Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 121: Vô Danh Kiếm (2)



Chương 120: Vô Danh Kiếm (2)

- Đồ khốn nạn..

[Đừng chửi ta nữa! Trời ơi... Một Đạo sĩ sao có thể thô tục như vậy được?]

- Ngươi thực sự là người giỏi nhất khi nói đến việc vô liêm sỉ... Biểu cảm của ngươi thậm chí không hề thay đổi dù ngươi đã để lại cho lão già này một điều ngu ngốc để làm.

[Ông không cần phải trả tiền thuê nhà, vậy nên thỉnh thoảng giúp đỡ cũng được phải không?]

- Ta chỉ hy vọng rằng ngươi nên đi c·hết đi...

Sự cằn nhằn không ngừng của Thiết lão không có dấu hiệu kết thúc.

Tuy nhiên, cuối cùng ông vẫn cầm thanh kiếm lên.

- Hãy biết rằng lần này ta sẽ lấy thân xác này mãi mãi.

[Ông là t·ên c·ướp hào phóng hay gì vậy? Sao lại gửi lời cảnh báo sớm thế?]

Quyền kiểm soát cơ thể của tôi tự nhiên được chuyển giao cho Thiết lão.

Ông ấy đã nói với tôi rằng ông ta không thể làm điều này thường xuyên được.

Tuy nhiên, nhìn lại bây giờ, tôi không chắc liệu điều đó có thực sự xảy ra ở đây hay không?

- Ta chưa bao giờ nói dối ngươi. Sự thật là ta không thể ở trong cơ thể ngươi quá lâu.

Tư thế cầm kiếm và hơi thở của tôi lập tức thay đổi.

Trong mắt tôi, điều này thực sự hấp dẫn.

Giống như trước đây, tôi có thể cảm nhận được nhiều thứ mà bình thường tôi không thể cảm nhận được.

Đây có phải là một loại giác ngộ không? Nếu vậy, tôi có thể đạt được gì từ điều này?

- Ngươi có thể tự mình chiến đấu mà không cần cầm kiếm, vậy thì có lý do gì để ngươi giao việc này cho ta?

Một lý do?

[Ta không biết?]

Tôi chỉ chọn phương án này vì nó an toàn nhất và tôi cũng làm vậy vì quá sốc.

Vì không ai trong thiên hạ này biết rằng Thiết lão đang ngự trong cơ thể tôi.

- Cơ hội chiến thắng của ngươi không thấp đến vậy đâu, vì ngươi là một võ giả đấm bốc. Ta chắc rằng ngươi có thể tự mình suy đoán ra điều đó.

[Ừm, ta biết.]

Để tăng cơ hội chiến thắng, tôi phải đấu với luật cấm sử dụng nội khí.

Tuy nhiên, để kích Nam Cung Trấn, tôi nghĩ rằng nhặt kiếm lên sẽ là phương pháp tốt nhất đi đôi cùng với luật.

Cuối cùng thì, mọi việc đã diễn ra theo đúng kế hoạch, tuy nhiên, tôi vẫn không khỏi có chút thất vọng.

- Ngươi thất vọng vì ngươi không phải là người chiến đấu, đúng không? Mặc dù ngươi là người đẩy công việc này cho ta... Ngươi có muốn đổi lại ngay không?

Tôi thực sự là một võ giả, phải không? Tôi đã tham lam muốn trải nghiệm một cuộc chiến giữa hai võ giả mạnh mẽ.

Tuy nhiên, tôi biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, vì vậy tôi phải chịu đựng.

[Không, ta ổn. Chúc ông may mắn.]

- Chậc...

Thiết lão đứng yên và nhìn thẳng vào Nam Cung Trấn.

Ông vẫn có vẻ như vô cùng tức giận.

Cái nhíu mày không bao giờ rời khỏi khuôn mặt ông và có vẻ như ông không có ý định buông bỏ nó trong thời gian tới.

“Sao ta lại ở cùng với một đứa nhóc như ngươi chứ... Chắc chắn là lão thiên đã đã nhầm lẫn gì đó rồi.”

Thiết lão từ từ giơ kiếm lên.

Thấy hành động đó, mắt Nam Cung Trấn sáng lên.

Ông ấy hỏi ngay.

