Người ta nói rằng sự im lặng có sức mạnh hơn lời nói.
Mặc dù cảm nhận bầu không khí nặng nề và dày đặc như vậy trong một không gian tĩnh lặng thực sự không có ý nghĩa gì...
Trên thực tế, đó chính xác là những gì đang xảy ra lúc này.
Số lượng những thiên tài trẻ tuổi tụ họp tại yến thất lên tới hàng chục con số...
Và vì có quá nhiều người nên tòa lầu các này đáng lẽ phải tràn ngập tiếng nói.
Nhưng sự im lặng đó có ý nghĩa gì?
Lý do cho điều đó rất đơn giản.
Bởi vì họ đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
“Cái gì thế này.”
“Vừa rồi là cái gì vậy? Có ai nhìn thấy không?”
“...Hắn ta là ai?”
Tôi bắt đầu nghe thấy một số người nói chuyện.
Nhìn vào hành động và cách họ nói chuyện cẩn thận, có thể thấy rõ ràng là họ hoàn toàn sửng sốt.
- Rắc. Rắc!
Mỗi lần xoay cổ tay, tôi lại nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Tôi không có ý định đi xa đến thế này.
Tôi đã gặp rắc rối lớn hơn tôi mong đợi.
Ít nhất thì tôi cũng định sẽ giữ im lặng trong suốt yến thất.
Nhưng tôi không ngờ thằng khốn đó lại gây ra nhiều rắc rối hơn.
...Ài...
Vì thế mà tôi đã gặp rắc rối.
Tôi thực sự không bận tâm đến ánh mắt của những đứa nhóc thiên tài đang đổ dồn về phía tôi.
Tôi biết tại sao họ lại nhìn tôi như vậy.
Nhưng cảm xúc của tôi đã héo mòn từ lâu nên tôi không còn cảm nhận được gì từ họ nữa.
Theo bản năng, tôi hướng mắt tìm đến Trương Thiên Niên.
Tôi chỉ đứng nhìn thôi nếu anh chàng kia không cố can thiệp.
Kể cả không có sự can thiệp của tôi, Cửu Tiết Diệp vẫn sẽ thắng.
Tôi định sử dụng hắn ta một cách chiến lược vì hắn là người do tôi phụ trách.
Hắn ta cũng hữu ích hơn tôi mong đợi lúc đầu.
Cửu Tiết Diệp thuộc nhóm những thiên tài được công nhận rộng rãi trong toàn thiên hạ.
Điều này có nghĩa là nếu ngươi dạy hắn ta một điều, thì hắn ta có thể nắm bắt được năm điều khác.
Mặc dù tôi đã thúc ép hắn ta nhiều hơn vì tôi không thích điều đó.
Tôi thật là hẹp hòi.
Ít nhất thì đó sẽ là những gì mà Thiết lão sẽ nói với tôi nếu ông ấy ở đây lúc này.
Hắn ta cố nhắm vào cằm phải không?
Quyết định của Cửu Tiết Diệp không phải là một quyết định tồi.
Mặc dù rõ ràng là nó sẽ không hiệu quả.
Con lợn Hoàng Phủ đó, nằm gục bên cạnh tôi như thể nó là một xác c·hết, là một tên đáng ghê tởm.
Nhưng chắc chắn là hắn ta không hề yếu đuối.
Đúng là sức mạnh của một võ giả phụ thuộc vào quá trình rèn luyện và trình độ kỹ năng của họ...
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất chính là những điều cơ bản.
Thanh kiếm của Cửu Tiết Diệp quá chậm để có thể chạm tới hắn ta.
Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Kể cả Hoàng Phủ Thiết Uy có yếu hơn Cửu Tiết Diệp...
Cửu Tiết Diệp cũng không đủ sức để kết liễu hắn chỉ bằng một đòn, nên trận chiến sẽ không kết thúc nhanh chóng.
Trương Thiên Niên, người đang quan sát từ phía sau, có vẻ mặt khác lạ.
Nụ cười của hắn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh.
