Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 142: Hòa Âm Chi Kiếm, Trương Thiên (3)



Chương 141: Hòa Âm Chi Kiếm, Trương Thiên (3)

Cuộc gặp mặt đó thực sự như một cơn giông tố.

Cảm giác như thể tôi vừa bị nó quấn bay đi vậy.

[Ông nội của ngươi có vẻ luôn thích cho ngươi một bất ngờ nhỉ?]

“...Thiết lão, ông có ý gì vậy!”.

Tôi quát lại Thiết lão.

Tại sao ông ấy luôn nghĩ rằng tôi có quan hệ họ hàng với Nhị trưởng lão?

Chẳng có lấy một điểm chung nào giữa chúng tôi cả.

Mặc dù có thể chúng ta đã cùng chung một dòng máu.

[Ngươi lại dính líu đến bảo vật rồi. Cuộc đời ngươi đúng là một vở hài kịch bi thương.]

Ông đang nói những lời đáng sợ gì thế? Lần này tôi sẽ không liên quan bất cứ thứ gì đâu.

Nói rằng tôi gần như đã tham gia thì có lẽ chính xác hơn.

Sau đó tôi có rất nhiều câu hỏi.

Nếu Vô Danh Tôn Giả thực sự viết thư cho tôi, tại sao trong thư lại có nội dung khó hiểu như vậy?

Ông ấy có cần thực sự phải bận tâm viết những điều đó? Trong khi ông ta chỉ cần viết tên tôi trên lá thư là được rồi.

Bức thư này còn nhiều chỗ dễ gây hiểu lầm.

Vậy nên sẽ hợp lý hơn nếu ông ta viết cho tôi một lá thư hoàn toàn mới nếu ngay từ đầu nó không dành cho tôi.

Tuy nhiên, nghĩ đến tính cách của Vô Danh Tôn Giả, ông ta hẳn là loại người sẽ chỉ gửi nó đi...

Liệu Vô Danh Tôn Giả đã từng có đệ tử ư?

Người đệ tử mà ông ấy nhắc đến trong thư, tôi đã cố gắng hết sức để nghĩ ra bất cứ điều gì từ ký ức của mình,

Nhưng tôi không hề có ký ức nào về chuyện đó.

Trong Tam Tôn Giả, chỉ có Kiếm Tôn là có đệ tử chân truyền.

Thiên Tôn xuất thân từ Nam Cung gia và trong khi Nam Cung Trấn và Nam Cung Thiên Tuấn có thể được coi là đệ tử của ông ta.

Trên thực tế, ông ta không có bất kỳ đệ tử chân truyền nào.

Và trường hợp của Vô Danh Tôn Giả cũng tương tự như vậy.

Vậy thì có lẽ ông ta đã cố gắng gây rắc rối cho Nhị trưởng lão chăng?

...Điều đó chắc chắn có thể xảy ra.

Nghĩ đến tất cả những rắc rối mà lão già đó gây ra, thì việc Vô Danh Tôn Giả cố gắng trả đũa lão ta bằng cách này cũng có lý của nó.

Nhưng liệu Nhị trưởng lão có thực sự không biết nội dung bên trong bức thư không?

Suy nghĩ của tôi vẫn còn đọng lại ở dòng cuối cùng.

- Ta đã sử dụng tốt bảo vật này. Ta sẽ gửi nó cho ngươi thông qua đệ tử của ta, vì vậy ta hy vọng ngươi sẽ giữ nó một cách kín đáo,

Việc chuyển giao bảo vật.

Tôi cảm thấy như mình đã từng nghe và trải nghiệm điều này trước đây.

Ký ức về việc Nhị trưởng lão trao cho tôi một bảo vật để giao trước khi tôi lên đường đến Hoa Sơn hiện về trong tâm trí tôi.

Và cùng với đó, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu.

“Không, không đời nào.”

Tôi có linh cảm không lành nên nhanh chóng lục túi.

Tôi rút ra một chiếc ví được nhét sâu trong túi quần.

Đó là chiếc ví mà Nhị trưởng lão đưa cho tôi trước khi lên đường đi Hà Nam, nói rằng đó là tiền trợ cấp.

Chiếc ví vẫn phát ra âm thanh như trước.