“Ngươi có kinh nghiệm dùng kiếm không?”

Tôi đoán là ông ta hẳn đã cảm thấy điều gì đó khi quan sát chuyển động của Thiết lão.

Ông ta thực sự xứng đáng với danh hiệu Kiếm Vương.

Thôi, tôi phải trả lời nên tôi thì thầm với Thiết lão.

[Trước đây...]

“...Trước đây?”

[Ta học được điều này như một trò đùa, thưa Gia chủ.]

“Tôi học nó như là aj, j, đùa, Gia chủ ạ.”

[Thiết lão... giọng của ông?]

- Ta có thực sự phải nói chuyện như hậu bối với tên nhóc đó không!?

Lòng kiêu hãnh của Thiết lão không cho phép điều đó xảy ra, nhưng may mắn thay, cuối cùng không có vấn đề gì xảy ra.

Ngược lại, có vẻ như nó đã giúp kích động Nam Cung Trấn hơn nữa.

Biểu cảm của ông ta méo mó hơn nữa, mang một vẻ ngoài thậm chí còn đáng sợ hơn trước.

“Ngươi vẫn còn đùa giỡn cho đến phút cuối cùng.”

[Ông ấy có vẻ rất tức giận.]

-...Vậy ngươi nghĩ đó là lỗi của ai?

“Ta tò mò không biết ngươi có thể biểu hiện như vậy trước mặt ta được bao lâu? Được thôi, ta chắc chắn sẽ nắm lấy cánh tay ngươi vì ngươi muốn điều đó đến vậy.”

- Xoạt-!

Thanh kiếm mà Nam Cung Trấn rút ra đã cộng hưởng và bắt đầu rung động một cách mạnh mẽ.

Hiện tượng này được gọi là Kiếm Hưởng.

Nếu một người có thể đạt đến một trình độ thành thạo và tinh thông nhất định về con đường kiếm thuật, thì người ta đã tiên đoán rằng họ sẽ trở thành một với thanh kiếm của mình.

Khả năng này không phụ thuộc vào việc điều khiển dòng khí.

Hòa làm một với thanh kiếm.

Thanh kiếm và người cầm kiếm càng hòa làm một và cộng hưởng với nhau thì tiếng vọng càng lớn.

Về cơ bản, điều này có nghĩa là Kiếm Hưởng... là sự khởi đầu của quá trình trở thành một với thanh kiếm.

Đạt đến điểm này là ước mơ của mọi người sử dụng kiếm và nó cũng là biểu thị cho sự khởi đầu cho một hành trình của những người sử dụng kiếm trên con đường đi đến hồi kết.

- Một sự cộng hưởng không tệ.

Ngay cả khi thanh kiếm của Nam Cung Trấn vang lên dữ dội, Thiết lão vẫn đứng yên, kinh ngạc trước cảnh tượng đó.

"Nếu phải so sánh với tên khốn Minh đó thì giống như so sánh thiên với thổ vậy, nhưng tôi vẫn thấy hắn được đào tạo bài bản."

[Minh?]

- Chỉ là một gã nào đó. Gã có cái tên Nam Cung và là một tên khốn luôn theo đuôi váy của người khác.



...Lúc nãy khi nói tên khốn Minh, ông ta có đang ám chỉ Nam Cung Minh không?

Nếu ông ta đang nói đến Lôi Kiếm thì ông ta là một trong năm người hùng đã g·iết c·hết Huyết Ma cùng với những người hùng khác.

Có vẻ như tôi không sai khi ngay cả Thiết lão cũng tặc lưỡi và tiếp tục nói.

- Chậc, ít nhất thì ta cũng nên được phục vụ một ly rượu khi c·hết, thế mà ta lại phải đùa giỡn với hậu duệ của tên khốn đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi sau khi nghe những lời ông ấy nói. Trước đây tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy tội lỗi.

- Ngươi đúng là đồ khốn nạn thối tha, ta thề có Chúa...

[Dù sao thì, ông sẽ ổn chứ?]

...Về điều gì?

[Cho dù không sử dụng nội khí... đối thủ cũng là một người rất đáng gờm.]

- Trời ơi, sau khi giao việc cho ta, ngươi còn lo lắng sao?

Thiết lão đáp lại, giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.