Dù tên đó đang có cảm xúc gì, tôi sao có thể biết được?
Có vẻ như hắn sắp lao vào.
Đôi mắt của Trương Thiên Niên, chuyển động của đôi chân và cách hắn điều tiết nội khí.
Khi nhận thấy những dấu hiệu này, tôi không thể không hành động trước mà không suy nghĩ.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không phải là người can thiệp.
Nếu là hắn, hắn ta sẽ làm gi?
Những tiếng thì thầm bao quanh tôi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và mọi sự chú ý mà tôi nhận được.
Liệu nó có thuộc về hắn ta không?
Giống như hồi đó vậy?
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chúng tôi nhìn nhau.
Với những người khác, đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi đã có thể mỉm cười với tên khốn đó.
Có vẻ như hắn ta để ý tới nụ cười của tôi.
Cuối cùng, mắt Trương Thiên Niên hơi mở to.
Vậy là đủ rồi.
Không cần phải khiêu khích thêm nữa. Bởi vì chậm mà chắc...
Cho đến tận cùng...
Tôi sẽ lấy hết.
Tôi sẽ lấy từng thứ một.
Đó chính là điều tôi đã quyết định.
Tôi vừa nói vừa đá con lợn Hoàng Phủ, con vật dường như đã b·ất t·ỉnh bên cạnh tôi.
“Này.”
Tôi hướng lời nói của mình về phía nhóm lợn.
Vai của họ căng thẳng đến nỗi có thể thấy rõ khi tôi gọi họ.
“Các ngươi đang làm gì thế? Dọn dẹp chỗ này đi.”
Biểu cảm của họ méo mó, có lẽ vì họ không thích cách tôi nói chuyện với họ.
Có phải vì đó là một tên nhóc nhỏ hơn họ rất nhiều, mà còn đang nói chuyện trống không với họ đúng không?
Kể cả nếu như vậy, tôi cũng không có ý định tỏ ra tôn trọng họ.
Ngoài ra, tôi không có hứng thú tạo dựng hình ảnh tốt cho bản thân.
“Các người không dọn dẹp chỗ này sao?”
Họ chỉ bắt đầu di chuyển sau khi tôi nhắc lại. Có vẻ như họ không có ý định chống đối trực tiếp với tôi.
May mắn thay, họ không đến nỗi ngu ngốc.
Hoàng Phủ Thiết Uy, người đang bị lôi đi, nước bọt chảy ra từ miệng.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong giải đấu Long Phượng.
Nhưng giờ đây hắn ta sẽ được nhớ đến như một tên lợn chảy nước rãi.
Tôi cảm thấy tệ, nhưng tôi có thể làm gì đây?
Những kẻ như hắn ta cần phải học cách chấp nhận thực tế một cách khó khăn bằng cách bị làm nhục một lần.
Giống như tôi vậy.
Sau khi Hoàng Phủ Thiết Uy biến mất khỏi tầm mắt, tôi hướng sự chú ý của mình về phía Cửu Tiết Diệp.
Không hiểu sao Tiết Diệp lại có vẻ hơi lo lắng.
Có chuyện gì với hắn ta thế?
"Tiết Diệp."
“V-Vâng!”
“Có chuyện gì vậy?”
"Không có gì...”
Hắn ta giật mình mỗi khi tôi bước một bước về phía hắn.
Sau khi thấy vậy, tôi nói với vẻ mặt chua chát.
“Phản ứng đó là sao vậy? Trông như thể ta sắp đánh ngươi vậy.”
“...”
“...”
Ờ, tôi đoán là tôi đã đánh hắn ta trước đó.
Để phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng, tôi giả vờ ho khan một tiếng.
Ừm, thế là xong.
“Nhưng tại sao ngươi cứ gây rắc rối thế?”
"...Ta xin lỗi."
“Loại người nào lại gây chuyện vào ngày tụ họp, nhất là khi đang sử dụng nội khí?”
...Khoan đã, tôi đã từng làm điều gì đó tương tự thế này rồi phải không?
