Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 19: Kí ức của Vi Tuyết A về ngày hôm đó.



Chương 18: Kí ức của Vi Tuyết A về ngày hôm đó.

Ký ức của Vi Tuyết A về ngày hôm đó.

Giống như mọi ngày, đôi khi Vi Tuyết A mơ những giấc mơ kỳ lạ.

Một giấc mơ mà cô ấy sẽ vung và vung kiếm dưới ánh trăng.

Vi Tuyết A nghĩ rằng giấc mơ này là một cơn ác mộng.

Quá nhiều n·gười c·hết mỗi khi cô vung kiếm. Ngay cả khi đó, Vi Tuyết A vẫn cứ kết liễu từng người dường như không bị ảnh hưởng gì cả.

Thật đáng sợ khi thấy mọi người nổi giận với cô vì một lý do nào đó không rõ, nhưng Vi Tuyết A trong giấc mơ của cô dường như không quan tâm.

Đó là một thanh kiếm đẹp.

Nó trông giống với thanh kiếm mà ông nội đã cho cô xem cách đây một thời gian.

Ông nội sẽ ghét ta vì ta vung kiếm. Ta bắt chước động tác của ông nội để được khen ngợi, nhưng thay vào đó ông lại nổi giận với ta.

Và ngày hôm đó ông nội đã khóc.

Đó là lần đầu tiên ta thấy ông ấy khóc.

Sau khi chuyện đó xảy ra, ta đã hứa rằng sẽ không bao giờ chơi kiếm nữa.

Lời hứa đó cuối cùng đã làm ông nội ngừng khóc.

Ông ấy đã ngừng khóc, nhưng dường như vẫn đang than khóc bên trong.

Những người khác nói những điều như, ông ấy nhân từ? Ông ấy hào phóng? Họ luôn dùng những từ mà ta không hiểu nhưng ta biết.

Ông ấy lúc nào cũng khóc.

Ông nội lúc nào cũng xin lỗi. Ông xin lỗi vì điều gì? Tuyết A vui lắm.

Có giống như cách các tỷ tỷ hầu gái nói với ta rằng 'Muội chưa cần biết vì muội vẫn còn nhỏ' đúng không? Nhưng ta không muốn mình 'còn nhỏ'...

Phiên bản của ta trong giấc mơ rất cao. Mái tóc ta cũng dài hơn nhiều.

Cô ấy có một mái tóc trắng tinh, không giống như mái tóc đen hiện tại của ta.

Cô ấy cũng có khuôn mặt thật xinh đẹp kiều diễm.

Mọi người đều nói rằng ta xinh đẹp, nhưng phiên bản trong mơ của ta còn xinh đẹp hơn nhiều.

Ta cũng có thể trở thành như vậy sao?

Lúc đó ta đột nhiên nhớ tới Thiếu gia.

Thiếu gia chưa bao giờ nói ta xinh đẹp...

Mọi người đều nói ta xinh đẹp sau khi buộc tóc, thế nên ta chạy đến chỗ Thiếu gia để khoe khoang về ngoại hình của mình.

Tuy nhiên, Thiếu gia lập tức tránh ánh mắt của ngài ấy.

Trong mắt ngài ấy, mình không xinh sao...?

Thiếu gia là người tốt bụng.

Thiếu gia là người bằng hữu đầu tiên ta kết sau thời gian dài chỉ sống với ông nội.

Lúc đầu huynh ấy là bằng hữu ta, nhưng ông nội đã bảo ta từ giờ phải gọi huynh ấy là Thiếu gia.

Ông bảo ta không được gọi huynh ấy là bạn và ta sẽ gặp rắc rối nếu làm vậy...

Thế là ta bắt đầu gọi huynh ấy là Thiếu gia.

Lúc đầu trông thiếu gia có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi ta lấy hết can đảm và nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy hóa ra là một người tốt.

Huynh ấy nói với ta rằng khoai tây ta đưa cho huynh ấy rất ngon và thậm chí còn cho ta một chiếc bánh quy mật ong.

Lúc đầu, ta rất ngạc nhiên sau khi nếm thử chiếc bánh quy mật ong.

Bánh quy mật ong ngon hơn khoai tây nhiều. Sau đó ta không phải ăn khoai tây nữa.

Thiếu gia luôn cho ta bánh quy mật ong mỗi ngày.

Sẽ thật tuyệt nếu huynh ấy cũng ăn cùng ta nhưng huynh ấy nói với ta rằng huynh ấy không thích đồ ngọt.

Nhưng khi ta hỏi các tỷ tỷ hầu gái, họ nói với ta rằng Thiếu gia rất thích đồ ngọt.

Và huynh ấy sẽ ăn chúng mỗi ngày trước khi ta đến đây. Huynh ấy đã nói dối bấy giờ để có thể đưa chúng cho ta phải không?