Tôi không đánh giá thấp khả năng của ông ấy, nhưng ông không sử dụng cơ thể của mình mà là của tôi, cơ thể vẫn còn nhiều khuyết điểm.

Tôi không khỏi tò mò liệu ông có ổn không?

- Không cần phải lo lắng về điều vô nghĩa.

Cùng với lời nói của Thiết lão, Nam Cung Trấn dựng thẳng thanh kiếm của mình và nói bằng giọng kiêu ngạo.

“Đến đây nào nhóc con, ta cho ngươi mười giây...”

Nam Cung Trấn không thể kết thúc câu nói ngạo mạn của mình...

- Xoạt-!

Bởi vì tiếng vọng đâm vào tai ông quá lớn khiến ông không thể tiếp tục.

Nó lớn hơn nhiều và rõ ràng hơn nhiều so với Kiếm Hưởng phát ra từ thanh kiếm của Nam Cung Trấn.

Giống như có một chiếc chuông khổng lồ đang rung lên gần đó một âm thanh rung lớn vang vọng từ thanh kiếm mà Thiết lão đang cầm.

Sau đó, Thiết lão lên nói chuyện với tôi.

- Đồ khốn nạn, ngươi còn nhớ ta là ai không?

Sự ngạc nhiên của Nam Cung Trấn không hề lọt vào mắt tôi.

Xung quanh lập tức tràn ngập sự hiện diện uy áp của Thiết lão.

Làm sao ông ta có thể phát ra uy áp như vậy lên xung quanh mà thậm chí không sử dụng nội khí?

Kể cả khi tôi có mang nguyên thân của mình trở lại từ kiếp trước, tôi vẫn rất nghi ngờ rằng mình không thể tỏa ra được sự hiện diện uy áp như Thiết lão đã làm.

Tôi không biết sự khác biệt về trình độ có thể lớn đến thế.

Trong lúc chiêm ngưỡng hào quang của Thiết lão, tôi đột nhiên tò mò về một điều.

- Không ai có thể ngăn cản ta, ngoại trừ thời gian.

Về trình độ võ giả mà Thiết lão có thể đạt tới...

Đối với tôi, việc một võ giả ở trình độ như ông ta bị mắc kẹt bên trong bảo vật như một linh hồn lang thang là một trong những điều kỳ lạ nhất.

- Ta là Thần Kiếm của Hoa Sơn, Tân Thiết.

- Vút-!

****************

Thế hệ võ giả tài giỏi hiện nay được gọi là Thế hệ Tinh Tú.

Tuy nhiên, cũng có một nhóm thiên tài và thần đồng có tên tương tự trong quá khứ không quá xa xôi.

Những thiên tài không quan tâm đến thời gian.

Bởi thế mà, bất kể là mùa nào, các tinh tú vẫn luôn ở trên bầu trời đêm.

Nam Cung Trấn là một tinh tú như vậy.

Không mất nhiều thời gian để thiên tài trẻ tuổi Nam Cung Trấn, người được ca ngợi là Kiếm Long thời bấy giờ, giành được danh hiệu Kiếm Vương.

Vào thời điểm đó, điều đó khá rõ ràng.

Vì danh hiệu Kiếm Long về cơ bản chỉ dành riêng cho Nam Cung gia của họ mà thôi.

Và danh hiệu Kiếm Vương cũng vậy.

Nếu như thiếu niên có tài năng phi thường tên là Dũng Phong không tồn tại trong giới võ lâm, thì Nam Cung Thiên Tuấn hẳn đã dễ dàng giành được danh hiệu Kiếm Long của thế hệ này.

Nam Cung Trấn chưa bao giờ nghi ngờ rằng mình có thể vươn tới bầu trời.

Ông nội của ông không bao giờ có thể đạt được danh hiệu Kiếm Tôn, nhưng ông ấy lại được gọi là Thiên Tôn, điều đó có nghĩa là ông ấy đã đạt đến mức phù thiên và siêu việt hơn thế nữa.

Nam Cung Trấn thậm chí không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ không thể đạt được điều đó.

Sự kiêu ngạo của ông tương xứng với khả năng áp đảo của mình và ông tin rằng một ngày nào đó ông sẽ có thể giành được danh hiệu cho riêng mình.

