Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 133: Hãy nhẹ tay với hắn (1)



Chương 132: Hãy nhẹ tay với hắn (1)

Ngay trước khi tôi lên đường tham gia giải đấu Long Phượng, Nhị trưởng lão đã đến gặp tôi.

“Lại bỏ đi sớm thế dù ngươi vừa mới trở về.”

“Ta biết. Ta tự hỏi tại sao mình lại rơi vào tình huống này.”

Trong kiếp trước, tôi vẫn đang lười biếng ở gia tộc vào thời điểm này.

Sự tương phản với cuộc sống hiện tại của tôi gần như đủ để khiến tôi mỉm cười gượng gạo.

“Ta nghe nói chuyến đi này sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nên ít nhất cũng thấy nhẹ nhõm.”

Vì khoảng cách nên chuyến đi này thực ra sẽ không mất nhiều thời gian.

Sau đó, Nhị trưởng lão đã đề cập đến một chủ đề khác với tôi.

“Khi ngươi trở về, Dương Thiên, lão già này sẽ không còn trong gia tộc nữa.”

“Hả? Nhị trưởng lão, ông muốn đi đâu?”

“Có vẻ như Ngũ kiếm đội đã gặp phải vấn đề.”

“Ngũ kiếm đội...”

Đó chính là kiếm đội mà Cửu Hy đang chỉ huy hiện nay.

Bọn họ hiện tại đã được phái đi tìm kiếm. Nhưng tại sao Nhị trưởng lão lại phải đi đến đó?

Có chuyện gì xảy ra vào thời điểm này không? Tôi không nhớ có chuyện gì lớn cả.

“Đừng lo lắng vì đó không phải là vấn đề lớn đâu.”

“Ai trên đời này sẽ lo lắng cho ông?”

Nếu có thể, tôi sẽ lo lắng hơn về đối thủ của ông ấy.

“Ồ, và ngày lễ Cửu Long Hội sắp tới vào mùa đông sẽ không thành vấn đề vì cả hai tỷ muội của ngươi đều ở đây.”

“Ông đang nói đến nhị tỷ và tiểu muội của ta phải không?”

"Đúng."

Ngày lễ Cửu Long Hội diễn ra hai lần một năm và có vẻ như Cửu Nhân Hoa và Cửu Diên Tư là những người sẽ tham gia vào mùa đông năm nay.

Tôi tự hỏi liệu Cửu Nhân Hoa có thể tham gia được không vì cô ta đến từ Hoa Sơn.

Tôi đoán cuối cùng cô vẫn được phép tham gia, xét đến việc không có ai phản đối.

Tôi cũng nghe nói Cửu Diên Tư đã quyết định không tham gia giải đấu Long Phượng năm nay.

Tôi không biết liệu sự lựa chọn của cô là do sự tham dự của cô vào năm ngoái hay do sự tham gia của chính tôi năm nay.

...Cửu Nhân Hoa và Cửu Diên Tư hả.

Khi tôi suy ngẫm về mối quan hệ giữa hai người, tôi thấy lo lắng cho sự an nguy của Cửu Nhân Hoa vì mối quan hệ giữa họ rõ ràng đang căng thẳng.

Nhưng tôi cũng nghĩ rằng cô ấy có thể đánh bại được Cửu Diên Tư như cô đã làm được ở Hoa Sơn.

Có lẽ tôi nên tập trung nhiều hơn vào mối lo ngại của mình về Cửu Diên Tư.

Tôi thực sự không biết nhiều về tình hình của cô vì cuộc gặp gần đây nhất của chúng tôi không được tốt lắm.

Tôi không biết cô ấy đã trưởng thành đến mức nào thông qua quá trình khổ luyện của mình.

Nhưng Cửu Nhân Hoa cũng không thể bị coi thường.

“Ồ, Dương Thiên.”

"Hửm.”

Khi tôi đáp lại lời kêu gọi của ông, Nhị Trưởng lão lấy thứ gì đó từ trong túi ra và nói.

