Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 156: Một kẻ khất cái...? (1)



Chương 155: Một kẻ khất cái...? (1)

Y thất ở bên trong Liên Minh Võ Lâm.

Căn phòng chật kín người vì những c·hấn t·hương xảy ra trong giải đấu.

“Ư...!”

Trong số những người b·ị t·hương, Nam Cung Thiên Tuấn thở hổn hển khi hắn mở mắt.

“Hộc... hộc!”

Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp và cơ thể Nam Cung Thiên Tuấn đẫm mồ hôi.

Như thể hắn ta vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời mình.

Nam Cung Thiên Tuấn, người vừa tỉnh dậy trong tình trạng thở hổn hển, lập tức nhấc chăn lên và kiểm tra phần hạ bộ cơ thể.

“...C-Có phải là mơ không?”

Mọi thứ hắn đã trải qua, với hắn đều như một giấc mơ.

Đặc biệt là ở lúc cuối....

Cảm giác lạnh buốt mà hắn cảm thấy ở phần hạ bộ ngay trước khi hắn b·ất t·ỉnh.

Đó thực sự là một cơn ác mộng.

Nhưng may mắn thay, có vẻ như điều đó không có thật.

“Ngươi ổn chứ...?"

Nam Cung Thiên Tuấn nhanh chóng quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói.

Bên cạnh hắn là Băng Phượng, Mạc Dung Hy Á.

“...Mạc Dung tiểu thư?"

Nam Cung Thiên Tuấn sửa lại biểu cảm của mình.

Sau đó, hắn cảm thấy đau đớn khắp cả cơ thể.

“Agh!”

Cơ thể hắn đau nhức như thể vừa bị đ·ánh đ·ập một cách dã man.

Nam Cung Thiên Tuấn lúc này mới nhận ra sự thật.

Trận đấu tay đôi đó không phải là một giấc mơ.

Rằng hắn ta, Gia chủ đời tiếp theo của Nam Cung gia.

Đã b·ị đ·ánh bại ra sau...

“.....Không thể nào..."

Hắn ta ngay lập tức vận khí cùng với sự tức tối của mình.

Nhưng cơn đau nhói trong cơ thể Nam Cung Thiên Tuấn ngay lập tức khiến hắn phải rùng mình.

“Agh!....”

“Công tử...!?"

Hậu quả của trận đấu tay đôi là đan điền của hắn đau nhói, hòa làm một với cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể.

Sau khi Cửu Dương Thiên đánh bật hết mọi đòn kiếm pháp của hắn, thì những đòn phản công dồn dập giáng vào người hắn.

Luồng khí của hắn ta, thứ mà hắn đã ngưng tụ, cuối cùng đã bị phân tán đi.

Còn đan điền, trung tâm của dòng khí, phải chịu đựng phần lớn cơn đau.

Nhờ đó, cơ thể đang quằn quại trên sàn nhà của hắn ta đã lên cơn co giật và đan điền của hắn đang kêu gào vì đau đớn.

...Thật là nhục nhã.

Sự oán giận của hắn đối với Cửu Dương Thiên ngày càng tăng.

Lần này hắn đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?

Kể cả không phải là một mánh khóe thì việc Nam Cung Thiên Tuấn thua một tên khốn như vậy cũng đã là một cú đá vào hạ bộ rồi.

- Ta hiểu rồi... Ngươi chỉ có thể thỏa mãn sau khi làm phiền ta mãi mãi.

Ta căm ghét hắn đến mức muốn g·iết hắn.

Ta phải làm gì... ta cần phải làm gì để...?

"..!”

Dòng suy nghĩ của Nam Cung Thiên Tuấn đột nhiên bị cắt ngang khi vai hắn bắt đầu run rẩy.

Đó là vì đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn vào giây phút cuối cùng.

Đôi mắt đỏ rực như lửa có thể t·hiêu r·ụi cả thế giới.

Nam Cung Thiên Tuấn vô thức co rúm người lại, ôm chặt vai mình.

...Hộc...hộc!

Đó là nỗi sợ hãi.

Cảm xúc khiến hắn nghẹt thở chắc chắn là nỗi sợ hãi.

Người có huyết thống với Nam Cung gia hùng mạnh, Nam Cung Thiên Tuấn, bây giờ lại rất sợ hãi tên nhóc đó.

“Đây... đây là..”

Bên trong đôi mắt ấy, dường như có thể t·hiêu r·ụi cả thế giới...