Ông sẽ đứng trên thiên không khi thời gian trôi qua một cách tự nhiên.

Ông đang ở trong một cõi tồn tại đủ để đạt được kỳ tích như vậy.

Ít nhất, đó là hình ảnh có khả năng xảy ra nhất mà Nam Cung Trấn thấy mình đang thể hiện vào thời điểm đó.

Nghĩa là nếu như "người đàn ông" khó chịu đó không tồn tại.

...Dấu vết còn sót lại của hắn vẫn ám ảnh ta cho đến tận đây.

Đêm thu vẫn lạnh như thường lệ. Hơi thở thoát ra như hơi nước trắng là bằng chứng cho sự thật đó.

Với hơi thở phả ra, Nam Cung Trấn quyết định kiềm chế cảm xúc của mình.

Ông ta chăm chú quan sát tên nhóc đang đứng trước mặt mình.

Tên nhóc có vẻ ngoài giống hệt Cửu Triệt Luân ngày xưa.

Nam Cung Trấn đã thu thập thông tin về tên nhóc trước đó.

Dù sao thì đó cũng là con trai của Cửu Triệt Luân, lý do đơn giản này cũng đủ khiến ông hứng thú với tên nhóc này.

Tên nhóc này gần như không có tài năng gì và bản tính lười biếng.

Thậm chí còn nghe nói rằng tên nhóc có tính khí tàn nhẫn và hung dữ, khiến việc giao tiếp với tên nhóc này trở nên khó khăn.

Cửu Triệt Luân có thể đã sinh ra thiên tài cuối cùng - Kiếm Phượng, nhưng ông lại không gặp may khi sinh ra đứa con trai của mình.

Với suy nghĩ đó, Nam Cung Trấn đã tự mình chìm trong cơn men rượu vào lúc nửa đêm.

Đêm định mệnh đó diễn ra cách đây một năm.

Nhưng... vậy thì con quái vật đang đứng trước mặt ông lúc này là ai?

Nam Cung Trấn không thể hiểu được.

-Reng...Reng...

"Không thể nào..."

Thanh kiếm của tên nhóc đó vang lên!



Đây tuyệt đối là Kiếm Hưởng mà ông hiện tại đang thi triển, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là rất khó có thể tin tưởng sự thật này.

Điều đó là không thể.

Hắn ta có thể đã đạt đến trình độ võ thuật cao, nhưng việc khiến thanh kiếm của hắn cộng hưởng lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Rốt cuộc, đây là một hiện tượng khó có thể đạt được ngay cả với những người sử dụng kiếm đã trải qua quá trình luyện tập cực kỳ vất vả.

Hơn nữa, Cửu Dương Thiên trước hết là một đấu sĩ quyền cước.

Phong cách đi lại, hô hấp, thậm chí cả cách hắn triệu hoán và điều khiển dòng khí của mình—tất cả đều khác xa so với một kiếm sĩ.

Nhưng bây giờ thì sao?

...Mọi thứ đã thay đổi.

Cả hơi thở và chuyển động của hắn, mọi thứ về hắn đều thay đổi hoàn toàn.

Sự thay đổi quá lớn đến nỗi ông có cảm giác Cửu Dương Thiên là một kiếm sĩ ngay từ đầu.

Chẳng lẽ hắn... đang che giấu thực lực của mình sao? Nhưng một đứa nhóc như hắn có lý do gì để làm chuyện như vậy?

Thậm chí nó còn chưa đến độ tuổi có thể che giấu sức mạnh của mình.

Nam Cung Trấn tự hỏi liệu hắn có làm gì đó với thanh kiếm hắn đang cầm không?

Tuy nhiên, thanh kiếm hắn đang cầm thuộc về Nam Cung gia.

Ông đã rõ ràng nhìn thấy hắn nhặt thanh kiếm đó, thanh kiếm của một võ nhân b·ất t·ỉnh của Nam Cung gia, từ mặt đất bằng hai mắt của mình.

“Ông đã nói sẽ cho ta mười giây mà?”

Nhịp thở điềm tĩnh của Nam Cung Trấn vỡ tan sau khi nghe giọng nói của Cửu Dương Thiên.

“Ta không có ý định từ chối lời đề nghị này. Vậy nên, hãy suy nghĩ lại trước khi hối hận.”

