Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 153: Giải đấu giao hữu (5)



Chương 152: Giải đấu giao hữu (5)

Xoẹt!

Xoẹt!

-Á!

Một tiếng thét kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh nơi đây, kéo theo đó là từng âm thanh vọng lại cực kì rùng rợn.

Rải rác trên mặt đất là những mẩu thịt đẫm máu vừa bị cắt.

Hắn cầu nguyện rằng mình sẽ tránh được điều tồi tệ nhất, nhưng hiện thực nó không nghe theo hắn.

‘Nó’ vẫn tiếp tục đuổi theo hắn ta.

-G...Giúp t-

Xoẹt!

Một dòng huyết tuôn ra như suối từ phần cổ của kẻ đang cố chạy trốn.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhưng không một giọt máu nào dính vào quần áo của kẻ s·át n·hân.

Có vẻ như kẻ s·át n·hân đã né tránh từng giọt máu.

Nơi đây còn một người quan sát ẩn núp, đang theo dõi diễn biến sự việc với đôi vai run rẩy, quay sang hướng ngược lại và vội vàng co cẳng chạy.

Đôi chân hắn không nghe lời hắn nữa vì hắn ta quá sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố ép chúng di chuyển.

Ta cần phải báo cho cung điện chính biết....

Một con quái vật đã xuất hiện.

Việc thay đổi kế hoạch là cần thiết.

Làm sao ‘nó’ biết được?

Tên nam nhân này không thể hiểu nổi.

Hắn có nghe nói rằng một chi nhánh ở Thiểm Tây đã bị phá hủy cách đây vài tháng.

Nhưng đó là vì Hắc Hiếu Thảo đã hành động liều lĩnh chống lại mệnh lệnh của Giáo chủ.

Người ta nói rằng hắn đã bị g·iết vì hành động ngu ngốc của mình.

Thậm chí hắn còn mất đi một vật rất có giá trị trong vụ việc này.

Hắn ta thật là một thằng ngốc.

Tên nam nhân nghĩ, nhớ lại Hắc Hiếu Thảo.

Nơi này không giống như Thiểm Tây.

Không có võ giả nào b·ị b·ắt và họ đã tỉ mỉ xóa mọi dấu vết vì Thiếu Lâm Tự và Liên Minh Võ Lâm ở gần nơi này.

Ngay cả Hòa Âm Chi Kiếm và Đại sư trụ trì Thiếu Lâm Tự, những người đều có khả năng đọc được ‘Thiên khí’ cũng không thể tìm ra được nơi này.

Nhưng sau đó...

Vậy thì con quái vật đó là gì?

Làm sao ‘nó’ biết được chúng ta và t·ấn c·ông?

Hơn nữa, chỉ có một mình ‘nó’ mà đã làm gỏi tất cả thành viên ở đây.

Rắc!

Tên nam nhân nghiến chặt răng khi dồn sức vào đôi chân.

Hắn nhớ lại cảnh tên Đường chủ của mình bị cắt cổ ngay trước đó.

Hắn ta đã tận mắt chứng kiến cảnh một võ giả đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh bị cắt đứt cổ chỉ bằng một đòn.

Một thanh kiếm... Liệu con quái vật đó có cầm kiếm không?

Tên nam nhân này không thể nhớ được.

Ký ức của hắn trở nên mơ hồ vì nỗi sợ hãi quá lớn.

Bây giờ hắn chỉ biết một điều, đó là chạy.

Rốt cuộc, hắn nghĩ rằng mình cần phải cho Giáo chủ của mình biết.

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi.....

Hắn ta không ở xa đường thoát hiểm.

Một khi hắn ta đã đến đó, hắn có thể...

Roẹt!

Lộp... Cộp..

Cái đầu của cái tên hoảng loạn chạy trốn đã lìa khỏi cổ mà rơi lăn tăn trên mặt đất, còn cơ thể hắn thì bất lực ngã gục xuống đất.

Kẻ sống sót cuối cùng của chi nhánh đó đã bị g·iết c·hết, chỉ đơn giản như vậy.