Ừm, không ai biết về điều đó nữa, đúng không? Vậy có nghĩa là nó chưa bao giờ xảy ra.
Lời nói của tôi khiến Cửu Tiết Diệp trông có vẻ thất vọng.
Tôi thấy thật khó chịu khi thấy một anh chàng đẹp trai mang vẻ mặt đó.
Bụp!
“Agh!”
Tôi nắm chặt nắm đấm và đánh xuống đầu hắn.
Tôi không sử dụng đến nội khí, nhưng có vẻ như tôi đã đánh vào một điểm đặc biệt quan trọng, nên Cửu Tiết Diệp loạng choạng và ngã xuống sàn.
"Ngươi cho rằng ngươi là Nhị trưởng lão hay sao? Tại sao ngươi luôn là lựa chọn đầu tiên để gây chuyện! Ngươi cũng định làm như vậy với cỗ xe ngựa sau này sao?"
“K, Không thưa thiếu gia...”
“Không, cái mông của ta... Không phải ngươi đến đây để kiểm soát ta sao? Vậy tại sao ngươi lại là người gây ra tất cả rắc rối?"
“Ờ.....không.”
“Ngoài câu trả lời là không, ngươi còn có điều gì muốn nói nữa không?”
"...K...”
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy Cửu Tiết Diệp đang chiếm hết sự chú ý.
Nói cụ thể hơn thì tôi cảm thấy như mình chỉ đang dọn dẹp vậy.
Có vẻ như Cửu Tiết Diệp cũng nhận ra điều đó vì hắn cứ tránh nhìn tôi.
Hắn ta lúc nào cũng thế này sao?
Mặc dù tôi thừa nhận sự phát triển bản thân kể từ lần gặp đầu tiên, nhưng tình hình dường như luôn có chiều hướng kỳ lạ.
May mắn thay, tôi đã có thể ngăn họ lại trước khi cuộc chiến bắt đầu, nên mọi chuyện sẽ không trở nên quá nghiêm trọng.
Sẽ thật thảm khốc nếu họ phá hủy cả tòa lầu các này.
Vì vậy, tôi đoán có thể coi là may mắn khi điều đó không xảy ra.
Tuy nhiên, tất nhiên Cửu Tiết Diệp sẽ là người giải quyết vấn đề như vậy nếu nó thực sự xảy ra.
Khi tôi tiếp tục mắng Cửu Tiết Diệp, tôi bắt đầu nghe thấy một số tiếng thì thầm.
“Hắn ta là con trai của Chiến Thần Hổ...”
“Vừa nãy..”
“Kiếm Phượng...”
Tôi nhìn xung quanh khi nghe thấy tiếng nói.
Tôi nhận thấy ánh mắt của mọi người đã thay đổi đáng kể kể từ sau vụ việc.
Chỉ vài phút trước, họ không hề có ý định đến gặp tôi.
Nhưng có vẻ như sự việc gần đây đã khiến họ chú ý.
Bây giờ họ thận trọng hơn với tôi.
Ánh mắt của họ lộ rõ sự kinh ngạc và thận trọng.
Tôi có hơi thô lỗ không?
Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình không biểu hiện điều gì khác thường.
Có lẽ có ít người có khả năng nhận ra những gì đã xảy ra, vì những thiên tài trẻ tuổi này vẫn chưa đạt đến cảnh giới võ thuật cao hơn.
Nếu đếm thì khoảng... bốn, năm?
Chỉ có khoảng chừng đó thôi. Ít nhất thì đó là tất cả những gì tôi có thể thấy.
“Thật sự là phiền phức.”
Tôi không thể tin rằng mình phải dùng sức mạnh ở cái sân chơi của trẻ con này. Điều đó khiến tôi trở thành kẻ bắt nạt sao?
Một cảm giác tội lỗi day dứt trong tôi.
Nhưng tôi biết tôi phải làm những gì cần thiết.
Rốt cuộc thì đó là con đường dễ dàng nhất để đi.
Với mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, tôi quay lại góc nơi tôi đã đứng trước đó.
“C-Cửu thiếu gia.”