Cách nói chuyện của hắn lúc này có chút thay đổi kỳ lạ, nhưng Nam Cung Trấn không có thời gian để nghĩ về điều đó.

Mười giây? Ban đầu, mười giây hay bao nhiêu cũng không thực sự quan trọng đối với ông.

Trình độ của họ rõ ràng là khác nhau, nhưng sự giác ngộ mà họ đạt tới cũng giống nhau.

Điều này có nghĩa là họ đứng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với tư cách là những võ giả.

Ngay cả khi không sử dụng nội khí thì vẫn vậy.

Cách họ nhìn nhận mọi thứ và cách họ cảm nhận chúng rất khác nhau.

Và ban đầu nó phải như vậy!

Nhưng bây giờ thì sao?

Nam Cung Trấn buộc phải nghi ngờ suy nghĩ đó.

- Rắc!

Một âm thanh khàn khàn phát ra từ miệng Nam Cung Trấn.

Ta có sợ không? Với đứa nhóc còn nhỏ tuổi hơn cả con trai ta?

Ta, Thiên Thanh Kiếm?

Nào chuyện này?

Ông từ chối tin điều đó.

Không! Rõ ràng là ông thậm chí còn không tin khi nghĩ đến trường hợp đó xảy ra ở đây.

“Chắc hẳn ngươi có mẹo gì đó?”

Biểu cảm của Cửu Dương Thiên ngay lập tức chuyển sang thất vọng sau khi nghe Nam Cung Trấn nói vậy.

Nam Cung Trấn ngay lập tức có thể nhận ra phản ứng đó của hắn vì nó thậm chí không hề cố gắng che giấu sự thất vọng tột độ mà hắn đang cảm thấy lúc này.

“Ngươi khác hẳn tên khốn Minh kia. Thật thất vọng.”

“Ngươi đang nói gì thế?”

“Không có gì, thưa Ngài Nam Cung.”

Nói xong, thanh kiếm trong tay Cửu Dương Thiên cũng ngừng phát ra âm thanh.

Điều đó có nghĩa là tiếng vọng từ thanh kiếm của hắn đã chấm dứt.

Làn gió lạnh của ban đêm vẫn tiếp tục thổi theo nhịp độ riêng của nó, nhưng cảm xúc đang sôi sục trong ông vẫn không thể nguội đi.

Ông muốn chém tên nhóc này làm đôi bằng cách vung kiếm ngay tại đây và ngay bây giờ, nhưng ông đã kiềm chế không làm theo điều mình muốn.

Mọi thứ ông đang cố gắng gây dựng sẽ bị phá hủy nếu ông buông tay khỏi sự trói buộc ngay lúc này.

Vì thế, ông phải cố gắng kìm nén bản thân...một cách tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ông không muốn dễ dàng tha thứ cho thằng nhóc đó sau tất cả những lời lăng mạ mà hắn đã dành cho ông, khi mà nó còn không nhận ra vị trí của mình.

Hắn bảo là phải cắt bỏ một cánh tay phải không?

Đó chính là cược ở đây.

Nam Cung Trấn cố nén nụ cười đang cố trườn trên môi.

Tên nhóc này chính là vị Thiếu chủ mà bản thân Cửu Triệt Luân đã chấp thuận.

Cho nên, ngay cả Nam Cung Trấn cũng không thể làm ra chuyện như vậy.

Ta chỉ cần cắt nó đi thôi.

Ông định cắt đứt cánh tay bằng một cú vung gọn gàng.

Điều đó sẽ giúp họ dễ dàng gắn lại nó.

Nam Cung Trấn biết rằng Thần Y hiện đang trú ngụ tại Cửu gia.

Ông có thể dễ dàng có được thông tin đó vì họ không thực sự cố gắng che giấu nó.

Ông không biết làm thế nào mà Thần Y lại đến được Cửu gia khi lão ta đã từng ở Nam Cung gia trước đó, sau đó tiếp tục đi đến Thiểm Tây,

Nhưng Nam Cung Trấn tự nghĩ: Nếu có Thần Y ở đây, thì ta không cần phải kiềm chế khi làm hại tên khốn này nữa.

“Ta sẽ cho ngươi mười giây.”

“Hmm... Ông sẽ ổn chứ?”

