Ta nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ đôi môi mình khi đang tắm mình dưới ánh nắng ấm áp, không giống như sương mù thường thấy vào mùa lạnh.
Đây là một kỷ niệm thời thơ ấu của ta.
Trong khu rừng gần nhà chúng ta.
Ta lê bước về phía trước.
Ta là người đi tìm trong trò chơi trốn tìm này.
Ta thích làm người đi tìm hơn vì sợ phải ẩn náu một mình.
Ca ca nói rằng huynh ấy tự tin vào khả năng ẩn mình của mình, nên bảo ta đừng lo lắng về việc chỉ có mình ta là người tìm kiếm trong trò chơi nhỏ này của chúng ta.
[Ca ca ơi... huynh ở đâu?]
Ta tiếp tục bước về phía trước, luồn lách qua các cành cây.
Ca ca tôi không giỏi che giấu như huynh ấy vẫn khoe khoang.
Cuối cùng thì ta cũng sẽ phát hiện ra huynh ấy mà không có ngoại lệ.
Lần này ta cũng nhận thấy một phần nhỏ quần áo của huynh ấy thò ra từ phía sau một cái cây không xa.
Khuôn mặt đang nức nở của ta nhanh chóng trở nên tươi sáng và vui vẻ ngay lập tức.
Ta đã tìm thấy huynh!
Ta nhanh chóng thò đầu về phía ca ca để dọa huynh ấy.
[Hả...?]
Nhưng thật bất ngờ, ca ca ta không có ở đó.
Chỉ có quần áo của huynh ấy, quần áo của Cửu gia, mắc kẹt ở nơi đó.
[Ca ca ơi, huynh đang ở đâu—|
[Hù—!]
[Kyaghhhh!]
Ta hét lớn và ngã gục xuống đất vì bị t·ấn c·ông bất ngờ từ phía sau.
Ta sợ đến nỗi nước mắt bắt đầu trào ra.
Khi ta quay lại, ta thấy ca ca mình đang cười với ta.
Huynh ấy có đôi mắt sắc sảo và dữ tợn, nhưng khi cười, trông huynh ấy rất tử tế và ấm áp.
[Ta làm muội sợ à?]
[Ta... ta sợ lắm...]
[Ta biết điều này sẽ hiệu quả.]
Ta cảm thấy khó chịu khi thấy huynh ấy tỏ ra kiêu hãnh khi dọa ta như thế.
Vì cảm thấy khó chịu, ta đã đấm vào vai ca ca mình vài cú bằng nắm đấm nhỏ của mình.
Nhưng ca ca ta vẫn cười như thể những đòn t·ấn c·ông của ta không thể làm huynh ấy b·ị t·hương chút nào.
Sau khi cười một lúc, huynh ấy đưa tay về phía ta và bảo ta nắm lấy.
Ta tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn nắm lấy tay huynh ấy.
[Chúng ta về thôi, mẫu thân chắc đang đợi chúng ta.]
[Đợi...?]
[Ừ, chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu ở lại đây lâu hơn, muội biết không.]
Điều đó là không thể.
Không ai trong chúng ta từng thấy mẫu thân nổi giận.
Tuy nhiên, ta vẫn gật đầu vì ta thích lắng nghe ca ca mình.
Bàn tay ta nắm lấy, thuộc về huynh ấy, tràn ngập hơi ấm vô tận.
Bộ quần áo mà huynh ấy dùng để dọa ta đã được mặc vào người ta trước khi ta kịp nhận ra.
Huynh ấy làm vậy vì hôm nay trời khá lạnh lẽo.
Mặc dù trời hôm này lạnh lẽo nhưng ta vẫn có thể chịu được vì có hai người ở đây.
[...Diên Tư tỷ lại bắt nạt muội lần nữa rồi.]
[Tỷ ấy đã làm thế à?]
[Ừ... Tỷ ấy trừng mắt nhìn ta và nói rằng đó là mẫu thân tỷ ấy, mặc dù mẫu thân là mẫu thân của chúng ta...]
[Ta hiểu rồi.]
Ca ca ta xoa đầu ta bằng bàn tay ấm áp của mình sau khi nghe ta nói.
Ta cảm thấy trái tim mình tan chảy vì sung sướng khi huynh ấy vỗ về ta như thế.
[Vì tỷ ấy cũng là người nhà chúng ta nên tỷ ấy cũng có thể nói như vậy, đúng không?]
[...Ừ, ta đoán vậy.]
Cách ca ca nhìn ta luôn mang lại cảm giác ấm áp và an ủi.
Ta thích điều đó ở huynh ấy.
Ta không thích đôi mắt lạnh lùng và sắc nhọn của phụ thân, nhưng đôi mắt của ca ca và mẫu thân luôn mang lại cảm giác ấm áp và ta thích điều đó ở họ.
Đó là tất cả những gì ta cần trong cuộc sống này.
Đó chính là suy nghĩ của Cửu Nhân Hoa lúc bấy giờ.