Khi tôi quay lại chỗ của mình, không hiểu sao Đường Tố Nhiệt lại đang tự ôm chặt vai cô ấy.
Cô ấy bị cảm lạnh hay sao vậy? Có chuyện gì với cô ấy vậy?
“Có chuyện gì vậy?”.
“...Ta không thể ngừng run vì ngươi quá ngầu.”
"Cái gì?"
Đường Tố Nhiệt nói với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng tôi vô thức lùi lại một bước vì bối rối trước câu nói của cô ấy.
Sau đó, Đường Tố Nhiệt cũng ngạc nhiên không kém trước phản ứng của tôi.
“Cửu thiếu gia?”
“À, xin lỗi, ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi..."
Ngươi làm vẻ mặt lạ lùng như vậy, làm sao ta có thể không sợ và lùi lại được?
Tôi lo cho Đường Tố Nhiệt vì cô ấy trông như bị tổn thương, nhưng tôi không thể rút lại hành động vừa rồi.
Nam Cung Phi, người đang tận hưởng làn gió gần cửa sổ, bỗng bước tới chỗ Đường Tố Nhiệt và xoa vai cô.
Có phải cô đang cố làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn không?
Khi tôi đang xem thì có ai đó kéo quần áo tôi.
Sau đó tôi ngửi thấy mùi hương hoa thơm ngát.
“Thiếu gia! Người thật tuyệt vời....”
Ngay lúc tôi đang thắc mắc đó là ai thì tôi nhìn thấy Vi Tuyết A, vẫn vui tươi trùm mạng che mặt kín mặt.
Nụ cười của cô để lộ một lúm đồng tiền nhỏ và tôi không thể không mỉm cười đáp lại.
Cùng lúc đó, tôi vui vẻ bóp mũi cô.
“Á...”
“Ta đã bảo là đừng có vén nó lên mà.”
“Nhưng... nó không thoải mái."
Điều đó có thể hiểu được.
“Nhưng câu trả lời vẫn là không."
Vi Tuyết A tỏ vẻ hờn dỗi sau lời phủ nhận lạnh lùng của tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo mạng che mặt xuống.
“Cứ kiên nhẫn thêm vài ngày nữa thôi.”
“...Được thôi.”
Tôi thực sự cảm thấy tội nghiệp cho cô.
Tôi bắt cô ấy đeo mạng che mặt một phần vì ngoại hình của cô ấy.
Nhưng chủ yếu là do tôi cảm thấy bất an.
...Tôi cần phải đảm bảo rằng cô không thu hút tên khốn đó càng nhiều càng tốt.
Tôi nghi ngờ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra...
Nhưng vẫn không có gì đảm bảo.
Chỉ một chút nữa thôi.
Thêm vài ngày nữa.
Tôi muốn nhờ Vi Tuyết A có thể chịu đựng thêm vài ngày nữa, vì ham muốn ích kỷ của bản thân.
Nói cách khác...
Chỉ cần vài ngày là đủ để tôi vơi bớt nỗi lo lắng.
Tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn ta từ phía sau.
Tên khốn đó chắc chắn đang nhìn theo hướng khác.
Có lẽ lúc này hắn đang nói chuyện với những thiên tài trẻ tuổi khác, giống như lúc trước.
Nhưng dù vậy, việc tôi liên tục cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình cho thấy hắn vẫn để ý đến tôi.
Cảm giác không tệ lắm.
Đó không phải là cảm giác tồi tệ nhất, vì đó chính là điều tôi mong muốn bấy lâu nay.
Ta hy vọng ngươi vẫn tiếp tục nhìn ta theo cách đó.
Để sau này ngươi có thể cảm nhận nỗi tuyệt vọng của mình rõ ràng hơn.
***********
Sau khi Hoàng Phủ Thiết Uy rời khỏi hiện trường và Cửu Dương Thiên trở lại vị trí của mình...
“...Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Người vừa mới ngã xuống không phải là huyết thống trực hệ của gia tộc Hoàng Phủ sao? Sao lại có thể yếu đuối như vậy...”
