Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 44: Kiếm Phượng (3)



Chương 43: Kiếm Phượng (3)

Tại sao Vi Tuyết A lại xuất hiện vào đúng thời điểm tệ nhất thế này...?

Và như thể để làm cho mọi chuyện tệ hơn, cô ấy đang cầm một chiếc bánh bao...

“Thiếu gia! Muội mang bánh bao đến cho ngài đây!”

Ồ, cô ấy giữ chúng vì tôi.

Cô ta có nghe thấy tôi lẩm bẩm rằng muốn ăn bánh bao trên đường khi về nhà phải không?

Nếu đúng như vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc, mặc dù tôi vẫn không hài lòng với tình hình hiện tại.

Bởi vì tôi vẫn phải đối phó với con lợn rừng hung dữ trước mắt.

“Thiếu gia...? Tại sao người lại quỳ xuống như vậy?” Vi Tuyết A hỏi.

Ừ... Ta cũng tò mò tại sao ta lại phải quỳ gối...

Ngay khi tôi cố gắng đứng dậy.

“Đệ đệ.”

Cửu Hy lên tiếng, như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Nhờ đó, tôi bị đông cứng giữa chừng, đầu gối tôi cong một nửa.

“Cái kia, cái kia, là ai vậy?"

Ánh mắt của Cửu Hy tập trung vào Vi Tuyết A khi cô ấy nói.

Tôi không biết nữ nhân nóng tính này sẽ làm gì với cô ấy...

Cửu Hy tiến thêm một bước tới gần Vi Tuyết A.

- Vù!

Tôi đã ngay lập tức sử dụng Cửu Diễm Hỏa Luân Công của mình.

Tôi không ngờ Cửu Hy lại làm chuyện nguy hiểm, vì với ký ức kiếp trước của tôi, cô ấy luôn đảm bảo không lao vào b·ạo l·ực ngay lập tức.

Nhưng ngay cả khi đó, tôi vẫn phải chuẩn bị, luôn tốt hơn nếu chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Ánh mắt của Cửu Hy đột nhiên rung động.

Có vẻ như cô ấy sắp làm gì đó, đầu tiên tôi phải bảo vệ Vi-

"Ồ"

"C·hết tiệt."

Cô ấy quá nhanh.

Cô ta nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Trong nháy mắt, Cửu Hy tiến về phía Vi Tuyết A và... nắm lấy má cô.

Vi Tuyết A hét lên một tiếng kỳ lạ sau khi b·ị b·ắt, nhưng Cửu Hy chỉ tiếp tục xoa má cô như thể cô bị chúng mê hoặc.

“...Sao má lại có thể mềm mại đến thế? Và nó thậm chí còn mềm mại hơn vẻ ngoài của nó nữa.....”

“Ahh... Ahhh! Giúp muội với, Thiếu g-”

Tôi không biết phải nói gì về tình hình đang diễn ra trước mắt mình. Tôi có nên nhẹ nhõm không?

Hay tôi cần phải ngăn cô ấy lại...?

May mắn thay, Cửu Hy dường như không có ý định làm hại Vi Tuyết A.

...Trừ khi đó là cách cô ấy làm hại cô ấy.

Trong khi má của Vi Tuyết A đang bị Cửu Hy kéo căng, tôi không để ý đến Vi Tuyết A và đứng dậy.

Sau khi thỏa mãn, Cửu Hy buông má Vi Tuyết A ra.

“Cô nương này là gia nhân của đệ à?"

“Đúng.”

“Đệ có muốn đưa cô ta cho ta không?"

“KHÔNG!”

Tôi vô tình quát lại cô ấy.

Lúc đầu Cửu Hy có vẻ ngạc nhiên khi nghe câu trả lời ngắn gọn nhưng dứt khoát của tôi.

Sau đó cô ấy mỉm cười nhẹ.

Thật đáng sợ khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, cô ấy giống phụ thân quá.

“Thật kỳ lạ.”

Tôi không để ý khi cô ấy làm vậy, nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy hơi nóng bỏng đi kèm với Cửu Hy.

Sự khác biệt giữa độ khí nóng của cô và Cửu Diên Tư hay Cửu Tiết Diệp là không thể nhầm lẫn được.