"Thật nực cười khi ngươi dám lo lắng cho ta."

“...Ta biết rồi, tại sao ta lại thành ra thế này.”

Cố kìm nén sự oán hận trong lòng, Cửu Dương Thiên giơ kiếm lên với vẻ mặt than thở.

- Cụp!

Hắn tựa thanh kiếm vào vai và bắt đầu di chuyển với tốc độ chậm rãi.

Đó là một động tác rất tệ.

Có phải ta đã nhầm không?

Hơi thở và chuyển động trước đó của hắn đều là chuyển động của một người sử dụng kiếm lão luyện, nhưng vẻ ngoài đó đã biến mất như thể đó là một lời nói dối.

Tại sao hắn ta lại đặt cược nếu hắn lại chỉ có như thế này?



Đây có phải chỉ là ý thích nhất thời của một đứa nhóc chưa trưởng thành không?

Ngay cả khi Nam Cung Trấn đang có những suy nghĩ như vậy, Cửu Dương Thiên vẫn tiếp tục bước về phía ông với những bước chân và tư thế không đẹp.

Có quá nhiều sơ hở trong chuyển động của hắn đến nỗi nó không còn là trò đùa nữa.

Nam Cung Trấn cảm thấy như thể ông có thể g·iết hắn chỉ bằng một đòn bất kể ông vung đòn vào đâu.

Ta đã lo lắng vô ích.

Khi Cửu Dương Thiên đến ngay trước mũi kiếm của Nam Cung Trấn, hắn ta di chuyển bàn tay cầm kiếm với vẻ mặt bình tĩnh.

- Reng.

Đột nhiên, thanh kiếm trong tay Cửu Dương Thiên lại bắt đầu cộng hưởng lần nữa.

Đó là một cảm giác vô cùng phấn khích.

Nam Cung Trấn cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe thấy tiếng vọng của thanh kiếm.

Đồng thời, thanh kiếm của Nam Cung Trấn cũng di chuyển theo một cách kỳ lạ.

Đường kiếm vung chậm và nặng.

Đường kiếm vẽ giống như hình bán nguyệt—giống như vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, tốc độ vung chậm đến mức Nam Cung Trấn có thể nhìn thấy từng động tác của hắn.

Nam Cung gia chuyên về tốc độ trong kiếm thuật của họ.

Họ truyền vào kiếm của mình Lôi khí và sống cuộc sống của họ nhanh hơn những người khác.

Không có cách nào mà Nam Cung Trấn, người đứng đầu trong số những người đó, lại không thể né được thanh kiếm chậm chạp và nghiệp dư này.

Hoặc ít nhất thì mọi chuyện đáng lẽ phải như vậy.

Nhưng tại sao cơ thể ta lại không cử động?

Bầu trời đêm ngay lập tức bị chia đôi vì chuyển động chậm chạp của cú chém kiếm nghiệp dư này.

Những chuyển động vụng về của hắn giờ đây có vẻ thanh lịch và tao nhã.

Đây là gì vậy? Làm sao tôi có thể cảm nhận được nhiều sự khai sáng thấm nhuần trong nhát kiếm này?

Các tinh tú bị chia đôi, ngay cả ánh nguyệt chiếu xuống từ bầu trời phía trên cũng bị chia thành hai nửa bởi nhát kiếm.

Thanh kiếm yếu ớt và chậm chạp đó sớm đâm vào Nam Cung Trấn.

-Vù vù-!

Sau khi khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận đã trôi qua như thế...

Kết quả không thể nói là thảm hại hơn những gì đã xảy ra.

Cửu Dương Thiên vừa vung kiếm một đường thẳng.

Tuy nhiên, điều tương tự lại không xảy ra với Nam Cung Trấn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cửu Dương Thiên nói bằng giọng bình tĩnh và giọng điệu đều đều có phần châm chọc.

“Ta tưởng ông đã hứa...”

Nam Cung Trấn, người đáng lẽ phải ở trước mặt Cửu Dương Thiên, lại không thấy đâu.

Nhìn xung quanh, hắn thấy ông ta ở một hướng hoàn toàn khác.

“Hự...”

Tiếng thở hổn hển của ai đó truyền ra. Thì ra, Cửu Dương Thiên không phải là người phát ra những âm thanh đó.