“Nghe nói ngươi định đến thăm Thiếu Lâm Tự, nên-”

“Ta từ chối."

“Hửm?”

Tôi đã từ chối ngay khi thấy Nhị trưởng lão đang cố lấy thứ gì đó ra.

Người đàn ông đó, nếu tôi nghĩ về cách ông ta bắt tôi chịu trách nhiệm chuyển giao bảo vật của Hoa Sơn,

Tôi không biết ông ta sẽ làm gì khi tôi sắp đến Thiếu Lâm Tự.

“Ta sẽ không giao bất cứ thứ gì của ông đâu, Nhị trưởng lão"

“Trời ơi, làm sao ngươi có thể từ chối khi ngươi thậm chí còn không biết ta đang cố gắng cho ngươi thứ gì?"

“...Dù ông có nói gì đi nữa, ta cũng không chấp nhận.”

Ai mà biết được?

Ông ta đã thắng và lấy được bảo vật của Hoa Sơn thông qua một cuộc cá cược rượu, nên không có gì đảm bảo rằng ông ta không sử dụng một chiến thuật tương tự đối với bảo vật của Thiếu Lâm Tự.

Sau đó, Nhị trưởng lão mỉm cười và lấy ra một chiếc ví.

"Tiểu tử, ngươi làm như ta luôn bắt ngươi c·hạy v·iệc vặt vậy. Ta chỉ muốn cho ngươi tiền tiêu vặt thôi mà"

“Đa tạ Nhị trưởng lão đại nhân, ta thật sự chỉ có ông.”

“...Ngươi thật sự càng ngày càng vô liêm sỉ, ta phải làm sao với ngươi đây?”

Nhị trưởng lão thở dài, nhưng vẫn đưa ví vào tay tôi.

“Ta không bỏ nhiều vào đó.”

“Vậy thì ta có thể hơi tệ-... Ta đùa thôi. Hạ tay xuống đi, làm ơn.”

Tôi có thể đã b·ị đ·ánh nếu tôi mất cảnh giác thêm một chút nữa.

Khi tôi lắc chiếc ví, tôi nghe thấy tiếng những đồng bạc va vào nhau.

Hừm, xét theo độ nặng của nó, có vẻ như Nhị Trưởng lão đã bỏ một số tiền kha khá vào đó, không giống như lời ông nói.

"Cảm tạ.”

“Ừ, nhân cơ hội này gây chút rắc rối lớn nhé.”

Tôi nghĩ mình đã nghe nhầm lời của Nhị trưởng lão vì ông ấy nói rằng đó là điều bình thường.

“...Chẳng phải ông đã bảo ta phải giữ kín tiếng trong chuyến đi trước sao?”

Hồi tôi đi Hoa Sơn hay Tứ Xuyên, tôi nhớ ông ấy đã nhắc nhở tôi không được gây chuyện, xét đến địa vị của tôi trong gia tộc và những đặc quyền đi kèm.

Nhưng bây giờ, lời khuyên của ông ấy là gây náo loạn?

Sau đó, Nhị trưởng lão nhìn tôi như thể tôi là người kỳ lạ.

“Ngươi trước tiên đi tham gia giải đấu Long Phượng chính là vì gây chuyện, nơi đó sẽ tràn ngập người tranh giành sự chú ý”

Có thể Nhị trưởng lão đã nói hơi quá một chút, nhưng ông ấy không sai.

Đối với một võ giả, danh tiếng có thể chỉ là thứ phụ trợ, nhưng nó cũng rất quan trọng.

Trên thực tế, nó có sức nặng đáng kể.

Lý do tại sao những đứa nhóc ở độ tuổi của tôi đến giải đấu Long Phượng là để khẳng định tên tuổi của chúng,



Lý do khiến họ ghen tị với Lôi Long, Kiếm Long, Độc Nữ, Kiếm Phượng hay bất kỳ danh hiệu nào được trao cho những thiên tài có thứ hạng cao là vì đó là biểu tượng cho việc họ được công nhận là một võ giả và họ sẽ là những người dẫn đầu tương lai.