Cộp…

Tiếng bước chân vang vọng khá lớn trong nơi ẩn náu trên cành cây giờ đây chỉ còn lại sự im lặng.

Kẻ s·át n·hân không hề có một vết xước nào và trông hoàn toàn sạch sẽ nguyên vẹn ngay cả sau khi tàn sát hàng chục võ giả.

Xác c·hết nằm rải rác trên mặt đất, mỗi cái xác c·hết đều chỉ lưu lại một vết chém chí mạng.

Tuy vậy mà kẻ đã gây ra cảnh hỗn loạn này thậm chí còn không cầm một thanh kiếm nào trên tay.

"Ta xin lỗi."

Trong không gian trống rỗng, một giọng nói yếu ớt vang vọng khắp hang động.

Lời xin lỗi được gửi đến ai?

Người đó, một mình, tiếp tục nói.

“Vì đã mượn cơ thể của ngươi mà không được phép và bắt ngươi làm những điều này bằng chính đôi tay của mình.”

Người mà cô ấy đang nói chuyện không thể nghe thấy cô ấy.

Vì nữ nhân đó đã ép người đó ngủ để không phải chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

“...Ta thực sự xin lỗi, nhưng chỉ một chút nữa thôi.”

Dù sao thì cô cũng không thể ở lại lâu như vậy được.

Đây gần như là lần cuối cùng cô có thể sử dụng cơ thể này.

Cô cũng biết rằng hành động của mình sẽ khiến thời điểm đó đến sớm hơn.

Nhưng dù vậy, cô vẫn phải làm vậy.

Đã quá muộn để chuộc lại tội lỗi của cô.

Những gì cô ấy không làm được ở kiếp trước, thì thiếu nữ này sẽ làm.

Vì vậy, để làm được điều đó, cô ấy muốn, ít nhất... Ít nhất...

Dọn sạch một số viên sỏi trên đường đi của người đó.

Cô tự hỏi liệu những nỗ lực của mình có tạo ra sự khác biệt nào không, nhưng cô vẫn tiếp tục.

Ta sẽ làm điều này ngay cả khi đó là điều cuối cùng ta phải làm.

Đó là lý do tại sao cô ấy ở đây ngay lúc này.

Thiếu nữ thoát khỏi nơi bị một mảnh hắc ám bao trùm và quay trở lại nơi có quang minh mà không ai để ý.

Bước chân của cô ấy rất nhanh. Nhanh hơn bất kỳ ai.

"Tuyết A!"

Đường phố Hà Nam rất sáng ngay cả vào ban đêm.

Đám đông nhộn nhịp mang lại cho Hồng Oa cảm giác thoải mái khi cô hòa nhập vào họ.

“Muội đã ở đâu thế!”

Hồng Oa nhanh chóng tiến về phía Vi Tuyết A và ôm cô ấy.

“Tỷ lo lắng quá..”

“Ồ... xin lỗi.”

“Nếu tỷ cứ lo lắng như thế này thì... Lần sau muội sẽ không giúp tỷ nữa đâu.”

“Hử..”

“Tỷ hiểu là đó là vì ông nội của muội mà...”

“Xin lỗi tỷ... lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta bị lạc đường.”

Hồng Oa không thể trách mắng Vi Tuyết A sau khi nhìn thấy khuôn mặt nức nở của cô ấy nên cô chỉ có thể thở dài.

“...Muội đã làm tất cả những gì ta yêu cầu, đúng không?”

“Chưa!"

“Cái gì cơ?”

“Tuy nhiên! Muội không nghĩ chúng ta cần phải làm vậy!"



“...Thôi, kệ đi. Đi thôi. Mậu Diễn hộ vệ có lẽ lo lắng đến nỗi mặt mình sẽ đầy mồ hôi, ngay cả vào mùa đông này...”

“Được rồi!”.

Khi Hồng Oa kéo cô đi, ánh mắt của Vi Tuyết A vẫn hướng về tòa cung điện xa xôi của Liên Minh Võ Lâm.

Cô ấy không nói dối.

Vì cô ấy thực sự tin rằng mình không cần phải làm gì thêm nữa.