Chỉ cần cảm thấy hơi nóng thôi cũng khiến tôi khó có thể mở mắt.

Việc cô ấy ở Ngũ Tinh cho thấy rõ khoảng cách giữa chúng tôi.

Nếu cơ thể vật lý của tôi được rèn luyện thêm một chút để đạt đến cảnh giới Tứ Tinh của Cửu Diễm Hỏa Luân Công, tôi sẽ có thể đến một số nơi mà không sợ bị đ·ánh đ·ập.

Nhưng vấn đề thực sự là quá trình rèn luyện cần thiết để đạt tới cảnh giới Ngũ Tinh.



Cảnh giới Ngũ Tinh có nghĩa là người ta phải thể hiện giá trị thực sự của mình như một võ nhân.

Để đạt tới cảnh giới đó không chỉ cần sự rèn luyện chuyên sâu mà còn cần rất nhiều sự giác ngộ.

Đó là thời điểm mà người ta có thể thực sự bao bọc cơ thể mình bằng luồng nội khí hồng sắc có thể nhìn thấy được, thời điểm mà mắt và tóc của họ bắt đầu chuyển sang hồng sắc khi họ trở thành một với võ công.

Cửu Hy đã đến thời điểm đó.

Tóc cô hơi đỏ và đôi mắt được nhuộm hồng sắc tươi.

Bằng cách nào đó, tôi có thể chống lại người khác bằng nội khí yếu đuối của mình, nhưng chống lại Cửu Hy, một cao thủ chân chính Ngũ Tinh, thì đó là đòi hỏi quá đáng của tôi.

“Thật kỳ lạ khi đệ lại từ chối lời đề nghị của ta.”

Tóc của Cửu Hy bị thổi bay bởi sức nóng của chính mình.

Tôi cảm thấy như mình sắp tan chảy vì sức nóng, nhưng tôi có thể chịu được bằng cách bao quanh mình bằng chính nội khí của mình.

Nói xong, Cửu Hy lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì.

Nhưng tôi nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ sang ưu tiên hàng đầu của mình lúc này, lặng lẽ giải cứu Vi Tuyết A.

“Không phải cô ấy.”

Lông mày của Cửu Hy nhíu lại khi nghe tôi nói, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Sau đó, cô giải phóng thêm nội khí, làm tăng thêm áp lực.

Tuy nhiên, tôi không hề thua kém nó và vẫn tiếp tục chịu được sức nóng.

Điều kỳ lạ là, trong khi lúc đó tôi phải vật lộn để thở chứ đừng nói đến việc đứng dậy, thì bằng cách nào đó tôi lại có thể dễ dàng đẩy lùi áp lực đó.

...Tôi cho rằng sẽ chính xác hơn khi nói rằng tôi đang thay đổi hướng của nhiệt thay vì đẩy nó ra xa.

Tuy nhiên, bản thân tôi cũng tự hỏi tại sao điều đó lại xảy ra?

Nội khí của Cửu gia khá dữ dội và hung dữ.

Nhưng những gì tôi đang làm hiện tại không phải là phá vỡ luồng khí, mà thay vào đó là tách nó ra theo cách khiến nó chảy theo một hướng khác.

Nó tương tự như võ công của phái Võ Đang.

Có vẻ như Cửu Hy cũng nhận ra điều này, ngay sau đó, bầu không khí nóng bức cũng dần nguội đi.

Cửu Hy đã lấy lại toàn bộ khí lực vào trong cơ thể.

“... Cái này, là do Nhị trưởng lão làm sao?"

Cửu Hy chỉ tay vào tôi hỏi Nhị trưởng lão.

Thật tàn nhẫn khi cô ấy gọi tôi là “cái này”...

Nhị trưởng lão nhún vai, trả lời câu hỏi của Cửu Hy.

“Lão già này chẳng làm gì cả.”

“... Và người muốn nói là đệ ấy đã thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong vài tháng đó?”

Vẻ mặt thích thú của Cửu Hy càng làm tôi thêm áp lực.