Khuôn mặt của những người đang trò chuyện và mỉm cười đã thay đổi hoàn toàn.
Nụ cười của họ biến mất và cuộc trò chuyện trở nên nghiêm túc hơn.
Sự việc này thực sự gây sốc.
Vì một người khổng lồ như Hoàng Phủ Thiết Uy lại có thể dễ dàng b·ị đ·ánh bại như vậy.
Hơn nữa, hắn đã b·ị đ·ánh bại bởi một tên nhóc chỉ cao bằng một nửa hắn.
“Ta tin hắn ta là huyết thống trực hệ của Cửu gia.”
“Cửu gia, gia tộc của Chiến Thần Hổ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu nhóc đang đứng gần góc tòa nhà.
Một cậu nhóc với mái tóc đen, đôi mắt đỏ rực và nụ cười đáng sợ tỏa ra luồng khí sắc bén và dữ dội.
Nó hoàn toàn khác so với trước đây.
Nói chính xác hơn thì toàn bộ bầu không khí của nơi đây dường như đã thay đổi.
Chỉ vài phút trước, hắn ta dường như không có nhiều sự hiện diện trong yến thất.
Việc hắn ta ít được chú ý hơn những thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng khác khiến điều đó trở nên đáng kinh ngạc hơn,
Vì không ai ngờ rằng hắn lại có tài năng như vậy.
“Ta thậm chí còn không thể nhìn thấy hắn ta di chuyển.”
“...Ờ, có lẽ là vì chúng ta tập trung vào hai người kia đang chiến đấu.”
“Đúng vậy... Không đời nào hắn có thể tránh được tầm nhìn của chúng ta, nên có khả năng là hắn đã thành công trong cuộc t·ấn c·ông bất ngờ này nhờ vào một phép màu may mắn nào đó...”
Mặc dù đã tận mắt chứng kiến sự việc nhưng mọi người vẫn khó có thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Bọn ngu ngốc này.
Đó là những gì Trương Thiên Niên nghĩ khi lắng nghe những thiên tài trẻ tuổi khác nói với nụ cười trên môi.
Họ có thực sự nghĩ rằng đó là một đòn t·ấn c·ông bất ngờ?
Và hắn nói rằng không có cách nào mà hắn ta có thể tránh được tầm nhìn của hắn sao?
Lũ người rác rưởi không biết vị trí của mình.
Đơn giản là vì hắn nhanh hơn vậy.
Nhanh đến nỗi mắt họ không theo kịp.
Tấn công bất ngờ?
Mặc dù hắn ta trắng trợn tiến đến và đánh vào cằm hắn ta?
Trương Thiên Niên vẫn có thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Động tác hoàn hảo của Cửu Dương Thiên.
Độ chính xác đáng kinh ngạc của hắn ta.
Ngay cả sau khi chứng kiến những động thái đó, những kẻ ngốc này vẫn đưa ra những lời bào chữa giống như những kẻ hạ đẳng thường làm.
“Trương thiếu gia nghĩ sao về chuyện này?”
Sau đó mũi tên hướng về phía Trương Thiên Niên.
Thực chất là họ đang cầu xin Trương Thiên Niên đồng ý với họ bằng vẻ mặt của mình.
Trương Thiên Niên sau đó chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
“...Ta không chắc nữa, ta cũng không tận mắt chứng kiến.”
Hắn ta không thể nhìn thấy nó. Nó giống hệt như những gì hắn ta đã nói.
Trương Thiên Niên không thể nhìn rõ Cửu Dương Thiên di chuyển như thế nào để tiếp cận mục tiêu.
Mặc dù sự chú ý của hắn chủ yếu tập trung vào Hoàng Phủ Thiết Uy...
Ta đã hoàn toàn bỏ lỡ chuyển động của hắn ta ngay cả khi ta chỉ để ý đến động thái của Long Phượng.
Trương Thiên Niên nghĩ rằng khi đến đây, hắn chỉ cần lo lắng về Ngũ Long Tam Phượng...