Sau khi hắn có được mọi thứ từ đây....

Sau khi ngươi nhận được tất cả những thứ ngươi mong muốn...

Cuối cùng cô ấy cũng có thể làm được điều đó sau khi chuyện đó xảy ra.

Khi Vi Tuyết A nhìn từng bông tuyết, cô nhớ đến Trương Thiên Niên.

Lần này, hắn sẽ không cần phải g·iết tên khốn đó nữa.

Nói chính xác hơn thì hắn không thể tự làm.

Đó là lý do tại sao cô phải tự mình làm việc đó.

Cô sẽ gánh vác mọi gánh nặng từ kiếp trước của hắn rồi biến mất.

Xin lỗi hắn ta ư? Có lẽ ta thậm chí không thể làm được điều đó.

Cô muốn một ngày nào đó sẽ nói với hắn điều đó.

Nếu cô ấy có cơ hội.

Giá như cô có thể gặp lại hắn một lần nữa.

Cô muốn nhìn vào mắt hắn và truyền đạt cảm xúc của mình...

Nhưng ta biết rằng ta không xứng đáng. Ta thậm chí không dám hy vọng vào điều đó.

Cô thở dài trong làn gió lạnh.

Hắn sẽ không muốn gặp ta trong tình trạng này đâu.

Và thiếu nữ này cũng không muốn điều đó.

Cô chỉ là một phần gánh nặng của mình.

Đó chính là lý do vì sao cô không thể và không dám nuôi bất kỳ hy vọng nào.

Vi Tuyết A lại nhìn Hồng Oa lần nữa.

Tay cô lạnh ngắt vì phải chờ cô quá lâu, tai cô cũng đỏ lên.

Xì.

Điều duy nhất cô có thể làm để xin lỗi là chia sẻ chút ấm áp.

"Hửm?"

Hồng Oa nhìn về phía Vi Tuyết A sau khi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

"Tuyết A."

“Vâng?”

“Ừm... Muội làm gì thế?"

“Hả...? Làm gì cơ?”

Khi Vi Tuyết A trả lời với đôi mắt lấp lánh, Hồng Oa nghiêng đầu bối rối và lại nhìn về phía trước.

Buổi tối mùa đông trôi qua lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra.

****************

Đã một thời gian trôi qua kể từ khi bảng xếp hạng mới được công bố vào đầu ngày.

Khoảng thời gian này đủ để các võ giả vừa mới thi đấu xong có thời gian nghỉ ngơi và ăn uống.

Khi tôi đang loay hoay, Đường Tố Nhiệt, người đi ra từ y thất, đã nói chuyện với tôi.

“Cửu thiếu gia... Thật xin lỗi vì lúc nãy không thể đến cổ vũ cho ngươi chiến đấu.”

“Không sao đâu, đừng biểu cảm như thế nữa.”

Khi tôi trả lời một cách thẳng thừng, vai của Đường Tố Nhiệt hơi giật giật.

Cô ấy đã thể hiện phản ứng đó mỗi khi tôi nói chuyện trống không với cô.

Có chuyện gì với cô thế?

Cô ấy là người đã yêu cầu tôi nói chuyện thoải mái với cô, nhưng bản thân cô ấy lại không làm điều đó.

Tôi nói rằng cô có thể làm vậy, nhưng cô từ chối và nói rằng làm như vậy sẽ giống như g·ian l·ận hay gì đó.

Cô ấy có ý gì khi nói g·ian l·ận...?

Tôi không bao giờ có thể hiểu hết được lý luận của cô.

Tôi tiếp tục ăn bánh bao để lấp đầy bụng.

Bên cạnh Đường Tố Nhiệt và Nam Cung Phi, còn có một vị khách khác đến thăm tôi.

Thực ra, chính vị khách đó đã mang những chiếc bánh này đến cho tôi.

Vị khách sau đó nói với vẻ không tin lắm.

“..Ta thực sự nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng ngươi thực sự đã quyến rũ được một thiếu nữ ư?”

“Sao vừa tới đây ngươi đã chửi ta thế?”

"Ta đang khen ngươi đấy, đồ ngốc."