Thỉnh thoảng tôi mở ví ra mỗi khi mua đồ ăn nhẹ cho Vi Tuyết A và nó thực sự trông giống như một chiếc ví bình thường có tiền bên trong.

[Có chuyện gì vậy?]

Thiết lão hỏi, không biết đó là chuyện gì.

Tuy nhiên, thay vì trả lời, tôi lật chiếc ví lại trong im lặng.

-Ken-!



Những đồng bạc bên trong rơi ra ngoài, tạo ra âm thanh chói tai mỗi khi rơi xuống.

Trong lúc đó, mắt tôi đảo quanh tìm kiếm. Chỉ sau khi tất cả tiền xu đã rơi xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

[Tên nhóc]

“Hửm?”

[Ngươi có thực sự nghĩ rằng bên trong chiếc ví đó sẽ có bảo vật đúng không?]

“Ông sẽ không chẳng bao giờ lường trước được.”

Tôi đã kiểm tra lại đề phòng vì đã nhiều lần bị Nhị trưởng lão thao túng.

May mắn thay, có vẻ như không có bảo vật nào bên trong.

Đúng vậy, ngay cả Nhị trưởng lão cũng không hạ mình đến mức độ như vậy.

Tôi có thể bỏ qua sự việc liên quan đến bảo vật ở Hoa Sơn vì ông ta đã giành được nó một cách công bằng.

[Ý ngươi là ngươi có thể bỏ qua sao! Hắn ta thắng bằng một vụ cá cược uống rượu c·hết tiệt!]

“Tại sao ông lại là người tức giận chứ-...Ồ khoan đã, ông có lý do chính đáng mà.”

Thỉnh thoảng tôi quên mất rằng Thiết lão đã từng là Chưởng môn của Hoa Sơn.

Dù sao đi nữa.

Lần này tôi quá đa nghi rồi.

Có thể tôi đã mắc bẫy của Nhị trưởng lão một vài lần, nhưng không đời nào ông ta lại trao cho tôi một bảo vật của Liên Minh Võ Lâm, mà lại có liên quan đến Vô Danh Tôn Giả...

-Ken ken-!

Khi đang nhặt những đồng bạc, bàn tay đưa ra của tôi dừng lại.

Tôi cảm thấy một cảm giác lạ ở tay còn lại đang cầm ví.

Tôi kiểm tra bên trong ví để xem còn đồng bạc nào không?

"...Hửm?"

[Ồ..]

-Roẹt.

Có thứ gì đó kẹt vào ngón tay tôi nên tôi dùng sức xé nó ra.

Thứ rơi ra cùng với một ít sợi chỉ còn sót lại là...

“...Haha, đùa ta ư?”

Đó là một chiếc nhẫn cũ đến mức gần như bị rỉ sét.

****************

“Cửu thiếu gia đến muộn rồi, sắp bắt đầu rồi.”

Đường Tố Nhiệt vừa nói vừa nhấp một ngụm trà một cách bình tĩnh.

Vi Tuyết A đứng sau cô giật mình khi nghe điều đó.

Bởi vì Hồng Oa đã cảnh báo cô về độc thảo trong trà của Đường Tố Nhiệt.

“Có lẽ hắn ta cần nhiều thời gian để chuẩn bị?”

Mạc Dung Hy Á nói trong khi chống cằm và nhìn xung quanh.

Cô nhận thấy có nhiều người đang liếc nhìn về phía họ.

Giải đấu Long Phượng luôn mang lại cảm giác như thế này.

Những cái nhìn khó chịu từ những người này luôn khiến cô cảm thấy ghê tởm và khó chịu.

Nhưng dù vậy, Mạc Dung Hy Á vẫn giữ nụ cười, cô biết rằng mọi ánh nhìn soi mói đó đều có ích cho mình.

Cô hơi nhếch môi và thay đổi biểu cảm một chút...

Với vẻ mặt quyến rũ và gợi tình nhất có thể.

Khi Mạc Dung Hy Á mỉm cười, tất cả những người nãy giờ vẫn lén nhìn cô đều mất bình tĩnh.

“Ngươi vẫn ấn tượng như ngày nào."

Đường Tố Nhiệt lên tiếng, cô thực sự ấn tượng về tài năng của Mạc Dung Hy Á.

“Đường tiểu thư cũng có thể làm được."