Nhưng Nam Cung Thiên Tuấn lại nhìn thấy hắc ám dường như không có hồi kết.

Đúng vậy, giống như những gì Bình Vũ Trân đã có - không, có lẽ, nó thậm chí còn sâu sắc hơn.

“Nam Cung thiếu gia...có chuyện gì vậy-?”

- Bốp!

Ngay trước khi bàn tay Mạc Dung Hy Á chạm vào hắn, Nam Cung Thiên Tuấn đã tát mạnh tay cô ra.

“...Đ-Đừng chạm vào ta.”

Nam Cung Thiên Tuấn biết rằng Mạc Dung Hy Á muốn điều gì đó từ hắn.

Hắn không chắc thứ đó là gì.

Với lại hắn khó có thể đoán được điều đó hơn vì cô không hề cố gắng che giấu ý định của mình.

Nhưng Nam Cung Thiên Tuấn vẫn giữ thái độ cảnh giác sau lớp mặt nạ ngụy trang.

Vì hắn sẽ có cơ hội đạt được nhiều thứ nếu có Mạc Dung Hy Á bên cạnh, xét đến thân phận của cô.

Hơn nữa, có vẻ như cô ấy cũng có chung sở thích, khiến hắn tin rằng điều đó sẽ không gây hại cho cả hai người.

Tuy nhiên, Nam Cung Thiên Tuấn không thể tiếp tục giữ vẻ ngoài giả tạo của mình trong tình huống hiện tại.

Bởi vì hắn đã bị làm nhục và thất bại trước mặt người tỷ tỷ mà hắn yêu quý.

Hơn nữa, đối thủ của hắn lại chính là người đã c·ướp mất tỷ tỷ của hắn.

Cuối cùng thì, việc hắn cảm thấy sợ hãi khi ở trước mặt một tên khốn như vậy khiến hắn vô cùng tức giận.

“Làm sao... ta thậm chí còn được... nói là người được chọn.”

Đúng vậy, có lẽ là vì ta chưa có cơ hội sử dụng hết sức mạnh mới của mình.

Đó là lý do duy nhất khiến ta thua hắn ta.



Vai của Nam Cung Thiên Tuấn vẫn tiếp tục run rẩy, nhưng hắn đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Nam Cung Thiên Tuấn tin rằng bản thân hắn chỉ hơi bị sốc một chút thôi.

Trước đó, họ đã bảo hắn rằng không được sử dụng sức mạnh mới cho đến khi hắn hoàn toàn làm chủ được nó.

Không phải là ta có thể tùy ý ra lệnh cho nó.

Nam Cung Thiên Tuấn đã thử sử dụng nó nhiều lần, cảm nhận được một nguồn khí khác lạ bên trong mình, nhưng hắn không thể kiểm soát được.

Giống như bây giờ...

...Hả?

Cơ thể của Nam Cung Thiên Tuấn, vốn đã run rẩy dường như vô tận, cuối cùng cũng dừng lại.

Bởi vì hắn cảm thấy có điều gì đó vô cùng kỳ lạ.

Nó-Nó biến đi đâu rồi...?

Nam Cung Thiên Tuấn không thể cảm nhận được nguồn khí trước đó vẫn còn tồn tại trong mình.

“Nó... nó biến đi đâu thế này...!”

Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nhìn Nam Cung Thiên Tuấn nhưng lại rụt tay lại.

...Ài.

Cô xóa bỏ nỗi lo lắng trên khuôn mặt, trở lại thái độ lạnh lùng và vô cảm thường ngày.

Hắn ta không phải lúc nào cũng như thế này.

Hắn luôn có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng lại toát lên sự tự tin và lòng tự trọng.

Thậm chí năm ngoái, hắn vẫn trông rất ổn khi đến dự yến tiệc.

Nhưng tại sao năm nay hắn ta lại phải thay đổi quá nhiều như vậy...

Ta không thể tin là hắn lại thay đổi nhiều đến vậy, đặc biệt là khi ta quyết định tiếp cận hắn ta trong năm nay.

Ta có cần phải mô tả điều này như là hắn ta đang ngày càng bị hủy hoại không? Ta thực sự không thể mô tả theo cách nào khác.

- Hiện tại không có cách nào chữa khỏi được.

- .....Cứ cầu nguyện cho phép màu xảy ra đi.

- Hoặc có lẽ ngươi nên t·hiêu r·ụi hàn khí bên trong cơ thể mình...

Mạc Dung Hy Á gạt bỏ những ký ức mà cô ghét phải nhớ lại.