Đó là một thiếu nữ có mái tóc đen ngắn.

Chính Bình A Hi là người đã chặn tôi lại ở yến thất.

“Ta đi cả chặng đường dài đến đây chỉ để xem ngươi thế nào, thế mà ngươi lại nói như thế này...”

“Ừ, vậy thì tại sao ngươi lại đến đây?”

“Ta đã nói rồi. Ta đến đây để xem...”

Sự xuất hiện đột ngột của Bình A Hi trong doanh trại của tôi, với chiếc bánh bao trên tay, khiến tôi vô cùng bối rối.

Suy cho cùng, cô ấy đến đây thật tình cờ.

Và còn có cả bánh bao nữa.

“Ngươi đã nói là ngươi thậm chí sẽ không tham gia giải đấu mà.”

“Ngươi lại nói chuyện trống không rồi."

“Thưa tiểu thư.”

“Ờ, thôi không sao, đừng làm thế nữa.”

Cô ấy nói với giọng khinh thường.

Tại sao cô ấy lại giận tôi khi chính cô bảo tôi làm vậy?

“Lần này ta chỉ tới đây dự tiệc thôi, ta biết nếu ta không đi, Gia chủ nhất định sẽ nói gì đó. Hơn nữa ca ca nói cũng đi công tác, ta liền đi theo.”

Xét đến tính cách của hắn, tôi có thể thấy Gia chủ của Bình gia sẽ hành động theo cách đó.

Hắn ta làm tôi nhớ đến một người đàn ông trông giống như một con gấu khổng lồ với tính khí nóng nảy.

Thật thú vị khi những người như thế này lại xuất phát từ khuôn mặt và tính cách của người đàn ông đó.

Chỉ cần liếc nhìn khuôn mặt hắn là đủ để chứng minh quan điểm của tôi.

Bình Vũ Trân và Bình A Hi thì đẹp trai và xinh đẹp, nhưng người đàn ông kia thì hoàn toàn khác.

Tôi cho rằng phía mẫu thân họ phải cực kỳ xinh đẹp.

Hơn nữa, Bình A Hi lại là con của một người th·iếp, điều đó có nghĩa là cả hai phu nhân đó đều xinh đẹp.

“Ngươi đang nhìn cái gì thế? Trên mặt ta có gì à?”

"Không, không có gì. Vậy ngươi muốn gì ở ta?"

“Ta không đến đây để gặp ngươi. Ta đến đây để gặp một người bằng hữu.”

“Một người bằng hữu?”

Ánh mắt của Bình A Hi hướng về phía Đường Tố Nhiệt. Sau đó Đường Tố Nhiệt bắt đầu ho trong khi ăn.

Nắm bắt thời cơ, Bình A Hi tiếp tục.

“Ngươi thực sự làm tốt lắm phải không?”

“Khụ...Ờ..”

Họ biết nhau à?

Bình A Hi hướng sự chú ý của mình tới Đường Tố Nhiệt.

“Bây giờ ngươi có thèm ăn không?”

“Ờ.....”



“Nghe nói ngươi thua trận đầu tiên?"

"Ừm.”

“Wow~ Tuyệt vời quá. Và ngươi cũng rất tự tin nữa.”

Đường Tố Nhiệt sau đó giấu mặt sau mái tóc xanh của mình vì cô không muốn phản ứng lại.

Cô ấy trông như thể muốn biến mất vào trong một cái hang chuột.

Sau đó, Bình A Hi thở dài khi nhìn Đường Tố Nhiệt.

“...Ngươi ổn chứ?”

“Ừ... Ta không b·ị t·hương."

“Nhưng trông thân thể ngươi thì có vẻ đúng đấy.”

“...”

“Ta đùa thôi. Đối thủ của ngươi chắc hẳn rất mạnh.”

Đường Tố Nhiệt dường như sắp rơi nước mắt khi nghe những lời của Bình A Hi.

Mặc dù vậy, cô vẫn tiếp tục ăn từng chiếc bánh một.

“...Ngươi có đói không?”

“...Ừ, cháo không ngon lắm đâu, ngươi biết mà.”