Công bằng mà nói, ngay cả tôi cũng bị sốc khi đạt đến cảnh giới Tam Tinh chỉ trong vòng vài tháng.

Tôi cũng không ngờ điều này lại xảy ra...

Nếu mục tiêu của tôi là đạt được Tam Tinh trong năm nay thì điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn nửa năm rảnh rỗi nhờ chuyến đi Tứ Xuyên.

Sau đó, Cửu Hy nói chuyện với tôi.

“Gia chủ gọi đệ, hãy đi nhanh đi”

“...Công việc ở đây của tỷ đã xong chưa?”

Cô ta thực sự đến đây chỉ để gầm lên với tôi sao? Cô ta nghĩ mình là một cỗ máy chiến đấu sao...

Mặc dù cô ấy không hoàn toàn sai khi nói như vậy...

“Ta muốn dạy cho đệ một bài học vì chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhưng giờ ta không còn hứng thú nữa.”

Cửu Hy vẫy tay ra hiệu bảo tôi đi nhanh.

Nghĩ lại thì, đây không phải là lỗi ở chỗ của tôi sao?

Tôi muốn phàn nàn với cô ấy vì tôi không thích tình huống này, nhưng tôi cảm thấy rằng nếu tôi thực sự phàn nàn với con lợn rừng điên đó thì tôi có thể c·hết mất, nên tôi chỉ lặng lẽ bỏ đi.

“Ồ, đệ đệ!”

Tôi quay lại nghe tiếng gọi của Cửu Hy.

Sau đó, Cửu Hy ném một vật gì đó vào tôi.

Thứ tôi bắt được là một chiếc túi may mắn nhỏ.

“Đó là một món quà”

“...Đây là cái gì?”

“Nhất định phải đeo vào eo, nếu không ta sẽ phạt đệ.”

Khi tôi nhìn vào bên trong chiếc túi may mắn, bên trong có một viên ngọc hoàng sắc.

Đây là gì? Một viên ma thạch sao...?



Tuy nhiên, tôi không nghĩ đó là sự thật, tôi không cảm thấy gì bên trong viên đá cẩm thạch.

Tôi đang nhìn vào chiếc túi may mắn thì Cửu Hy nói chuyện với tôi.

“Một người bán hàng rong đã bán nó như một món đồ trang sức nên đừng nói gì và hãy làm theo những gì ta bảo.”

Về cơ bản, cô ấy mua cho tôi một ít vật ‘vô dụng’ và nói rằng cô ấy sẽ phạt tôi nếu tôi không làm theo lệnh của cô ấy.

...Tôi đặt nó gần eo của tôi.

Tôi biết cô ấy không có ý định xấu.

Tôi biết Cửu Hy không phải là loại người có thể làm chuyện như vậy.

“Ồ, nếu chẳng may ngươi làm mất nó, hãy biết rằng ta sẽ bẻ ngươi làm đôi đấy.”

...Ài.

************

Sau khi Cửu Dương Thiên rời đi để đến phòng của Gia chủ.

Cửu Hy lại nói với Nhị trưởng lão.

“Ngài có chắc là mình không làm gì không?”

“Ta đã nói rồi, lão già này chẳng làm gì cả.”

Nhị trưởng lão không phải là loại người hay nói dối về hầu hết mọi chuyện.

Đó là điều mà Cửu Hy chắc chắn về Nhị trưởng lão.

Tuy nhiên, cô thường tin mọi điều mà Nhị trưởng lão nói với cô.

“Lần cuối cùng ta gặp đệ ấy là vào mùa đông, khi đó đệ ấy chỉ là một đứa nhóc đạt đến Nhất Tinh của Hỏa Luân Công.”

Nhất Tinh là cấp bậc có thể đạt được chỉ bằng cách học những kiến thức cơ bản về Hỏa Luân Công.

Cửu Dương Thiên vẫn ở cấp độ đó ngay cả sau nhiều năm học Hỏa Luân Công.

Tình hình vẫn như vậy ngay cả sau khi Cửu Hy lên đường làm nhiệm vụ.

Những chuyển động của hắn thật kinh khủng, chưa kể đến hành động cố gắng bao bọc mình trong nội khí.