Cô ta trả lời, không hẳn là không chân thành.

Đường Tố Nhiệt cũng sở hữu khuôn mặt quyến rũ với nét dễ thương đặc trưng.

Không còn nghi ngờ gì nữa là cô ấy biết điều đó.

“...Điều đó trở nên vô nghĩa khi sức quyến rũ của ta không có tác dụng với người mà ta mong muốn."

Mạc Dung Hy Á cảm thấy cô biết Đường Tố Nhiệt đang nhắc đến ai.

Không thể nào cô ta lại không làm thế được.

Cô đã nhìn thấy Đường Tố Nhiệt trắng trợn theo đuổi hắn trong suốt chuyến đi này.

“...Ngươi vẫn có khẩu vị độc đáo như trước."

Đường Tố Nhiệt đã nhìn thấy điều gì trên khuôn mặt đáng sợ của hắn ta?

Công bằng mà nói, hắn ta khá độc đáo.

Đó là lần đầu tiên Mạc Dung Hy Á thấy có người có vẻ thờ ơ với cô đến vậy.

Thiếu gia của Cửu gia có cảm giác như có một bức tường lớn bao quanh hắn ta...

Điều đó bảo cô không nên đến quá gần.

Có phải vì hắn ta đã có rất nhiều thiếu nữ xung quanh mình rồi không?

Mạc Dung Hy Á liếc nhìn về hướng khác.

Người thiếu nữ dường như là trung tâm chú ý của mọi người.

Nam Cung Phi... phải không?

Cô là huyết thống trực hệ của Nam Cung gia và là tỷ tỷ của Lôi Long.

Đó là lần đầu tiên Mạc Dung Hy Á nhìn thấy cô.

Mặc dù gia tộc của cô có một mối liên hệ với Nam Cung gia, nhưng cô chưa bao giờ nghe nhiều về Nam Cung Phi, ngoài chuyện có một cô nữ nhi trong Nam Cung gia.

Cô ta thật xinh đẹp.

Giống như Lôi Long đẹp trai, tỷ tỷ của hắn cũng sở hữu sức quyến rũ tương tự.

Mạc Dung Hy Á không bận tâm khi Nam Cung Phi là người chiếm nhiều sự chú ý nhất.

Vẻ đẹp của Nam Cung Phi hoàn toàn xứng đáng với điều đó.

Cô thực sự cảm thấy ghen tị một chút, nhưng cô không đủ khả năng để nghĩ tới điều đó.

Mạc Dung Hy Á sau đó cẩn thận nói chuyện với Nam Cung Phi.

“Đệ đệ của ngươi cũng không thấy đâu cả.”

Nam Cung Phi dời đôi mắt trũng sâu của mình sau khi nghe Mạc Dung Hy Á nói.

“...Đệ ấy sẽ đến sớm thôi.”

"Cái gì?"

Không hiểu sao Mạc Dung Hy Á lại cảm thấy Nam Cung Phi trông mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều.

Hắn ta sắp tới à?

Có lẽ họ đã liên lạc với nhau vì họ là tỷ đệ?

Cô ấy không hề dễ dãi như ta nghĩ.

Mạc Dung Hy Á thở dài.

Cô đã cố gắng gần gũi hơn với Nam Cung Phi trong những ngày gần đây, nhưng cô không thể đọc được suy nghĩ của cô ta một chút nào.

Nam Cung Phi gần như không có thay đổi gì trên nét mặt, điều duy nhất cô ấy làm ngoài việc luyện tập và ngủ là dành thời gian cho vị hôn phu của mình, tỳ nữ phía sau cô ấy, hoặc Đường Tố Nhiệt.

Thật lãng phí khi có một khuôn mặt như cô ta.

Một số người có thể nói rằng cô đang sống một cuộc sống đầy biến cố, nhưng thực tế thì cô ấy có cuộc sống khá nhàn nhã.

Mạc Dung Hy Á không khỏi cảm thấy rất ghen tị với cô.

Ta không có thời gian.

Cô không có thời gian để nâng cao võ công hoặc đắm chìm trong cảm xúc yêu đương.

Lôi Long đang ở đâu?

Đó là lý do tại sao cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lôi Long càng sớm càng tốt.



Cũng như Nam Cung gia.

Nam Cung Phi nhìn chằm chằm vào Mạc Dung Hy Á.