“Đó là lý do tại sao ta mang nó tới đây cho ngươi.”

"Đa tạ..."

Đường Tố Nhiệt tỏ vẻ buồn bã như thể vừa có cơn mưa bất ngờ đổ xuống người cô.

Sau đó, Bình A Hi chuyển sự chú ý sang tôi.

“Cô ấy là một thiếu nữ tốt mặc dù đôi khi cô ấy có thể thô lỗ.”

"A Hi!"

Tôi có biểu cảm lạ lùng sau khi nghe lời Bình A Hi.

“Thô lỗ ư? Cô ấy chưa bao giờ thô lỗ với ta cả.”

"Cái gì?"

Bình A Hi phản ứng còn dữ dội hơn sau khi nghe tôi nói.

Nhưng sự thật là Đường Tố Nhiệt chưa bao giờ tỏ ra thô lỗ với tôi hay nhóm của tôi.

Thay vào đó, cô ấy có vẻ quan tâm và chu đáo.

Nghe vậy, Bình A Hi nhìn Đường Tố Nhiệt với vẻ mặt ngạc nhiên và lên tiếng.

“Ngươi... ngươi thật sự giả vở rất giỏi nhỉ?”

“K-Không! Ý ngươi là giả vờ là sao?”

“Thiếu nữ khó tin này của ta... Có lẽ cả thiên hạ đã biết tính cách của ngươi rồi.”

Đường Tố Nhiệt tỏ vẻ bực bội, nhưng Bình A Hi vẫn không thay đổi nét mặt.

Tôi có thể biết được điều đó qua cách họ tương tác.

Họ thực sự rất thân thiết phải không?

“Tố Nhiệt, ta luôn biết ngươi có sở thích rất kỳ lạ, nhưng ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

“...Ta đã làm gì cơ chứ.”

“Nói với ngươi có ích gì? Ngươi đã chọn...”

Sau đó, Bình A Hi nhìn tôi từ đầu đến chân, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất khó chịu...

“Ngươi. Cũng cẩn thận nhé."

“Với cái gì..?”

“Cẩn thận khi ngủ, đừng ăn bất kỳ món quà nào mà Đường gia tặng cho. Gia chủ của gia tộc đó thực sự rất yêu Tố Nhiệt-"

"Này!"

Đường Tố Nhiệt không thể nhịn được nữa, hét lớn.

Vì thế mà, Nam Cung Phi đang ngủ ở phía sau đột nhiên tỉnh giấc.

“Ể!”

Bình A Hi, người không biết Nam Cung Phi ở đây, hét lên vì ngạc nhiên.

Tình hình ở đây thực sự trở nên hỗn loạn.

“T-Tại sao cô ấy lại ở đây?”

“Cô ấy nói cô ấy buồn ngủ.”

Cô ấy đã chiến đấu ngay sau tôi trong giải đấu, đang ngủ như vậy vì cô ấy nói rằng mình mệt.

Tôi đoán điều đó có lý, xét đến đối thủ của cô ấy.

Nhân tiện, đối thủ của cô là Cửu Tiết Diệp.

Nhờ vậy mà Cửu Tiết Diệp có lẽ đang ngồi buồn rầu ở một góc nào đó.

“Nhưng tại sao cô ấy lại ở trong........Ồ.”

Cô ấy ngừng lại, dường như nhận ra rằng tôi đã đính hôn với Nam Cung Phi.

Mặc dù điều đó không thực sự biện minh cho sự có mặt của cô ở đây lúc này.

“Nhưng dù vậy... chẳng phải cô ấy không được phép đến đây sao?"

Lý do cô ấy hỏi như vậy là vì tôi sẽ phải đối đầu với Nam Cung Thiên Tuấn ở trận đấu tiếp theo.

Bản thân Nam Cung Phi có vẻ không quan tâm, nhưng với tôi thì lại là chuyện khác.

Tôi gợi ý với Nam Cung Phi rằng cô ấy có thể quay về doanh trại của mình hay không, vì chúng tôi đang thu hút sự chú ý.

Nhưng khi Nam Cung Phi nghe những lời đó từ tôi, cô ấy lập tức nhíu mày và nằm xuống ngủ.