Sau đó, cô ấy vận nội khí vào cơ thể mình.

Chỉ đến lúc đó ta mới cảm thấy cái lạnh đã tan biến.

Thiêu rụi nó? Bằng cách nào?

Nó không giống như một căn bệnh hay một vật thể có thể dễ dàng bị t·hiêu r·ụi.

Cô đột nhiên nhớ đến cái người đã triệu hồi ngọn lửa nhấn chìm cả đấu trường, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Vì cô biết rõ rằng Hỏa Công không thể giúp được tình trạng của cô.

Những lời nói đó có lẽ được nói ra vì thất vọng.

Mặc dù biết vậy, Mạc Dung Hy Á vẫn không khỏi cảm thấy kiệt sức.

Cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.

Đó chính là lý do tại sao cô cần sự giúp đỡ của Nam Cung gia.

Nói chính xác hơn thì cô cần sự trợ giúp của Thiên Tôn.

Phụ thân cô muốn đạt được nhiều điều cho gia tộc trong khi phải mạo hiểm nhiều, nhưng đó không phải là con đường cô mong muốn.

Với cô, đó có vẻ như là giải pháp cuối cùng.

Cô không muốn nhìn thấy gia tộc của mình sụp đổ.

Ta vẫn ổn.

Cô tự trấn an mình, cố gắng xua tan mọi sự không chắc chắn.

Mạc Dung Hy Á lại cố gắng nói tiếp với Nam Cung Thiên Tuấn nhưng lại dừng lại giữa chừng.

Bởi vì có người xuất hiện.

“Ta mừng vì tình hình của ngươi tốt hơn ta mong đợi.”

"...!"

Một nam nhân xuất hiện trong bộ hắc phục, hắn ta chính là vị Thiếu chủ của Bình gia.

Bình Vũ Trân.

Hắn ta đã nói chuyện với Nam Cung Thiên Tuấn sau khi đột nhiên xuất hiện.

“Nam Cung thiếu gia, nếu ngươi khỏe thì chúng ta nói chuyện nhé?"

Hắn trông giống một người tốt bụng với nụ cười trên môi.

Tuy nhiên, Mạc Dung Hy Á không thể thoát khỏi sự bồn chồn.

************

Tin đồn cũng giống như cơn bão vậy.

Nó quét qua mọi thứ, mọi vật, không hề có ý định dừng lại,

Vì vậy, mặc dù có chút lo lắng khi không biết nó sẽ đi về đâu, nhưng điều đó cũng thật tuyệt vời.

Đối với những người lần đầu trải nghiệm, điều này có thể khá khó chịu.

Nhưng cá nhân tôi thì không cảm thấy gì nhiều.

- Nghe nói Lôi Long đã thua phải không?

- Ta nghe nói hắn ta đã thua một người nhỏ hơn hắn ta rất nhiều.

- Ai vậy? Có lẽ là người có huyết thống với Trương gia, người đã đánh bại Độc Nữ?

- Đồ ngốc, tin đồn đã lan truyền lâu rồi mà ngươi vẫn còn nói như vậy sao?

- Ý ta là, ngươi có thể nói cho ta biết nếu ta không biết điều đó. Làm gì phải gắt lên vậy?

-Nếu ngươi tức giận, có lẽ ngươi nên mua một ít thông tin từ phái Cái Bang.

Việc đánh bại Lôi Long, Nam Cung Thiên Tuấn, có tác động quan trọng hơn nhiều so với khi Độc Nữ, Đường Tố Nhiệt, thua trận đầu tiên.

Điều này cũng dễ hiểu vì trận đấu này nằm trong vòng tứ kết và đấu trường thậm chí còn đông khán giả hơn.

Điều đó có nghĩa là tự nhiên sẽ có nhiều mắt và miệng hơn.

Kết quả là...

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi ngay khi tôi bước xuống đấu trường.

- Kiểu như, có thực sự hợp lý khi hắn ta đánh bại được Lôi Long không? Chúng ta đang nói đến Lôi Long cơ mà! Con rồng của Nam Cung gia ấy.

- Vậy thì điều đó không hợp lý với ngươi, nhưng việc Độc Nữ thua ở vòng đầu tiên lại hợp lý phải không?

- Nhưng đó là Trương gia. Hắn là con trai của Minh chủ Võ Lâm.

- Ngươi có biết đối thủ của Lôi Long là ai không?

- Hửm? Ai thế?