Sau đó, cô ngoảnh đầu lại hỏi Vi Tuyết A, người đang đứng sau cô, bằng một giọng điệu thận trọng.

“...Chân ngươi, có đau không...?”

"Hửm?"

“Ngươi có muốn ngồi không...?”

Nam Cung Phi đang lo lắng về Vi Tuyết A, người đứng sau cô.

“Tỷ ơi, như ta đã nói lúc trước, điều đó là không được phép.”

Đường Tố Nhiệt nói với Nam Cung Phi trong khi thở dài.

"Nhưng..."

“Ta hiểu cảm giác của tỷ, nhưng nếu để gia nhân ngồi xuống thì sẽ không tốt cho Cửu thiếu gia đâu."

Thông thường. Cửu Dương Thiên sẽ cho gia nhân, bao gồm cả Vi Tuyết A, cùng các nữ hộ tống ngồi ăn cùng mình.

Tuy nhiên, họ không đủ khả năng để làm điều đó, ít nhất là không phải ở nơi này.

“......Được rồi.”

Nam Cung Phi miễn cưỡng nhượng bộ sau khi nghe đến tên của Cửu Dương Thiên.

Có vẻ như cô sẽ đồng ý với bất cứ điều gì miễn là nó liên quan đến Cửu Dương Thiên.

Ta không thể tin một người có thể thay đổi nhiều đến vậy.

Chỉ sau vài tháng, Nam Cung Phi đã trở nên tươi sáng và nói nhiều hơn.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc đó chỉ là do Cửu Dương Thiên... Điều đó khiến cô cảm thấy vừa sầu vừa mừng.

Đường Tố Nhiệt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào lối vào trong khi trề môi ra.

“Thật sự thì khi nào thì hắn mới tới.”

Cô lo lắng về sự chậm trễ của Cửu Dương Thiên.

Bởi vì hắn ta đã đến quá muộn.

“May mắn thay, Minh chủ cũng đến muộn.”

Có vẻ như sự kiện này đã bị chậm trễ.

Và nhờ đó, Cửu Dương Thiên có thể đến kịp lúc cho sự kiện tụ họp.

“Nhưng cũng lạ khi Minh chủ lại đến muộn.”

Đường Tố Nhiệt nhẹ gật đầu khi nghe ý kiến của Mạc Dung Hy Á.

Hàng năm, Minh chủ sẽ ra phát biểu vào đầu buổi họp.

Và Minh chủ không bao giờ đến muộn.

Đôi khi, ông ấy thậm chí còn đến sớm.

Xét đến việc đây là nơi tụ họp của những người có quan hệ huyết thống với các đại gia tộc của phe Chính giáo, thì việc Minh chủ đến muộn sẽ không tốt chút nào.

“Có lẽ ông ấy đã gặp chuyện gì đó...?”

“Người ấy sẽ sớm tới đây thôi.”

Đường Tố Nhiệt nhíu mày khi nghe thấy có người ngắt lời mình.

Bởi vì người đang nói không phải là một thành viên trong nhóm mà là một người ngoài cuộc.

Đường Tố Nhiệt quay về phía phát ra giọng nói với ánh mắt hơi sắc nhọn.

Khi cô quay lại, thấy một nam nhân đang nở nụ cười ngượng ngùng.

Hắn ta trông tử tế và đẹp trai, với đôi mắt khiến hắn trông như đang mỉm cười ngay cả khi hắn ta không hề mỉm cười.

“Ta xin lỗi. Ta không có ý định cắt ngang lời cô nương... Nhưng ta tình cờ nghe được một vấn đề mà ta biết rõ.”

“Trước khi nói chuyện, ta hy vọng ngươi hãy giới thiệu bản thân mình trước.”

Ngay cả với giọng điệu khó chịu của Đường Tố Nhiệt, tên nam nhân vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

Trong khi tỏ lòng tôn trọng với Đường Tố Nhiệt, tên nam nhân đó bắt đầu giới thiệu bản thân một cách bình tĩnh.

“Ta xin lỗi vì sự thô lỗ và thiếu tôn trọng của mình, ta là... “

Cảm giác như có một làn gió thổi qua mỗi khi hắn cất tiếng.

"Trương Thiên Niên."

Một cơn gió rất lạnh...