Như thể cô ấy đang cố gắng thể hiện sự từ chối của mình qua cử động cơ thể.

Bình A Hi nhìn Nam Cung Phi, người vẫn im lặng và cố gắng làm bầu không khi trở nên vui vẻ hơn bằng cách trò chuyện.

“À, vì những mối quan hệ và tất cả mọi thứ... Thật khó để ngươi cổ vũ cho một bên, đúng không?”

“...Ta không cổ vũ.”

Nam Cung Phi khẽ đáp lại Bình A Hi.

“...Không cần thiết.”

Lời nói của cô có thể nghe có vẻ lạnh lùng với một số người.

Rốt cuộc, Bình A Hi đã im lặng ngay sau khi nghe cô ấy nói vậy.

Nhưng không giống cô ấy, tôi hiểu.

Có thể đã có sự hiểu lầm vì vốn từ vựng của cô ấy không đủ, nhưng tôi biết cô ấy có ý nói điều gì đó như là...

“Trời ạ.”

Vấn đề này bắt nguồn từ xu hướng kìm nén suy nghĩ của cô và chỉ bộc lộ một phần, nhưng có vẻ như cô không có ý định sửa đổi điều đó.

Không phải là tôi quan tâm đến điều đó vào thời điểm này.

Giữa tình huống có phần khó xử này, một gia nhân từ bên ngoài đã nói chuyện với tôi.

“Thiếu gia, đã đến giờ..."

“Ồ, ta tới ngay đây”

Tôi biết sắp đến lượt mình thi đấu nên tôi ngừng ăn và vận chuyển nội khí.

Cơ thể tôi ấm lên một chút và cảm giác thư giãn mà tôi cảm thấy vài phút trước đã nhường chỗ cho sự căng thẳng.

Tôi đã ở trong tình trạng hoàn hảo.

Khi tôi đi theo gia nhân đến đấu trường, tôi nhận thấy sự khác biệt rõ ràng so với lần trước.

Lần này đấu trường rộng hơn nhiều.

Và trông cũng chắc chắn hơn nhiều.

Có vẻ như họ đã sử dụng vật liệu đắt tiền để xây dựng sân khấu để các võ giả không phá vỡ bất cứ thứ gì.

Nó thực sự trông giống như là không dễ vỡ. ‘Dễ vỡ’ chính là từ khóa.

Tôi từ từ bước lên đấu trường.

Sau đó, tôi bắt đầu nghe mọi người nói chuyện.

Thật kinh ngạc khi thấy có rất nhiều khán giả mặc dù thời tiết lạnh giá bây giờ.

Tại sao mọi người lại thích xem đánh nhau đến vậy?

“Một đứa nhóc? Một đứa nhóc như vậy mà đã lọt vào top 8 sao?”



“Hắn đã làm thế nào? Hắn ta có may mắn với những trận đấu của mình không?”

“Nghe nói tiểu tử Võ Đang kia đã thua đứa nhóc này...”

“Võ Đang... trong tất cả các tông phái? Không thể nào, nhất định là lời đồn đại sai lầm.”

Trong số những khán giả, có những người khác đến xem, không chỉ có những thiên tài trẻ tuổi mà tôi đã thấy trong yến thất.

Đây có thể là những người đã quyên góp ủng hộ cho Liên Minh Võ Lâm.

Vì người dân thường không được phép xem các giải đấu.

“Cửu gia Sơn Tây...? Không phải là gia tộc của Chiến Thần Hổ sao?”

“Ồ... Chiến Thần Hổ có con trai à?”

“Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai biết... Có lẽ hắn ta là họ hàng bên nội?”

"Đồ ngốc! Một nhánh khác của gia tộc cũng không thể đi xa đến vậy. Là con trai của Chiến Thần Hổ cũng có nghĩa là hắn ta là đệ đệ của Kiếm Phượng, cho nên hắn ta nhất định có tài năng phi thường."

“Hmm... Vậy thì đáng thất vọng hơn.”

"Về gì?"