“Mặc dù có lẽ ta không cần phải nói với ngươi điều đó.”

“Ông lấy đâu ra niềm tin chắc chắn như vậy?”

"Kể cả khi ta bảo ngươi đừng gây rắc rối, quá khứ cho thấy ngươi sẽ làm điều ngược lại. Vì vậy, ngươi sẽ gây thêm rắc rối nếu ta bảo ngươi làm vậy."

“...”

Thật buồn vì tôi không thể tranh luận với ông về điều đó.

Sau đó, tôi và Nhị trưởng lão tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, rồi Cửu Tiết Diệp bước về phía chúng tôi trong khi toàn thân đẫm mồ hôi.

“T-Thiếu gia, chúng ta đã chất xong xe ngựa rồi.”

"Hửm?"

Thật đáng thất vọng, có vẻ như có ít hành lý hơn tôi nghĩ.

Mặc dù thở hổn hển, Cửu Tiết Diệp vẫn cúi đầu kính cẩn khi nhận thấy Nhị trưởng lão đang ở bên cạnh tôi.

“Chào Nhị trưởng lão.”

“Ồ, là Tiết Diệp đây. Có vẻ như ngươi đã lớn lên khá nhiều kể từ lần gặp trước."

Cửu Tiết Diệp nở nụ cười ngượng ngùng trên mặt. Hắn ta quả thực có vẻ cao hơn lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Tôi cũng vậy, năm nay tôi cũng lớn thêm một chút, nhưng không nhiều bằng hắn... mà tôi không thực sự trân trọng điều đó.

Sau đó, Nhị trưởng lão nói chuyện với tôi trong khi nhìn Cửu Tiết Diệp.

- Hãy nhẹ tay với đứa nhóc này một chút vì nó là đứa trẻ tội nghiệp.

- Có thể hơi khó một chút, nhưng ta sẽ cố gắng.

Ông ấy đã nói chuyện với tôi bằng thần giao cách cảm, vì vậy tôi cũng làm như vậy.

Nhị trưởng lão có vẻ hơi ngạc nhiên về điều đó, nhưng ông bỏ qua vì ông đã biết tôi đang ở cảnh giới võ công nào.

“Dù sao thì, chúc ngươi có chuyến đi vui vẻ."

"Ừm.”

Sau khi nói xong những lời này, Nhị trưởng lão bắt đầu bước đi.

Cuối cùng thì có vẻ như ông ấy đang bận rộn.

Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là Cửu Nhân Hoa với vẻ mặt buồn bã từ đằng xa.

Tôi lên xe ngựa và chúng tôi khởi hành đến Hà Nam, nơi có Liên Minh Võ Lâm.

Và đúng như vậy, Cửu Tiết Diệp đã làm mã phu.

***********

Mùa thay đổi ngay sau khi chúng tôi khởi hành chuyến đi.

Mùa thu nhanh chóng nhường chỗ cho mùa đông.

Để chứng minh cho điều đó, những chiếc lá phong xinh đẹp trên cây đã nhẹ nhàng trôi vào giấc ngủ, hứa hẹn sẽ quay trở lại vào năm tới.

Tôi cũng cảm thấy có chút phấn khích khi phải đối mặt với mùa đông đầu tiên sau khi hồi quy.

Khi tôi đang ngắm tuyết bên ngoài, tôi đáp lại Vi Tuyết A khi cô ấy nói chuyện với tôi trong khi đưa cho tôi những chiếc bánh bao.

“Thiếu gia... người không lạnh sao?”

“Hử? Ta khá thích cái lạnh.”

“Cửu thiếu gia... bình thường mặc thế này thì sẽ nói là lạnh..”

Đường Tố Nhiệt cũng lên tiếng.

Mặc dù họ nói vậy, tôi vẫn không cảm thấy lạnh nhiều sau khi đạt đến cấp độ Ngũ Tinh của Hỏa Công.

Nhờ vậy mà trang phục của tôi bây giờ không thay đổi nhiều so với trang phục mùa hạ.