Cách khá xa vị trí hiện tại của Cửu Dương Thiên đang đứng, Nam Cung Trấn đang thở hổn hển.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên mặt ông cùng với hơi thở gấp gáp.

Kể từ đó, cơ thể ông trở nên căng thẳng và hồi hộp.

“...rằng ông sẽ không sử dụng nội khí.”

Chỉ sau khi nghe những lời đó, Nam Cung Trấn mới kiểm tra lại cơ thể mình.

Lúc này, một luồng Lôi khí mỏng manh đang bao quanh cơ thể ông ta.

Nam Cung Trấn không còn cách nào khác ngoài nhìn Cửu Dương Thiên, vẻ mặt ông ta trở nên kinh hoàng.

"Làm sao...?”

“Ta sẽ giả vờ như lời đề nghị của ông chưa từng tồn tại. Ta cũng muốn đưa ra lời đề nghị tương tự cho ông, nhưng sẽ quá đáng nếu thực hiện với cơ thể tội nghiệp này, vì vậy ta hy vọng ông có thể hiểu.”

Mũi kiếm của Cửu Dương Thiên chĩa vào Nam Cung Trấn, trong kiếm không hề có chút cộng hưởng nào.

Tuy nhiên, Nam Cung Trấn vẫn cảm thấy như thể ông có thể nghe thấy tiếng thanh kiếm vọng lại bên tai mình.

Cuối cùng ông cũng có thể cảm nhận được điều mà trước đó ông không thể cảm nhận được.

Có phải là ảo giác không?

Trong mắt Nam Cung Trấn, cơ thể của Cửu Dương Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén và c·hết người.

Liệu hắn ta và thanh kiếm có hòa làm một không?

Nam Cung Trấn phải gạt bỏ những suy nghĩ đáng sợ đó cùng với những nghi ngờ còn vương vấn trong tâm trí.

Ngay cả bản thân ông cũng chưa đạt đến trình độ đó.

Không, thậm chí có thể diễn đạt thành một từ trình độ được không?

Ông nội ông từng nói rằng việc võ giả đạt đến một trình độ nhất định không liên quan gì đến nhau.

Có nghĩa là hắn thực sự đã trở thành một với một thanh kiếm?

Nam Cung Trấn muốn hét lên rằng không phải vậy, nhưng ông không thể làm vậy vì chính ông ta cũng không chắc chắn.

“Thanh kiếm của ông không cộng hưởng.”

Nam Cung Trấn tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ sau khi nghe Cửu Dương Thiên nói.

“Đó là điều ta đã nói với bằng hữu ta trước đây.”

“Ngươi dám dạy ta sao—“

“Phần đó của ông cũng giống hắn ta, vì thằng khốn điên kia cũng phản ứng theo cách tương tự.”

“Ngươi đang nói những điều vô nghĩa gì thế.”

“Không có gì đâu, mọi thứ đều phải thay đổi theo thời gian thôi”

Những bước chân chậm rãi tiến về phía ông không hề dao động.

Cách hắn cầm kiếm vẫn vụng về như thường lệ, nhưng tâm trí Nam Cung Trấn đã trở nên phức tạp sau khi nhìn thấy động tác hắn thực hiện trước đó.

Cửu Dương Thiên tiến lên một bước...

"Nhưng ít nhất tên khốn đó sẽ không muốn mọi chuyện trở nên như thế này, nên ta đoán mình sẽ phải dọn dẹp cho hắn. Thật trớ trêu, đây chưa bao giờ là vai trò của ta."

"Ngươi..."

Khi lòng kiêu hãnh bị hủy hoại của Nam Cung Trấn sắp chuyển thành sự tức giận và phẫn nộ, có thứ gì đó đã cắt ngang qua cổ Nam Cung Trấn.

Nam Cung Trấn phải lùi lại trong khi nắm lấy cổ mình.

Không giống như cảm giác rõ ràng mà ông cảm thấy vừa nãy, cổ ông vẫn chưa bị cắt đứt.

“Ta khuyên ông nên tập trung. Ông sẽ hối hận nếu không làm vậy."

Cùng với lời nói đó, thanh kiếm của Cửu Dương Thiên lại chém vào không khí một lần nữa.