- Cửu gia ở Sơn Tây. Đệ đệ của Kiếm Phượng nổi tiếng.



- Ồ...

Đợi đã, tại sao điều đó lại thuyết phục được ngươi?

“Nữ nhân điên kia đã làm gì mà bọn họ lại tin như vậy...”

Tôi nghe nói thoáng qua rằng cô ta không chỉ đốt cháy sân đấu trường mà còn đốt cháy một nửa sảnh yến thất.

Thậm chí còn có những câu chuyện kể về việc cô đốt trụi tóc của những người làm phiền cô, cũng như những câu chuyện tương tự khác cũng đáng sợ không kém.

Điều đáng lo ngại là tôi có linh cảm rằng Cửu Hy thực sự đã làm những điều đó.

“...Với tính cách của tỷ ấy, điều đó hoàn toàn có lý.”

Đầu tôi đau nhức.

Thật vô lý khi chỉ là 'đệ đệ của Cửu Hy' mà có thể thuyết phục mọi người tin vào những gì tôi vừa làm.

“Ngươi thật tuyệt vời, Cửu thiếu gia!”

Khi tôi trở về doanh trại sau cuộc đấu, Đường Tố Nhiệt chào đón tôi như thể cô ấy đã chờ đợi tôi từ trước.

“Ngươi đã xem hết rồi à?”

“Tất nhiên rồi! Ta đã xem hết mọi cảnh mà không bỏ sót một khoảnh khắc nào!”

Cô ấy trông thật rạng rỡ khi vung tay, như thể đang khoe khoang về việc cô ấy đã theo dõi trận đấu của tôi chăm chú như thế nào.

Mặc dù thua sớm ở vòng đầu tiên, nhưng Đường Tố Nhiệt vẫn rất phấn chấn.

Tuy nhiên, bàn tay cô ấy lại đỏ, có chút nghịch lý khi xét đến thái độ nóng nảy của cô.

Có lẽ là do xem trận đấu tay đôi trong thời tiết lạnh giá này.

Tôi cân nhắc việc làm ấm không khí bằng Hỏa khí của mình.

"Ừm."

Nhưng tôi đã quyết định không làm vậy.

Tôi quan tâm hơn đến nguồn khí mới đang co giật bên trong đan điền của tôi.

Con lợn khốn nạn này...

Luồng khí tôi hấp thụ từ Nam Cung Thiên Tuấn.

Nói chính xác hơn thì vấn đề nằm ở chỗ loại khí được hấp thụ.

Ít nhất hãy xin phép ta nếu ngươi định lấy nó... Tại sao việc đầu tiên ngươi làm lại là ăn ngấu nghiến?

Đặc biệt là vì lần này không phải là Ma khí.

...Đó chính là vấn đề.

Niệu Long... không, Lôi long chứa nguồn khí như vậy cũng là một vấn đề.

Nhưng vấn đề lớn hơn là tôi đã có thể hấp thụ được nguồn khí đó.

Làm sao? Làm sao tôi có thể hấp thụ được luồng khí này?

Đường Tố Nhiệt liên tục nói chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ đáp lại ngắn gọn vì đang bận ngắm nghía cơ thể mình.

Chắc chắn là tương tự.

Luồng khí mà tôi hấp thụ từ Nam Cung Thiên Tuấn giống với luồng khí mà tôi cảm nhận được từ Vi Tuyết A trong kiếp trước.

Nó giống với luồng khí của Đạo giáo hơn là loại khí thông thường, nhưng cũng không hoàn toàn giống với luồng khí của Đạo giáo.

Mặc dù khó có thể nói rằng chúng giống nhau...

Một điều tôi biết là đó không phải là Ma khí.

Thay vào đó, nó lại mang lại cảm giác ngược lại.

Vấn đề là cơ thể tôi đang hấp thụ dòng khí đó trong khi thưởng thức nó.

Giống như cách Ma khí được thanh lọc trong cơ thể tôi, Hỏa khí của tôi cũng đang nuốt chửng nguồn khí mới đi vào đan điền của tôi.

Có vẻ như nó đang được thanh lọc tương tự như Ma khí.

- Bụp.

"Hửm?"

Khi tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, có ai đó đặt tay lên vai tôi.

Đó là Nam Cung Phi.

“Có chuyện gì vậy?”

“...”

Khi tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, cô hơi cau mày như thể đang tức giận về điều gì đó.

Có chuyện gì với cô vậy?

Có phải tôi vô tình phớt lờ cô ấy hay không?