Tuy nhiên, vì lý do đó mà những người khác có thể nghĩ rằng tôi đang cảm thấy rất lạnh.

“Thiếu gia, huynh có muốn muội đưa quần áo cho huynh không?”

“Nếu ta lấy quần áo của ngươi thì có thể ta sẽ bị phản ứng dữ dội mất.”

Vi Tuyết A mặc quần áo lông thú.

Tôi nghe nói nó được làm bằng lông và da thú.

Thật ngạc nhiên là nó được làm bởi Kiếm Tôn.

Nếu đánh giá dựa trên sở thích điêu khắc của ông, có vẻ như ông rất khéo tay.

Trong trường hợp của Đường Tố Nhiệt, có rất nhiều người chăm sóc cô vì dù sao cô cũng xuất thân từ một gia tộc danh giá và có vẻ như Đường Tố Nhiệt cũng chăm sóc rất tốt cho Nam Cung Phi.

Ngay cả bây giờ, cô vẫn đang ngủ yên bình giữa Đường Tố Nhiệt và Vi Tuyết A.

“Cô ta là gì, một con gấu à? Giống như cô ta đang ngủ đông vậy.”

Có vẻ như thời gian ngủ của cô gần đây đã tăng lên.

Như thể Đường Tố Nhiệt đang trả lời thay cô, cô ấy nói với một nụ cười.

“Tỷ ấy ngủ nhiều lắm khi trời lạnh.”

"Ngươi chắc chắn là do trời lạnh thôi sao? Cô ta cũng ngủ nhiều khi trời ấm hơn."

“Đúng vậy..”

Đường Tố Nhiệt tránh giao tiếp bằng mắt vì cô không thể phản đối điều đó.

“...Ngươi có muốn uống trà không?"

“Ta sẽ phải từ chối nếu vẫn là loại trà độc lần trước."

“Ồ."

Trong lần gặp cuối cùng, cô đã tử tế mời tôi uống trà và sau đó tôi đã uống nó, nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra rằng trà đó có pha một loại độc dược làm tăng nhiệt độ cơ thể.

Nó vô hại với cơ thể, nhưng vẫn rất đắng vì đây là một loại thảo mộc có độc.

Đây chính là lý do vì sao tôi không thể mất cảnh giác.

Thời gian chúng tôi bên nhau không dài, nhưng nhờ ở bên cô trong một khoảng thời gian, tôi không còn cảm thấy khó chịu khi ở bên Đường Tố Nhiệt nữa.

Cô cũng đã rời khỏi xe ngựa của mình và sang xe tôi để dành chút thời gian gặp nhau.

Tôi cắn một miếng bánh bao mà Vi Tuyết A đưa cho tôi.

“Ngươi mang cái này tới khi nào thế?"

"L..ầ..n t..r..ư..ớ..c k..h..i t..r..ú..n..g t..a đ..ế..n t..h..ị t..r..ấ..n...."

“Xin lỗi. Ăn xong rồi nói với ta sau.”

Tôi không biết Vi Tuyết A đang nói gì vì trong miệng cô ấy đang có thức ăn.



Nhưng tôi nghĩ cô nói rằng cô ấy đã mua chúng khi chúng tôi dừng lại ở một thị trấn.

Cô ấy ăn nhiều như vậy nhưng không tăng cân.

Ban đầu, tôi lo lắng về vóc dáng mảnh mai của Vi Tuyết A, nhưng vì cô ăn quá nhiều nên má cô ấy lại phồng lên, trông rất đẹp.

Bây giờ, Vi Tuyết A không còn gầy nữa mà trông khỏe mạnh và bắt đầu trông giống với chính mình trong quá khứ hơn.

Nhưng tôi vẫn hơi buồn vì lớp mỡ má mềm mại của cô ấy đã biến mất.

Khi tôi chạm vào má Vi Tuyết A trong sự thất vọng, nó vẫn mềm mại như thạch.

Có vẻ như cô vẫn còn chút mỡ thừa.

