt lạ lùng, cố gắng hiểu ý hắn khi nói thế.
Tôi nhìn thấy tinh thần cạnh tranh nhẹ nhàng toát ra từ đôi mắt hắn.
Sau khi hiểu ý gã, tôi mỉm cười.
Hắn ta muốn tôi trở thành đối thủ của hắn.
Tôi không thể tin là tôi lại nhận được sự đối xử như vậy từ chính Long Kiếm.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó.
Tôi mỉm cười nhẹ, cất đi biểu tượng Dũng Phong đã đưa cho tôi.
“Ừm, ta mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta.”
Dũng Phong nở nụ cười tươi, rõ ràng là hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Đa tạ ngươi. Ta đã có thể học được nhiều điều từ ngươi.”
Để lại tôi những lời này, Dũng Phong không chút do dự quay về Hoa Sơn.
Ấn tượng.
Tôi cảm thấy gần đây có rất nhiều người cảm ơn tôi.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình không làm được gì nhiều để xứng đáng với tất cả những điều đó.
Trưởng lão Thiết.
[Cái gì?]
Ông có chắc là mình ổn không? Ta không biết khi nào mình mới có thể quay lại Hoa Sơn sau khi rời đi.
Trưởng lão Thiết đã nói với tôi rằng ông ấy vẫn ổn khi tôi nói chuyện với ông ta vào đêm hôm trước, nhưng tôi cảm thấy mình nên chắc chắn thêm một lần nữa...
[Không có cách nào để ta có thể ở lại đây.]
Điều đó có thể đúng...
[Thêm vào đó...]
Ông dừng lại để hít một hơi thật sâu.
[Ta cảm thấy như bây giờ ta đã biết mình cần phải làm gì cho thế giới này, vì vậy không có lý do gì để ta ở lại đây. Đó là lý do tại sao ta ổn. Đừng lo lắng về điều đó.]
Đã hiểu.
Ngay cả khi tôi hỏi ông ấy có ý gì khi nói như vậy, lão ta chỉ trả lời rằng ông không thể nói cho tôi biết ngay được.
Điều đó thật bực mình, nhưng làm phiền lão ta cũng chẳng có ích gì, rõ ràng là ông ấy không muốn tôi gây sức ép.
"Sư phụ!"
Cửu Nhân Hoa, người đang chuẩn bị lên xe ngựa, đã phát hiện ra tôi và Mai Hoa Kiếm rồi lập tức chạy về phía chúng tôi.
“Con vừa mới tới à?”
Cửu Nhân Hoa ôm chặt Mai Hoa Kiếm, người phụ nữ đáp lại bằng cách vuốt tóc cô gái.
Nhìn cảnh tượng hạnh phúc, tôi hỏi Cửu Nhân Hoa, vẫn đang trong vòng tay của Mai Hoa Kiếm, "Mọi người đã lên hết chưa?"
"Ừm"
“Còn Thần Y thì sao?”
“Nghe nói ông ấy đã ở trong xe ngựa từ sáng."
Theo lời Cửu Nhân Hoa, Thần Y đang ở trên cỗ xe ngựa do Hoa Sơn chuẩn bị, chứ không phải là cỗ xe ngựa của Cửu gia.
Sau đó tôi hỏi Cửu Nhân Hoa.
“Ngươi có mang theo hết quần áo không?"
“Những người khác đã hỏi ta hàng chục lần rồi mà bây giờ ngươi còn hỏi ta nữa hả ca ca?"
“Tất cả đều tốt, miễn là ngươi có chúng”
Sau một hồi nói chuyện phiếm, tôi vào trong xe ngựa, Vi Tuyết A chào đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ
Nam Cung Phi đã ngủ trên đầu gối Vi Tuyết A.
“Thiếu gia!”
“Cô gái này lại ngủ nữa à?"
“Tỷ ấy nói rằng tỷ ấy mệt vì hôm qua không ngủ đủ giấc!”
“Có vẻ như cô ấy lúc nào cũng mệt mỏi...”
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng giữ im lặng hết mức có thể để không đánh thức cô ấy.
Sau khi nhìn quang cảnh bên ngoài một lúc, tôi nghe thấy giọng nói của Kiếm Tôn.
“Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ."
“Ồ, vâng!”
Tôi quên mất Kiếm Tôn đang ở trên ngựa dẫn đầu cỗ xe ngựa.
Tôi lập tức trở nên khiêm tốn sau khi nhận ra điều đó.
Chiếc xe ngựa do một trong Tam Tôn giả hùng mạnh dẫn đầu thực sự có hiệu quả trong việc khiến tôi phải dọn dẹp hành động của mình.
Khi thấy tình hình như vậy, lão Thiết không khỏi hỏi.
[Tại sao gã đàn ông đó lại lái xe ngựa thế...]
Bản thân tôi cũng không biết điều đó.
Và tôi thậm chí còn tò mò hơn cả Trưởng lão Thiết về lý do này.
Cùng với tiếng " hí” đầy năng lượng, cỗ xe ngựa bắt đầu chuyển động.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong công việc ở Thiểm Tây và đang trên đường trở về gia tộc.
“Sau khi trở về... ta sẽ không đi du lịch một thời gian.”
Chỉ riêng năm nay, tôi đã đi Thiểm Tây và Tứ Xuyên, nên tôi không muốn đi những chuyến đi dài, dài như vậy nữa.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Thiết lão lên tiếng.
[Nhìn cách ngươi nói thì có vẻ mọi chuyện sẽ không diễn ra theo ý ngươi đâu.]
Tôi buộc mình phải lờ đi những lời nói đáng ngại của lão ta.
Khi cuối cùng tôi trở về gia tộc,
Tôi đã phải đối mặt với một tình huống mà tôi không ngờ tới.
“...Sao ngươi lại ở đây?"
Tôi hỏi trong sự sửng sốt.
Cô ấy trả lời với khuôn mặt ửng hồng,
“X-Xin chào...!”
Cô ấy có mái tóc xanh đậm và đôi mắt sáng lên màu xanh lục tương tự.
Độc Phong của Đường gia Tứ Xuyên, Đường Tố Nhiệt, đang đợi tôi ở gia tộc của tôi.