Tuy nhiên, điều đó cũng không hợp lý.

Nam Cung Phi thường là người lơ đễnh và phải gọi nhiều lần mới thu hút được sự chú ý của cô ấy.

Khi tôi còn đang bối rối, Đường Tố Nhiệt tiến đến gần và thì thầm vào tai tôi.

“Cửu thiếu gia”

"Hửm?"

“...Ừm, một lát nữa thôi, trận đấu của tỷ ấy sẽ diễn ra... Ubff”

Đường Tố Nhiệt, người đang truyền đạt thông tin này, đã bị Nam Cung Phi đẩy sang một bên.

Đường Tố Nhiệt, người đột nhiên bị đẩy ra, cau mày nói với Nam Cung Phi.

“Tỷ ơi! Tỷ có biết tỷ bất công thế nào không!?”

"...KHÔNG."

“Ta đang cố giúp hắn! Tỷ nên bỏ qua chuyện này đi...!”

“Dù vậy... vẫn không.”

"....!!"

Hai người này đang làm gì thế?

Trong lúc tôi đang bối rối nhìn tình hình hiện tại, Đường Tố Nhiệt ho khan giả tạo và bắt đầu nói.

“...Trận đấu của ngươi xong rồi, đến lượt tỷ ấy chiến đấu rồi."

"Ồ."

“Có lẽ tỷ ấy muốn ngươi cổ vũ cho tỷ ấy?”

Tôi liếc nhìn Nam Cung Phi sau khi nghe Đường Tố Nhiệt nói điều đó.

Tuy nhiên, Nam Cung Phi không nhìn về phía tôi.

Chính xác hơn, có vẻ như cô ấy cố tình tránh giao tiếp bằng mắt.

Tôi nhận thấy đôi tai cô ấy hơi đỏ và không thể giấu được nụ cười đang nở.

“Thì ra đó là điều ngươi muốn?”



"...KHÔNG..."

Ừm, đúng vậy.

Tôi nghĩ cô ấy không thực sự quan tâm đến những điều như vậy, nhưng tôi đoán là cô có quan tâm một chút ở bên trong.

Mặc dù tôi vừa mới đánh đệ đệ cô ta một trận.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tất cả tỷ tỷ đều như vậy không?

Tuy nhiên, tình cảm phức tạp của Nam Cung Thiên Tuấn dành cho tỷ tỷ khiến hắn trở thành một người thực sự kỳ lạ.

“Chúc may mắn.”

Mặc dù tôi chỉ trả lời ngắn gọn, Nam Cung Phi vẫn gật đầu, có vẻ hài lòng.

Khuôn mặt cô bị mái tóc che khuất, nhưng đôi tai đỏ ửng đã tiết lộ cảm xúc thật của cô.

Tôi không bảo cô ấy phải chiến thắng trong cuộc chiến này.

Suy cho cùng, cô ấy vẫn sẽ thắng ngay cả khi tôi không bảo cô thắng.

...Tôi cảm thấy tệ cho Cửu Tiết Diệp, đối thủ của cô ấy, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Họ ở những giải đấu khác nhau.

Tôi nhớ đến khuôn mặt nức nở của Cửu Tiết Diệp sau khi nhìn thấy khung bảng đấu đó.

Tôi đã thấy họ đấu tay đôi với nhau một vài lần trong chuyến đi.

Lúc đó Cửu Tiết Diệp thậm chí còn không thể chạm vào quần áo của Nam Cung Phi.

Cửu Tiết Diệp có lẽ đã tuyệt vọng sau khi nhìn thấy bảng đấu vì hắn ta đã biết điều đó.

Mặc dù hắn cũng sẽ đạt được một số lợi ích từ việc này.

Có vẻ như chuyến đi này không chỉ có lợi cho riêng tôi.

Nam Cung Phi cũng có thể đạt được một số thành tựu.

Cho dù là về tên tuổi hay danh tiếng.

Tuy nhiên, cô ấy có vẻ thờ ơ với những vấn đề như thế.

Trong kiếp trước của tôi, một thời gian sau khi cô ấy đạt được danh hiệu Ma Kiếm...

Cô ấy hỏi tôi đó là gì khi tôi gọi cô bằng chức danh đó.

Nam Cung Phi là người thậm chí còn ít quan tâm đến thiên hạ hơn cả tôi.

Trong cuộc sống này, với nhiều thứ đã thay đổi, có vẻ như cái tên Nam Cung Phi sẽ sớm được lan truyền.