Nếu cô cũng loại bỏ những thứ đó thì tôi sẽ cảm thấy thực sự thất vọng.

Bàn tay ấm áp của tôi dường như mang lại cho cô sự thoải mái khi Vi Tuyết A dụi mặt vào tay tôi nhiều hơn.

“Có ấm không?”

“Bàn tay của thiếu gia lúc nào cũng ấm áp...”

Mặc dù đang là mùa đông nhưng cơ thể tôi vẫn tỏa ra rất nhiều nhiệt.

Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang từ từ rơi xuống nhưng chắc chắn là đã chất thành đống.

Sau khi ngắm tuyết một lúc, tôi hỏi anh chàng trên lưng ngựa.

"Còn bao lâu nữa?"

"Ta tin là chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi."

Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi trả lời tôi.

Người ngồi trên lưng ngựa không ai khác chính là Cửu Tiết Diệp.

Trước đó, Kiếm Tôn cũng từng đi cưỡi ngựa, nhưng lần này lại không đi cùng.

Thật kỳ lạ và khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.

Bởi vì điều đó có nghĩa là mặc dù ông không đi cùng, ông vẫn để Vi Tuyết A cùng đi.

Tôi tự hỏi ông ấy đang nghĩ gì.

Tôi không biết nhiều về Kiếm Tôn và điều đó khiến tôi lo lắng.

[...Ngươi không thể thừa nhận rằng ngươi không tin tưởng hắn ta sao?]

Đã lâu rồi ông mới xuất hiện.

Đó là giọng nói của Thiết lão, nghe như thể ông đang c·hết đ·uối vì kiệt sức.

Khi mùa thay đổi, Thiết lão nói rằng ông không thích cái lạnh và bắt đầu nói ít hơn.

Mặc dù ông ấy nói rằng linh hồn không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.

[Ta có thể không cảm thấy lạnh... nhưng mùa đông thì thật khó khăn.]

Sự khác biệt là gì? Cả Thiết lão và tôi đều không hiểu.

Dù sao đi nữa, những người hộ vệ khác hoặc Mẫu Diễn có thể dễ dàng dắt ngựa của tôi.

Nhưng tôi đã bảo Cửu Tiết Diệp làm điều đó vì tôi nghe nói về khả năng của hắn.

Cửu Tiết Diệp, người lớn lên khá được nuông chiều, tỏ vẻ khó chịu khi tôi ra lệnh cho hắn ta làm điều đó, nhưng hắn vẫn không nói gì cả.

Hắn đã sử dụng một kỹ thuật võ công liên quan đến nhiệt, vì vậy tôi phải bắt hắn làm gì đó.

Xem xét cách hắn ta tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi, có vẻ như hắn thực sự đã bị Đại trưởng lão hoặc phụ thân tôi khai thác điểm yếu.

Mặc dù có lẽ là Đại trưởng lão, vì tôi không nghĩ phụ thân sẽ làm gì cả.

Có vẻ như Cửu Tiết Diệp không làm bất cứ việc gì khác trong lúc đó.

Ngoài lần đó ra, hắn ta còn bị từ chối khi cố gắng bắt chuyện với Đường Tố Nhiệt.

Rất lạnh lùng và cũng rất đột ngột.

- Xin lỗi, nhưng mặt ngươi xấu quá, ta không chịu nổi, nên làm ơn đừng nói chuyện với ta nữa.

Có lẽ không phải thời tiết khiến hắn cảm thấy lạnh hơn sau khi nghe những lời đó.

Nhờ vậy mà ngày hôm đó Cửu Tiết Diệp không nói được lời nào, thậm chí còn chẳng ăn uống gì.

Có vẻ như hắn ta không đuổi theo ‘con gấu’ đang ngủ đông nào đó, hay Vi Tuyết A.

Có lẽ không phải vì Nam Cung Phi và Vi Tuyết A không xinh đẹp.

Xét về mặt khách quan thì Đường Tố Nhiệt thực sự xinh đẹp, nhưng hai người họ lại ở một đẳng cấp khác.