Nhưng điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Trước đó, hắn đã nghe phụ thân mình kể về Cửu Dương Thiên.
- Hắn ta mang theo thư tiến cử của Vô Danh Tôn Giả.
Thư tiến cử của một vị Tôn Giả.
Hắn tự hỏi liệu Cửu Dương Thiên có phải là đệ tử của Tây Vương, Vô Danh Tôn Giả hay không?
Nhưng sau khi lắng nghe, có vẻ như không phải vậy.
Trương Thiên Niên sau đó nghĩ đến lúc trước, khi hắn nắm lấy tay Cửu Dương Thiên.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Hắn có vẻ thù địch với ta.
Chỉ là trong nháy mắt, nhưng Trương Thiên Niên có thể cảm nhận được, Cửu Dương Thiên kia dường như đang sát ý đối với hắn.
Ta tự hỏi tại sao?
Ta chẳng làm gì để khiến hắn nhìn ta như vậy cả.
Trương Thiên Niên biết rằng mình diễn xuất giỏi hơn bất kỳ ai.
Ngay cả phụ thân của hắn, Hòa Âm Chi Kiếm, cũng không biết bản chất thực sự của Trương Thiên Niên, đó là lý do tại sao Trương Thiên Niên cảm thấy khó chịu hơn về sự thật này.
Có lẽ đây chỉ là một sự nhầm lẫn.
Phải như vậy. Bởi vì nếu không thì...
Ta sẽ tìm hiểu thêm về vấn đề này, phòng khi cần...
Tốt hơn là làm như vậy còn hơn là phải cảm thấy phiền phức suốt thời gian đó.
Trong khi Trương Thiên Niên đang suy nghĩ sâu xa, những người khác vẫn tiếp tục thảo luận về hành động của Cửu Dương Thiên.
“Hay có lẽ người của gia tộc Hoàng Phủ chỉ yếu đuối như vậy thôi?”
Khi một người nêu ra điều đó, những người khác im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Thay vì thực sự tin vào điều đó, họ có vẻ có xu hướng chấp nhận đây như một lời giải thích.
“Phiêu thiếu gia đã từng nói... Có lẽ là như vậy.”
“Đúng vậy. Ta nghe đồn về người huyết thống trực hệ của Cửu gia kia, nói hắn là một kẻ chuyên gây rối, rõ ràng là lười biếng, yếu đuối, không có thiên phú về võ công...”
Chậc...
Trương Thiên Niên không thể chịu đựng được nữa và vô tình thốt lên một tiếng không đồng tình.
Nhưng may mắn thay, mọi người không để ý vì họ vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Họ có thể thảm hại đến mức nào?
Liệu họ có thực sự là những người sẽ đại diện cho phe Chính giáo trong tương lai không?
Nếu đúng như vậy thì ta sẽ khá thất vọng.
Họ không chỉ không biết gì mà ngay cả mắt họ cũng bị mục nát hoàn toàn.
Bây giờ ta bắt đầu cảm thấy thật thảm hại khi phải cố gắng nở nụ cười trước mặt họ.
Thật đáng thất vọng.
Được thôi, ta có thể hiểu tại sao họ lại thiếu hiểu biết.
Thực ra như vậy còn tốt hơn.
Điều đó có nghĩa là ta có thể tỏa sáng hơn.
Ta hy vọng họ sẽ vẫn ngu ngốc như thế này cho đến cuối cùng.
Nhưng ta tự hỏi sức mạnh thực sự của hắn ta ở mức nào.
Trong khi nói chuyện với mọi người với nụ cười trên môi, tất cả những gì hắn nghĩ đến là Cửu Dương Thiên.
Không thể nhìn rõ ý của hắn ta có nghĩa là Cửu Dương Thiên mạnh hơn hoặc ngang hàng với hắn ta.
Nhưng làm sao điều đó có thể xảy ra?
Điều này khiến Trương Thiên Niên càng khó hiểu hơn.
Ta có thể thề rằng Cửu gia không phải là một phần của Lưu Tinh.