“Hắn ta có thể có tài năng, nhưng đối thủ của hắn thì... ngươi biết đấy, vì vậy chuỗi thắng của hắn ta có thể sẽ kết thúc ở đây. Ta thất vọng về điều đó.”

Những người đàn ông ngồi trên ghế khán giả đã bình luận sau khi nhìn thấy chàng trai bước lên đấu trường ở phía đối diện.

“Kể cả đứa nhóc đó có tài năng thì cũng không đủ sức chống lại gã kia.”

Một nam nhân có ngoại hình như một tuyệt tác điêu khắc, với mái tóc trắng đang bước lên sân khấu.

Bộ đồng phục thanh sắc có thêu những đường viền vàng.

Sự hiện diện uy nghiêm của hắn, kết hợp với chút hàn khí, đã để lại ấn tượng mạnh mẽ cho mọi người.

Chàng trai này xuất thân từ gia tộc kiếm thuật nổi tiếng nhất Trung Nguyên.

Trung tâm của Tứ đại gia tộc thuộc phe Chính giáo.

Lôi Long, Nam Cung Thiên Tuấn của Nam Cung gia.

Đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn khắp đấu trường.

Chậc.

Thanh kiếm hắn ta từ từ rút ra khỏi vỏ lấp lánh dưới ánh nguyệt.

Đó là thanh kiếm do chính Liên Minh Võ Lâm cung cấp, nhưng cách hắn ta cầm nó khiến thanh kiếm trông có vẻ đặc biệt.

Khi tôi đang chuẩn bị tinh thần, Nam Cung Thiên Tuấn đột nhiên nói chuyện với tôi.

“Ngươi đúng là đồ ngốc.”

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của hắn ta mặc dù hắn nói rất nhỏ, đó là nhờ việc hắn ta sử dụng nội khí để tăng cường giọng nói.

Thẩm phán vẫn chưa tới đấu trường.

Hơn nữa, Nam Cung Thiên Tuấn đã nói chuyện với tôi rất khẽ để khán giả không thể nghe thấy.

“Ta có thể khen ngợi ngươi vì đã đi được đến tận đây, nhưng ngươi vẫn ngốc nghếch như ngày nào.”

“Nội đệ, cách ngươi nói chuyện với tỷ phu lớn tuổi hơn rất bất lịch sự đấy, ngươi biết không?”

"Ngươi...!"

Nam Cung Thiên Tuấn gần như nổi cơn thịnh nộ chỉ vì lời chế giễu của tôi.

Đúng như dự đoán, có vẻ như hắn ta thực sự ghét việc tôi gọi hắn là 'nội đệ’.

Tại sao hắn ta lại là người nổi giận khi chính hắn là người sỉ nhục tôi trước?

Tôi muốn trêu chọc hắn nhiều hơn nữa.

Nam Cung Thiên Tuấn, người có vẻ đã bình tĩnh lại, lại lên tiếng lần nữa.

“Ta không phải đã nói rồi sao? Nếu không muốn cái mũi to của ngươi b·ị t·hương thì ngươi nên bỏ cuộc đi.”

“Mũi ta không to đến thế đâu. Nó nhỏ hơn mũi nội đệ, ngươi biết không?”

“...Lưỡi của ngươi vẫn không biết khi nào nên dừng lại, có vẻ như ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình.”

Cách hắn ta cầm kiếm có thay đổi một chút.

Hắn chuyển sang tư thế thoải mái hơn để có thể vung nó bất cứ khi nào hắn ta muốn.

Mặc dù vậy, có vẻ như hắn ta không coi trọng trận chiến này lắm.

Tại sao mỗi thành viên của các đại gia tộc đều luôn lơ là cảnh giác?

Chẳng trách gia tộc bọn họ sau này lại sụp đổ.

Làm sao có thể không sụp đổ, khi một người được coi là huyết thống trực hệ lại hành động như vậy?

Nam Cung Thiên Tuấn không để ý đến suy nghĩ của tôi mà chỉ tiếp tục nói.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng mình đã thắng trong vụ việc ở Tứ Xuyên sao?”

“Chuyện gì vậy? À, lúc đó nội đệ đã bị ta đánh đến mức bò trên nền đất?”