Nhưng có vẻ như huynh ấy thích bánh bao...

Hôm qua huynh ấy còn mua cả bánh quy mật ong và bánh bao. Ta thậm chí còn thấy ngài ấy cười, điều mà huynh ấy hiếm khi làm.

Nhưng không hiểu sao, tim ta lại đau nhói mỗi khi nhìn thấy huynh ấy cười.

Khi ta kể chuyện này cho ông nội, ông nội nhìn Thiếu gia bằng ánh mắt sợ hãi. Ta chưa từng thấy ông nội làm vẻ mặt như vậy.

Hôm qua Thiếu gia cười ta và nói rằng mặt ta ngày càng tròn hơn vì ta đã ăn nhiều đồ ăn vặt.

...Thật là tệ, ta sẽ không ăn bánh quy mật ong nữa.



K-Không hẳn, nhưng ta chỉ ăn h-hai cái thôi.

...

Cho nên thỉnh thoảng Thiếu gia cũng làm vẻ mặt giống như ông nội ta khi nhìn ta.

Ánh mắt huynh ấy nhìn ta như khi chúng ta lần đầu gặp nhau trên phố.

Giống như huynh ấy đã làm khi con đại khuyển xuất hiện trong chuyến hành trình của chúng ta.

Cách huynh ấy nhìn ta cũng giống như cách ông nội ta nhìn ta.

Tại sao ta cảm thấy vui?

Chẳng lẽ công tử cũng nghĩ rằng ta không vui sao?

Ta không hiểu.

Ta cứ mơ, nhưng cơn ác mộng hôm nay hơi khác một chút. Ta đáng lẽ phải thức dậy vào lúc này, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy phần này của giấc mơ.

Giấc mơ vẫn tiếp tục và ta bước vào một tòa phủ đệ ngẫu nhiên.

Trong tòa phủ đệ đó cũng có nhiều người khác giận giữ khi nhìn ta như trước.

Ta lại chiến đấu.

Toàn thân ta đẫm máu, giống như b·ị t·hương vậy, điều đó không làm ta đau sao?

Ta có vẻ rất mạnh mẽ. Rất nhiều người lao vào ta nhưng ta vẫn kiên trì vượt qua.

Giống như câu chuyện của ông nội vậy. Trong câu chuyện của ông nội, ông nội là người mạnh mẽ nhất.

Ông nói với ta rằng ông ấy sẽ đánh bại hàng trăm kẻ xấu t·ấn c·ông ông ấy... Ta nghĩ đó là lời nói dối nhưng liệu có phải sự thật không?

Ta đi về phía trước một lúc và đụng phải một tên nam nhân trông rất đáng sợ.

Hắn ta trông có vẻ tử tế nhưng đồng thời cũng đáng sợ.

- Tại sao?

Ta trong giấc mơ đã lên tiếng. Ta có giọng nói đẹp như khuôn mặt của mình. Liệu ta có thực sự trở thành như vậy khi lớn lên không...?

Tên nam nhân trông đáng sợ nhưng tử tế đáp lại.

- Tuyết A... Muội đến đây để cứu ta...?

- Ngậm miệng lại và đừng gọi tên ta bằng cái miệng bẩn thỉu của ngươi. Nói cho ta biết, mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?

- Ý muội là gì-

- Ta đến đây sau khi đã biết rõ mọi chuyện nên đừng đùa với ta.

- Ta rất muốn cắt ngươi ra làm đôi ngay bây giờ, nhưng ta đang kiềm chế. Bây giờ hãy trả lời.

Đáng sợ quá...!

Ta đã thốt ra những lời đáng sợ như vậy với khuôn mặt xinh đẹp như vậy... Ta chắc chắn sẽ không làm thế nữa khi lớn lên.

Có phải vì lời nói của ta không? Khuôn mặt của tên nam nhân trông có vẻ đáng sợ nhưng có phần tử tế kia đã thay đổi hoàn toàn.

Bấy giờ hắn ta đã trở thành một tên nam nhân trông thực sự đáng sợ....

- À, ta bị phát hiện rồi sao...? Thật đáng tiếc ta chỉ cần thêm chút thời gian thôi.

- Ngươi...!

- Nhưng không sao cả. Đủ rồi.

Rắc rắc-

Tên nam nhân đáng sợ phát ra một số tiếng động kinh khủng. Cơ thể đang thay đổi theo thời gian thực của hắn ta trông thật đáng sợ.

- Muội đến quá muộn rồi Tuyết A. Muội nên nhận ra sớm hơn...

Tên nam nhân dần trở nên to lớn hơn. Ta lao về phía tên nam nhân với vẻ mặt như thể ta sắp đánh nhau với hắn ta.

Ta đã sử dụng cùng một tuyệt chiêu kiếm thuật như lần trước, nhưng nó không có tác dụng với tên nam nhân đó.