Đôi mắt của Trương Thiên Niên bắt đầu sáng lên một cách lặng lẽ.
Sau khi kiểm tra cơ thể của Cửu Dương Thiên, hắn không cảm thấy có gì ‘tiến triển’ hắn cũng cảm thấy khó có thể cảm nhận được luồng khí của hắn, dường như nó đang được che giấu.
Tuy nhiên, cảm giác chắc chắn giống như luồng khí thông thường.
Điều này có nghĩa là Cửu Dương Thiên đã đạt tới bình chướng võ công của mình chỉ bằng sức mạnh của chính mình sao?
Có lẽ hắn ta vẫn chưa vượt qua được bức bình chướng đó.
Ta nghi ngờ hắn ta đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh, nhưng không có võ giả nào trong lịch sử đạt đến và vượt qua được bình chướng của mình khi còn trẻ như vậy.
Vậy có nghĩa là hiện tại hắn ta đang trong quá trình đối mặt với bình chướng của mình phải không?
Nhưng ngay cả điều đó cũng thật đáng kinh ngạc.
Ta cần phải tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này.
Đằng sau nụ cười, Trương Thiên Niên bắt đầu lập kế hoạch.
Vì hắn ta giỏi hơn bất kỳ ai trong việc làm những việc này.
“Haha, thế thì...”
-!
Trương Thiên Niên, người đang bắt đầu diễn kịch, đột nhiên ngừng nói.
Cảm giác như toàn bộ lông trên người hắn đều dựng đứng.
Một cảm giác buốt nhói xuyên qua gáy hắn.
Một luồng khí lạnh buốt dường như tỏa ra từ nhiều hướng, thậm chí làm t·ê l·iệt cả ngón tay hắn.
Có sát khí?
Trương Thiên Niên đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng nhìn vào phản ứng của những người khác, có vẻ như hắn là người duy nhất cảm nhận được điều đó.
Đó có thể là ai?
Liệu có một người nào ở đây có thể tỏa ra sát khí mạnh mẽ và chính xác như vậy với chỉ một người duy nhất không?
Rất may, sát khí đang đè nặng lên Trương Thiên Niên đã biến mất ngay lập tức.
Nói về mặt thời gian, nó kéo dài khoảng hai hơi thở tương đương với một người bình thường.
Ngay lập tức, Trương Thiên Niên đặt tay lên thanh kiếm và quan sát xung quanh.
Tuy nhiên, xung quanh hắn chỉ có những thiên tài đang mải mê trò chuyện và không có gì có vẻ bất thường.
Hắn ta kiểm tra tay mình một lúc vì đột nhiên cảm thấy ẩm ướt.
Bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn ta kiểm tra xung quanh một lần nữa, nhưng không có dấu vết nào của sát khí mà hắn ta cảm nhận được.
Như thể toàn bộ cảm giác đó chỉ là trí tưởng tượng của hắn vậy.
Trong khi Trương Thiên Niên đang nhìn xung quanh một cách lo lắng...
Vi Tuyết A đang bí mật quan sát hắn từ xa.
Khuôn mặt của cô ấy lạnh lùng vô cảm.
“Ngươi đang làm gì thế?"
Sau khi nghe thấy giọng nói phát ra từ bên cạnh, biểu cảm của Vi Tuyết A lập tức tươi tĩnh trở lại.
Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Ừm...! Muội chẳng làm gì cả!”
Khi nghe giọng nói vui vẻ của Vi Tuyết A, Cửu Dương Thiên mỉm cười và vuốt tóc Vi Tuyết A.
Cái chạm của hắn thô bạo nhưng đầy quan tâm và Vi Tuyết A đặt đầu mình vào tay hắn.
Ngày đầu tiên kết thúc với cái tên 'Cửu Dương Thiên’ khắc sâu vào tâm trí của tất cả những thiên tài trẻ tuổi.
Và rồi ngày hôm sau cũng đến.
Ngày diễn ra giải đấu võ thuật giao hữu, được coi là điểm nhấn của Giải đấu Long Phượng.