Tôi tình cờ nghe nói có những người theo dõi cô ấy.

...Nhưng đó chỉ là tin đồn sai sự thật thôi, đúng không?

Nghe có vẻ hơi đáng sợ.

Trời ơi, người theo dõi là cái gì cơ chứ.... nếu họ thực sự tồn tại, tôi phải tự hỏi họ làm gì cơ.

Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã nổi da gà.

“Thiếu gia!”

Có người vội vã chạy vào bên trong qua lối vào doanh trại.

Đó là Vi Tuyết A, người mà hôm nay tôi hầu như không gặp được.

Hồng Oa bước vào sau cô ấy và cúi đầu chào tôi.

“Chúng ta đã trở lại.”

“Ngươi đến muộn.”

“Ta xin lỗi... là lỗi của ta.”

Hồng Oa thậm chí còn không đưa ra lời giải thích cho sự chậm trễ của họ.

Về bản chất, điều đó có nghĩa là cô ấy sẵn sàng chấp nhận bất kỳ h·ình p·hạt nào.

Dù sao thì tôi cũng không có ý định trừng phạt cô ấy.

Họ hẳn có lý do chính đáng để đến muộn. Tôi nghe nói Mậu Diễn cũng đi cùng họ.

Vì vậy, nếu có ai đó gây rắc rối thì đó phải là Vi Tuyết A.

“T-Tỷ ấy không làm gì sai cả. Thiếu gia... Muội bị lạc... và-“

Đúng như dự đoán, tôi đã cóc vào đầu Vi Tuyết A khi cô ấy thú nhận.

“Á...!”

“Người ta sai ngươi đi làm việc vặt nhưng ngươi lại bị lạc à?”

“...Muội xin lỗi.”

Nhìn biểu cảm của cô ấy, có vẻ như cô thực sự hối hận vì đã làm hỏng mọi chuyện.

Hoặc có thể cô ấy mang biểu cảm như vậy vì cảm thấy tội lỗi khi Hồng Oa gặp rắc rối vì cô ấy.

Tôi thở dài và rút tay lại, chuẩn bị cóc lần thứ hai, trước khi bắt đầu xoa đầu Vi Tuyết A.

“Nhưng điều đó có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.”

"...Vâng."

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể thực sự bỏ qua sự việc này không?

Nhưng khi nhìn vào mặt Vi Tuyết A, tôi không thể nào mắng cô ấy thêm được nữa.

Tôi cảm thấy điều này còn mãnh liệt hơn khi nghĩ đến việc tôi không biết liệu mình có dám chạm tay vào thiếu nữ này hay không?

"Tỷ ơi!"

Khi tôi thả cô ấy ra, Vi Tuyết A chạy vào vòng tay của Nam Cung Phi.

Nam Cung Phi dường như đã quen với phản ứng như vậy, ôm lấy Vi Tuyết A và vuốt mái tóc Vi Tuyết A.

Họ trông giống như hai tỷ muội có mối quan hệ tốt đẹp.

Vi Tuyết A, người đang dụi mặt vào vòng tay của Nam Cung Phi, đột nhiên quay đầu về phía tôi như thể cô ấy vừa nhớ ra điều gì đó.

“Ồ....! Thiếu gia!”

“Hửm?”

“Có người đang đợi huynh ở bên ngoài!”

"Ai?"

Có người đang đợi tôi sao? Có thể là ai? Là Cửu Tiết Diệp? Hay là Bình A Hi?

Chẳng có ai đến thăm tôi vào thời điểm như thế này.

Trước khi tôi kịp suy nghĩ thêm, Vi Tuyết A đã cho tôi câu trả lời.

Tuy nhiên, phản ứng của cô ấy không phải là điều tôi mong đợi.

“Một gã khất cái!”

"...Cái gì?"

Tôi cau mày sau khi nghe Vi Tuyết A nói.

Nghe có vẻ vô lý quá.

Tôi mắng cô ấy, bảo cô ấy đừng đùa giỡn nữa,

“Ồ! Xin chào! Ta là Chu Vương của Cái Bang! Woah woah... Ta không thể tin rằng mình lại được gặp một người huyết thống trực hệ của một gia tộc danh giá nổi tiếng...! Thật là vinh dự cho một kẻ nghèo hèn như ta!”

Nhưng đúng như Vi Tuyết A đã nói, một kẻ khất cái thực sự đang đợi tôi ở bên ngoài.

Đây thực sự là một tình huống không thỏa đáng.