Tôi ngờ rằng lý do là vì hắn ta đang kiềm chế bản thân vì Nam Cung Phi đã đính hôn với tôi và hắn đã b·ị đ·ánh lần trước khi cố gắng theo đuổi Vi Tuyết A.

Có phải vì thế mà mục tiêu của hắn ta là Đường Tố Nhiệt không?

Tuy nhiên, có vẻ như hắn không thực sự nỗ lực vào việc đó.

Liệu hắn ta có thực sự chỉ là một quân cờ ở đây không?

Mặc dù lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu, những hắn vẫn làm mọi thứ tôi bảo.

Và hắn ta không làm gì khác ngoài việc thỉnh thoảng đấu khẩu với Mậu Diễn.

Mặc dù tôi vẫn chỉ trích hắn bằng lời nói mỗi lần gặp hắn ta.

- Ngươi, mang nước cho ta.

- Ta đã làm trước đó rồi.

- Ngươi đã lau dọn toa xe chưa?

- Ta đã làm vào buổi sáng rồi. Như thiếu gia đã bảo ta hôm qua.

-...Ngươi đã ăn chưa?

- Chưa.

-...Chúng ta ăn thôi.

Hắn ta làm việc tốt hơn tôi mong đợi một cách đáng ngạc nhiên.

Tại sao?

Tại sao hắn ta lại giỏi việc đó?

"Ta không hiểu."

“Về chuyện gì?”

“Mọi thứ, dù là hắn, hắn ta hay anh chàng kia, ta đều không hiểu.”

“Thiếu gia, ông nội vẫn luôn nói với muội rằng thế giới này không thể hiểu hết được.”

“...Lão Vi dạy cho ngươi nhiều thứ lắm nhỉ.”

Giáo dục sớm trong cuộc sống khá đáng sợ.

Tôi nói chuyện với Mậu Diễn, người đang đi dọc theo toa xe ngựa.

"Mậu Diễn."



“Vâng, thiếu gia.”

Hắn ta đáp lại trong khi nhìn về phía trước, nhưng luồng khí của hắn ta vẫn tỏa ra từ cơ thể và bao quanh khu vực gần đó.

Có vẻ như...

...Hắn đang vượt qua rào cản của chính mình.

Dù chuyện gì xảy ra thì có vẻ như sẽ không lâu nữa cho đến khi Mậu Diễn vượt qua được bình chướng mang tên Tuyệt Đỉnh.

Điều đó có nghĩa là hắn đã nỗ lực rất nhiều.

“Chúng ta có cần phải đến Liên Minh Võ Lâm ngay khi đến nơi không?"

“Không. Chúng ta có thể đi sau khi nghỉ ngơi tại khách điếm mà họ cung cấp cho chúng ta.”

“Họ thậm chí còn cung cấp cho chúng ta một khách điếm sao?”

Thông thường họ sẽ không làm điều như vậy.

Có vẻ như Liên Minh Võ Lâm đang lo ngại về điều gì đó.

Tôi sẽ biết nếu tôi từng tham gia một lần.

Lần duy nhất tôi tham gia sau khi trở thành Thiếu chủ, ngày hôm đó đã trở nên hỗn loạn.

Sự việc xảy ra tại giải đấu Long Phượng vào thời điểm đó.

Tôi đã có thể học được rất nhiều điều nếu chuyện c·hết tiệt đó không xảy ra.

Tôi chỉ phải... đảm bảo rằng chuyện như thế sẽ không xảy ra lần này.

Đó là một sự cố t·hảm h·ọa.

Bởi vì tất cả những thiên tài trẻ tuổi trong khu vực vào thời điểm đó đều đ·ã c·hết yểu.

Ngày hôm đó không có t·hương v·ong nhưng tôi biết.

Rằng tất cả mọi người, trừ tôi, đều đ·ã c·hết.

...Tôi có thể gọi đó là sự phục sinh không?

Như đã ghi trong biên bản của Liên Minh Võ Lâm, mọi người đều sống sót, kể cả tôi.