- Cái gì...!

Ta đã rất ngạc nhiên. Sau đó có thứ gì đó chui ra khỏi cơ thể tên nam nhân...!

Hự hự!

Hắn ta đâm vào người ta..!! Có thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua người ta.

Không giống như lần trước khi ta có thể di chuyển một cách nhanh chóng để né tránh, lần này ta không thể né được đòn t·ấn c·ông của tên nam nhân đó.

Tên nam nhân đó cứ thế ném ta vào tường.

Thục! Và ta bị ghim vào tường như thế.

Thật đáng sợ. Ta muốn tỉnh dậy ngay vì quá kinh khủng.



Hãy tỉnh dậy đi...! Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này... Làm ơn...!!

Tại sao ta lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Đó thực sự là một cơn ác mộng đáng sợ.

Ta trong cơn ác mộng, người b·ị đ·âm bằng vật sắc nhọn, đang dần c·hết đi.

Ta muốn gọi ông nội. Ông nội có thể cứu ta. Ông nội rất mạnh mẽ.

Sau đó, phiên bản của ta trong giấc mơ bắt đầu nói điều gì đó.

Ta đang nói gì thế?

- ...xin lỗi D-

Ta không thể nghe thấy vì quá yên tĩnh.

Sau đó, tên nam nhân trông đáng sợ đó từ xa bước về phía ta.

Bây giờ thì sao? Ta phải làm gì đây...?

Tên nam nhân đáng sợ đó đã nói chuyện với ta khi hắn ta đang ở ngay trước mặt ta.

- Thật ngu ngốc phải không? Cả cô, Tuyết A và tên khốn đó. Nhất là tên khốn đó, hắn ta thật là một thằng ngốc. Nghĩ đến việc một thằng ngốc như vậy có thể giúp được ai đó.

Nước mắt ta trào ra khi nghe những lời tên nam nhân đó nói.

Tên khốn đó là ai? Hắn ta đang nói về ai? Ta ghét việc ta chẳng biết gì cả mặc dù đây là giấc mơ của ta.

Tên nam nhân đó lại bắt đầu làm gì đó. Đó là vật sắc nhọn mà hắn ta đã đâm ta lúc trước.

- Hãy gửi lời này nếu ngươi thấy hắn ta ở bên đó, rằng hắn ta đã sống một cuộc sống tồi tệ.

- Ta xin lỗi...Ta xin lỗi.

Ta bắt đầu xin lỗi khi nghe tên nam nhân đó nói vậy. Nhưng có vẻ như ta không xin lỗi tên nam nhân đó.

Vậy thì ta đang xin lỗi ai...?

Tên nam nhân vung vật sắc nhọn về phía ta.

Ta nhắm chặt mắt lại vì không muốn nhìn thấy điều đó.

“Này!”

Rất may là ta đã tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Lưng ta ướt đẫm mồ hôi.

Khi ta nhìn sang bên cạnh, ông nội không còn ở đó nữa. Có vẻ như ông đã ra ngoài làm việc rồi.

Cơn ác mộng thật đáng sợ. Ta không muốn ở một mình vì nó.

Có lẽ đó là lý do tại sao.

...Không hiểu sao ta lại muốn gặp Thiếu gia.

****************

Một ngày trôi qua sau khi tôi đến Hạo môn.

Hôm qua tôi đã ăn rất nhiều bánh bao nên khi thức dậy tôi đã quyết tâm phải đi tập luyện.

“Ta tên là Cửu Tiết Diệp, ta muốn đấu với hậu duệ trực hệ của Cửu gia.”

Nhưng đây là ai thế...?

Ngay khi tôi mở cửa, một kẻ lập dị nào đó bắt đầu nói chuyện với tôi.

Có vẻ như hắn ta cùng tuổi với tôi, chiếc cằm nhọn và đôi mắt của hắn ta có nét giống với những người họ Cửu khác.

Điều đáng ghét là hắn ta là một người chàng trai đẹp trai đến phát điên. Ngoại hình và họ Cửu của hắn cho tôi biết hắn ta đến từ Cửu gia.

Nhưng hắn không phải là hậu duệ trực hệ của Gia chủ Cửu gia.

Tôi đã nghĩ rằng đó là đứa con trai bí mật mà phụ thân tôi đang che giấu, nhưng tôi không biết ai như vậy.

“Ngươi là ai?”

Vậy đó là ai? Đó là một khuôn mặt quen thuộc nhưng tôi không thể nhớ ra.

Khi tôi hỏi về danh tính của hắn ta, Cửu Tiết Diệp hay Cửu Tiệp Diệp hay tên gì đó, biểu cảm của hắn ta hơi méo mó.

Tôi có mắc lỗi gì không? Nhưng thực sự tôi không nhớ gì cả...