“...Nếu được phép sử dụng nội khí, ta có thể dễ dàng cắt đứt cổ ngươi."

Tôi gần như bật cười thành tiếng sau khi nghe Nam Cung Thiên Tuấn vừa rồi.

Ôi, tôi nên làm gì với hắn ta đây?

“Nội đệ, ngươi có biết điều gì không?"

“Thằng khốn nạn kia cứ ngươi tiếp tục...-n”

“Nếu lão già mà ta biết nghe được lời ngươi nói lúc này, ông ta sẽ nổi giận ngay."

Thiết lão có thể sẽ xé mông hắn ra làm đôi nếu nghe thấy lời Nam Cung Thiên Tuấn nói lúc này.

"Ngươi thật sự là võ giả ư, nếu không có nội khí thì không làm được gì sao? Nếu ngươi có tư tưởng như vậy, thì tốt nhất là nên chọn một gã nào đó và bảo hắn làm Nam Cung Thiếu Chủ. Hắn sẽ làm tốt hơn ngươi."

“Đồ khốn nạn."

Hắn ta cố hét lên điều gì đó, nhưng vị thẩm phán đã đi vào đấu trường.

Ngay cả thẩm phán cũng có vẻ khác so với những trận đấu trước.

Ông trông giống như một thẩm phán mạnh mẽ, người luôn có thể can thiệp để ngăn chặn cuộc chiến nếu cần thiết.

Những khán giả đang bàn tán trong lúc nhìn Nam Cung Thiên Tuấn và tôi bỗng im lặng khi thẩm phán xuất hiện.

Bởi vì họ đang tập trung vào cuộc chiến thú vị sắp bắt đầu.

“Vòng tứ kết, Nam Cung Thiên Tuấn của Nam Cung gia đấu với...”

Nam Cung Thiên Tuấn truyền nội khí vào thanh kiếm của mình ngay khi thẩm phán gọi tên hắn ta.

Thẩm phán cũng không nói gì về việc chúng tôi phải tôn trọng lẫn nhau.

Điều đó thực sự phù hợp với tôi...

Ồ...

Tôi nhận ra điều đó sau khi cảm thấy cảm giác ngứa ran chạy qua má.

Thanh kiếm của Nam Cung Thiên Tuấn chắc chắn chứa Lôi khí.

Có vẻ như hắn ta không chỉ dành thời gian để chơi đùa.

“Cửu Dương Thiên của Cửu gia.”

Tôi có thể chấp nhận sự thật là hắn ta thực sự tràn đầy tự tin.

Suy cho cùng, Nam Cung Thiên Tuấn cũng là một thiên tài.

Chỉ là có quá nhiều người mạnh hơn hắn ta.

Thành thật mà nói, tôi không thực sự quan tâm đến sự kiêu ngạo của hắn.

Tôi là ai mà có thể phán xét khi chính hắn ta biết rõ tài năng của mình nhưng vẫn muốn khoe khoang về nó?

Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu hắn để tôi yên và ngừng làm phiền tôi.

Hơn nữa, sẽ tuyệt hơn nữa nếu hắn ta sửa lại cách nhìn về Nam Cung Phi.

Tôi có thể là một người cố chấp, nhưng tôi cũng có phần hiểu biết.

Tôi là một con khuyển điên trong kiếp trước, nhưng bây giờ tôi đã có thể kiềm chế bản thân ở một mức độ nào đó.

Và lần này chắc chắn là...

Nếu Nam Cung Thiên Tuấn che giấu lòng tham đó trong mắt mình...

Tôi không quan tâm nhiều đến chuyện này lắm.

Vì vậy, ngươi có thể nói rằng đó là lỗi của Nam Cung Thiên Tuấn vì đã không làm được như vậy.

"Bắt đầu."

Tôi nghe thấy giọng nói của thẩm phán.

Đồng thời...

- Mãnh Thú Liệt Nha...

Ngọn lửa khổng lồ bùng lên từ nắm đấm của tôi...

Ngay tức khắc nó nuốt chửng lấy một nửa sân đấu trường.