Tuy nhiên, vấn đề là không ai ngoài tôi có ký ức gì về Vực Thẳm.

...

Tôi đã trải qua một khoảng thời gian khá dài, bao gồm cả cuộc sống hiện tại, nhưng nỗi đau trong tim tôi vẫn như vậy nếu tôi nghĩ về những gì đã xảy ra khi đó.

Thật vô nghĩa.

Đó là chuyện trong quá khứ.

Đó là điều tôi cần làm để chắc chắn rằng chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.

“Thiếu gia.”

Tôi tập trung các giác quan của mình vào giọng nói của Cửu Tiết Diệp.

“Khách điếm hiện đã ở trong tầm mắt.”

“Vậy sao? Ngươi có thể đánh thức con gấu đó dậy được không?”

Đáp lại lời tôi, Vi Tuyết A lấy hai tay lay Nam Cung Phi, người đã ngủ th·iếp đi khi dựa vào Đường Tố Nhiệt.

“Ồ...”

“Tỷ ơi! Tỷ phải tỉnh dậy đi!”

“Agh! Tỷ chảy nước miếng rồi kìa, tỷ ơi...”

Tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy những gì tôi vừa thấy.

Hà Nam hả?

Hít vào và thở ra, tôi tận hưởng không khí mát lạnh.

Trái tim của phe Chính giáo là gốc rễ của mọi vấn đề.

Sau một chặng đường khá dài, tôi đã đến Hà Nam, nơi có Liên Minh Võ Lâm và Chùa Thiếu Lâm Tự.

***********

Bách Thiên Đình, khách điếm mà Liên Minh Võ Lâm cung cấp cho chúng tôi.

Trong căn phòng nơi hành lý được dỡ ra, một nữ nhân xinh đẹp đang cau mày.

Mặc dù biểu cảm của cô có chút không vui nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp tuyệt vời của cô.

“Có lẽ chúng ta đã đến quá sớm, thưa tiểu thư.”

Vị thiếu nữ mỉm cười nhẹ sau khi nghe gia nhân nói.

“...Chúng ta có thể làm gì đây? Nghe nói người đó sẽ đến vào khoảng thời gian này.”

Trong đôi mắt người thiếu nữ lóe lên một tia sáng gợi nhớ đến bầu trời trong một ngày quang đãng.

Trong khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, gia nhân cẩn thận hỏi.

“Ta có nên chuẩn bị đồ uống không?"

“...Ta cũng muốn lắm nhưng không sao, nếu bây giờ ta có một ít thì mọi người sẽ chú ý đến ta.”

Vị nữ nhân bắt đầu suy nghĩ trong khi nhìn chằm chằm vào tuyết bên ngoài cửa sổ.

"Thiện Lợi."

“Vâng, thưa tiểu thư.”

“Cuộc sống thực sự tẻ nhạt phải không?"

Sau khi nghe những lời lẽ gay gắt đột ngột từ người thiếu nữ, gia nhân đã vấp ngã khi đang dỡ hành lý.

Sau đó, gia nhân nhanh chóng kêu lên.

“Tiểu thư ơi...! Hãy cẩn thận với lời nói của mình!"

“Ai quan tâm, chẳng có ai ở đây cả.”

“Người sẽ làm gì nếu Gia chủ nghe thấy người...”

“Phụ thân? Ông ấy sẽ bay từ Liêu Ninh đến tận đây sao?”

“...Nếu là Gia chủ thì có thể.”

Người thiếu nữ cười khúc khích sau khi nghe gia nhân của mình nói vậy.

Cô thừa nhận rằng phụ thân cô thực sự có thể làm điều như vậy.

Sau khi ngắm tuyết bên ngoài một lúc lâu, người thiếu nữ đóng cửa sổ lại.

“Trời lạnh quá.”

Cô không thích tuyết, bất kể tuyết rơi ở đâu.

Trong khi xoa dịu cơ thể đang run rẩy vì lạnh, Băng Phượng Mạc Dung Hy Á tự nghĩ.

Mùa đông năm đó quả là một mùa dài lê thê.