Đột nhiên Nhị trưởng lão xuất hiện và giải quyết vấn đề.

“Ôi Tiết Diệp, điều gì mang ngươi đến đây?”

Và điều gì đưa ông đến đây thế ông già...?

Tôi muốn hỏi Nhị trưởng lão tại sao dạo này ông lại quanh quẩn bên tôi nhiều hơn bình thường, nhưng tôi không bận tâm vì biết ông sẽ không trả lời.

Cửu Tiết Diệp bày tỏ lòng kính trọng với Nhị trưởng lão.



“Xin chào, Nhị trưởng lão.”

“Đúng rồi, đã lâu rồi, một năm rồi phải không?”

“Ngài có khỏe không?”

“Ông già này lúc nào cũng khỏe hahaha! Còn ngươi thì sao?”

“...Đừng đột nhiên đến phủ đệ của ta rồi bắt đầu nói chuyện.”

Vậy đó là ai?

Khi tôi vẫn đứng đó với vẻ mặt bối rối, Nhị trưởng lão nhìn tôi với vẻ đáng thương.

“Dương Thiên, ngươi thực sự không biết người này là ai sao?”

“Đó là lý do tại sao ta hỏi lần thứ ba.”

“Ta phải làm gì với ngươi đây, trí nhớ của ngươi chỉ bằng một con cá vàng thôi.”

Tại sao ông già này lại đột nhiên chửi tôi vào sáng sớm thế này...?

“Tiết Diệp là cháu trai của Đại trưởng lão.”

Tôi nhìn Tiết Diệp khi nghe lời của Nhị trưởng lão. Đại trưởng lão là...

Ông già khó chịu đó.

Vũ Hỏa Kiếm, Cửu Trường Quân, là chú của phụ thân tôi, là ca ca của ông nội tôi.

Ông ta không phải là người mà tôi đặc biệt thích.

Tôi có thể luôn nghĩ Nhị trưởng lão là một người phiền phức, nhưng tôi cũng luôn biết ơn ông.

Đó là vì ông ấy không bao giờ bỏ rơi tôi.

Nhưng Đại trưởng lão thì khác.

Có rất nhiều điều tôi có thể nói về ông ấy, nhưng tôi không muốn thực sự nghĩ về ông ấy.

“Dù sao thì hắn ta cũng là cháu trai của Đại trưởng lão sao?”

“Hai người gặp nhau vài lần mà không biết sao?”

Ngay cả khi ông nói với tôi điều đó, tôi cũng không thể nhớ được. Hắn ta dường như nhớ tôi, nhưng tôi không có ký ức nào về hắn.

Điều đó có vẻ làm Cửu Tiết Diệp hơi tức giận, khiến môi hắn run lên.

Tôi thấy vậy và lập tức xin lỗi.

“Ờ, xin lỗi-”

“Có lý. Thiếu gia muốn quên ta vì sự xấu hổ sau khi bị ta đánh bại.”

Mày vừa nói gì thế đồ khốn nạn?

“Nhưng thật đáng thất vọng khi thấy ngài vẫn không thay đổi chút nào sau một năm.”

“Nhị trưởng lão.”

“...Có chuyện gì thế?”

“Tên khốn này đúng là cháu của Đại trưởng lão, giống hệt như ngài ấy vậy!”

Nhị trưởng lão không trả lời, nhưng biểu cảm của ông cho tôi biết ông đã đồng ý.

Đứa nhóc đó giống hệt như vị Đại trưởng lão mà tôi nhớ.

Nó vẫn tiếp tục nói, không quan tâm đến những gì tôi nói.

“Haaa.... Bắt nạt kẻ yếu là không đúng, nhưng bắt buộc phải làm... Ta một lần nữa thách đấu với ngươi-”

“Thiếu gia...!!”

Người cắt lời Cửu Tiết Diệp và xuất hiện là Vi Tuyết A.

"Tên ngốc này!"

Không hiểu sao Vi Tuyết A lại ướt sũng. Quần áo ướt của cô hơi để lộ làn da trần.

Cô ấy thậm chí còn không đi giày vì có vẻ như đang rất vội.

Tôi nhanh chóng lấy một chiếc áo và quấn quanh người Vi Tuyết A.

“Ngươi đang làm gì thế! Nếu người khác nhìn thấy ngươi thế này thì sao?”

“Thiếu gia! Muội... Muội gặp ác mộng...”

“Thiếu gia.”

Cửu Tiết Diệp ngắt lời Vi Tuyết A. Khi tôi nhìn Cửu Tiết Diệp, mắt hắn ta đang nhìn thẳng vào Vi Tuyết A.

Tôi nhận thấy mắt hắn ta hơi rung và khuôn mặt hơi ửng hồng.

“Cô-cô nương này là ai vậy?”

...Thằng khốn nạn này.