Khi nhắc đến Diên Tư và Dương Thiên thì giống như so sánh bầu trời với mặt đất vậy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Làm sao đệ ấy đạt được đẳng cấp hiện tại nhanh như vậy?

Ngay từ đầu đã thấy lạ khi nghe nói đệ ấy đã đánh bại Diên Tư trong một cuộc đấu so tài.

Lúc đầu Cửu Hy nghe được chuyện này, cô còn tưởng rằng đó chỉ là sự trùng hợp.

'Có lẽ hôm đó Diên Tư đang trong tình trạng không tốt' đó là suy nghĩ của cô.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên kết hợp với nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên khác đã tạo nên phép màu khi Dương Thiên đánh bại Diên Tư, đó là điều mà Cửu Hy đã tin.

Tuy nhiên, khi nghe tin Cửu Diên Tư không đến chào hỏi cô mặc dù cô ấy rất có thể đã nghe tin cô trở về, Cửu Hy nhận ra rằng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ ban đầu.

Nhất là sau khi nhìn thoáng qua Cửu Dương Thiên, cô có thể thấy hắn đang ở Tam Tinh và đang cố gắng đạt đến Tứ Tinh.

Đệ ấy vẫn chưa đạt đến Tứ Tinh, nhưng về cơ bản đệ ấy đã ở cấp độ đó.

Điều này có nghĩa là đệ ấy sẽ không còn lâu nữa để đạt tới Tứ Tinh.

Không mất nhiều thời gian để Cửu Hy từ Tam Tinh tiến lên Tứ Tinh, nhưng vấn đề là tốc độ tiến bộ của Cửu Dương Thiên.

Ngay cả bản thân cô cũng chưa từng tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc như vậy, nói gì đến Cửu Diên Tư.

Nhưng rồi thằng nhóc đó, chỉ trong vòng vài tháng...

“Không phải là sốc sao?”

Nhị trưởng lão hỏi.

“Sao lại không chứ?”

“Lão già này cũng bị chấn kinh, không ngờ thằng nhóc lại có tiềm lực lớn như vậy.”

Khi Nhị trưởng lão nói chuyện với Cửu Dương Thiên về chuyện hôn sự, ông phải che giấu sự sửng sốt của mình.

Nội khí mà hắn ta sở hữu hiện tại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chuyện gì đã xảy ra ở Tứ Xuyên khiến hắn thay đổi nhiều đến vậy?

Trước đó nhìn thấy sự thay đổi của Cửu Dương Thiên đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, nhưng giờ đây hắn ta lại là một người hoàn toàn khác, như thể hắn đã tự mình phá hủy cả một hầm ngục vậy.

Lượng nội khí của hắn đã tăng lên, nhưng không nhiều.

Có vẻ như rất nhiều vì ngay từ đầu hắn đã không có nhiều nội khí rồi.

Tuy nhiên, chất lượng nội khí của hắn lại hoàn toàn khác.

Nhị trưởng lão có thể nhận ra điều này khi ông nhìn thấy Cửu Dương Thiên thay đổi luồng nhiệt của Cửu Hy.

Vậy thì chuyện gì đã thực sự xảy ra?

Nhị trưởng lão muốn theo Cửu Dương Thiên đến Tứ Xuyên, nhưng ông không thể bỏ bê công việc của mình.

Chẳng hạn như việc sắp xếp hôn nhân.

Và các chuyện khác nữa.



“Cảm giác như ta đã bỏ lỡ điều gì đó rất lớn.”

“Còn có con nhóc này nữa...”

Cửu Hy tìm kiếm Vi Tuyết A, người đáng lẽ phải ở bên cạnh cô.

“Con nhóc đã đi đâu?”

Vừa rồi không phải con nhóc đó đang ở trước mặt ta sao?

“Có chuyện gì vậy?”

“Ồ, ta đang tìm gia nhân”

“Con nhóc ấy là một cô nương mới bắt đầu làm gia nhân. Con nhóc không biết nhiều về thế giới này, vì vậy đừng quá khắt khe với nó.”

“Biết vậy... nhưng con nhóc đó.”

Cửu Hy không phải là người quan tâm đến gia nhân.

Nhưng cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Vi Tuyết A.

Cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà cô không thể giải thích bằng lời, khiến cô liên tục chạm vào cô ấy, nhưng cuối cùng Cửu Hy vẫn không tìm ra nguyên nhân.

“Có lẽ đó là một sự hiểu lầm...”

Thật sự rất kỳ lạ.

Cửu Hy đã vung kiếm suốt mấy tháng qua.

Điều đó có nghĩa là cô vẫn còn khá nhạy bén.

Nhưng rồi cô không để ý thì gia nhân đã biến mất và cô cũng cảm thấy có điều gì đó lạ lùng bên trong gia nhân đó.

-...Có lẽ đây là một sự hiểu lầm vì ta quá n·hạy c·ảm.

Có lẽ cô đã phản ứng thái quá vì cô đã quen với việc luôn phải cảnh giác.

Trong khi đó, Nhị trưởng lão cố gắng che giấu sự sửng sốt của mình.

- Cô ấy nhận thấy...

Không có cách nào Cửu Hy có thể nhận ra bất cứ điều gì kỳ lạ về Vi Tuyết A ở cấp độ hiện tại của cô ấy.

Nhưng đáng ngạc nhiên là, các giác quan được cải thiện của cô ấy có thể phát hiện ra sự kỳ lạ ẩn chứa bên trong Vi Tuyết A.

“Thật là tài năng khủng kh·iếp, cả ngươi và Dương Thiên.”

“Ngài vừa nói gì thế?”

“Không... Ngươi vẫn như trước, vừa trở về là lập tức đi tìm Dương Thiên.”

“Ta không nghĩ ta nên nghe điều này từ ngài...”

Cửu Hy gãi má.

Lúc này, hầu như mọi người trong gia tộc đều quay lưng lại với Cửu Dương Thiên.

Gia chủ của gia tộc, Chiến Thần Hổ dường như chưa bao giờ quan tâm đến hắn ngay từ đầu, nhị tỷ của hắn, Cửu Diên Tư, đã quay lưng lại với hắn từ lâu rồi.

Nhưng đứa út...

Chúng ta hãy để dành chuyện đó cho sau nhé!

Những người duy nhất cố gắng sửa chữa Cửu Dương Thiên trong gia tộc chỉ có Cửu Hy và Nhị trưởng lão.

“Ngươi có thấy đau lòng không nếu nhẹ nhàng hơn với hắn?”

“Ta hiểu rõ hơn ngài rằng dịu dàng sẽ không khiến đệ ấy hiểu được đâu.”

"... Ừm."

Dạo này hắn khác lắm, nhưng Nhị trưởng lão không thể phủ nhận sự thật đó.

Cửu Dương Thiên có thể đã trưởng thành hơn, nhưng tính cách tồi tệ đó vẫn còn tồn tại trong hắn.

Nhưng mà, Nhị trưởng lão vẫn cảm thấy Cửu Hy đã đi quá xa rồi.

Nhị trưởng lão tiếp tục nói sau khi giả vờ ho khan một tiếng.

“Nhưng dù vậy, chẳng phải trừng phạt đệ đệ mình vì một cuộc hôn nhân sắp đặt là quá đáng sao?”

“Tất nhiên, với ngài, đó có thể chỉ là một hành động”

“...Cửu Hy?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tất nhiên tất cả chỉ là diễn kịch”

Cửu Hy mim cười đáp lại, mí mắt giật giật.

Nhị trưởng lão nhìn thấy vậy liền nghĩ rằng cô chỉ mệt mỏi thôi.

Không đời nào cô ấy thực sự trừng phạt đệ đệ mình vì một thỏa thuận hôn nhân.

Không đời nào cô ấy lại hẹp hòi đến thế.

Ừ, không đời nào...

Nhị trưởng lão không để ý đến Cửu Hy, người trông có vẻ run rẩy không hiểu vì lý do gì.

Trong lúc đó, tại phòng của Gia chủ.

“Nghe nói ngươi đã bẻ gãy cánh tay của Lôi Long.”

“Không, con không bẻ gãy nó. Con chỉ đụng chạm nó thôi-"

Cửu Dương Thiên cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành đến với mình.