[Hôm nay chúng ta nên ăn gì?]
[Hôm nay ta muốn ăn cá!]
[Cá? Được, chúng ta đi hỏi nhé.]
[Vâng!]
Sau khi cùng ca ca đi bộ một đoạn, chúng ta đã đến nhà.
Vì trời đã gần tối nên đèn đã được thắp lên và ta có thể thấy mẫu thân đang vẫy tay về phía chúng ta từ xa.
[Mẫu thân ơi!]
Ta vẫy tay mạnh mẽ về phía bà ấy.
Sau đó ta nhanh chóng chạy về phía mẫu thân và ôm chặt bà.
Tay mẫu thân lạnh ngắt vì phải chờ chúng ta bên ngoài quá lâu...
Nhưng ta vẫn yêu đôi bàn tay lạnh lẽo của bà ấy...
Ngay sau đó, mẫu thân xoa đầu ca ca ta khi huynh ấy đi theo ta.
Đó là một mùa lạnh lẽo nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp vô tận nhờ những người bên cạnh ta.
Đó là tất cả những gì ta cần trong cuộc sống này.
Ta nghĩ rằng ta sẽ hạnh phúc khi có thể duy trì được cuộc sống tuyệt vời như vậy.
Đó là ước mơ nhỏ bé của ta khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, ông trời không thực sự muốn điều đó xảy ra.
Một tuần sau.
Mọi thứ đã bị hủy hoại và cuộc sống của Cửu Nhân Hoa cũng chạm đáy tuyệt vọng.
*********************
Mỗi mùa hạ, phái Hoa Sơn thường tổ chức giải đấu dành cho các đệ tử theo tu luyện.
Đây là một giải đấu đơn giản bao gồm các đệ tử của phái Hoa Sơn tham gia để quyết định người chiến thắng, tuy nhiên, đây cũng là một quá trình để phái này lựa chọn những tân kiếm sĩ của phái Hoa Sơn.
Những đệ tử thế hệ thứ hai của phái Hoa Sơn chưa trở thành kiếm sĩ của Hoa Sơn thì bắt buộc phải tham gia giải đấu, trong khi đệ tử thế hệ thứ ba thì không bắt buộc phải tham gia.
Do quy định đó, nói chính xác hơn thì, Cửu Nhân Hoa bắt buộc phải tham gia giải đấu vì cô là đệ tử thế hệ thứ hai của tông phái, nhưng vì hoàn cảnh của mình, cô đã được các trưởng lão và đệ tử thế hệ thứ nhất ngoại lệ và được phép đấu với đệ tử thế hệ thứ ba.
Nhưng Cửu Nhân Hoa đã từ chối lời đề nghị đó.
Cô không muốn chiến đấu với những đệ tử thế hệ thứ ba và cô cảm thấy mình không thể bỏ cuộc trong giải đấu để bảo vệ danh dự cho sư phụ của mình.
-Vù vù—!Vù vù—!
Thanh kiếm gỗ vung mạnh qua ta mà không dừng lại lấy một khoảnh khắc...
Ta đã vung kiếm vô số lần kể từ khi gia nhập Hoa Sơn.
Ta vẫn chưa thể đạt đến trình độ có thể sử dụng được Mai Hoa Kiếm Pháp và còn nhiều kỹ năng khác của Hoa Sơn mà ta cần phải học mà ta vẫn chưa làm được.
Lúc này ta đang trở nên tuyệt vọng.
Ngay cả ta cũng biết rằng thời gian của mình sắp hết rồi.
Ngược lại, sư phụ ta bảo ta hãy thư giãn và dành thời gian...
Nói rằng ta có rất nhiều cơ hội đang chờ đợi mình vì ta còn nhỏ...
Tuy nhiên.
Kể cả khi tương lai ta có trở thành người gương mẫu đi chăng nữa.
Liệu thành tựu đó có ý nghĩa gì nếu không có sư phụ bên cạnh?
Cửu Nhân Hoa cắn môi khi nghĩ đến điều đó.
Tuổi thọ của sư phụ cô, năm nay mà Thần Y đã nhắc đến đang dần đến gần hơn.
Ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi có thể bắt đầu làm thanh kiếm của mình có thể nở hoa mận.
Mặc dù vậy, ta vẫn muốn cho sư phụ thấy cảnh thanh kiếm của ta nở rộ những bông hoa mận thanh thoát ấy.
Nếu ta có tài năng như... người đó.
Người mà về cơ bản là người trẻ nhất trong số những đệ tử thế hệ thứ ba.
Và người được ca ngợi là tương lai của phái Hoa Sơn.
Kiếm Long, Dũng Phong.
Nếu ta có tài năng như hắn ta, có lẽ ta đã không cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ.
Cứ như thế, trước khi ta kịp nhận ra, ta đã bắt đầu cảm thấy ghen tị với Dũng Phong.
Và ta biết chắc rằng ta không thể nào giống như hắn... điều đó cũng chẳng giúp ta bình tĩnh lại được...
Bởi vì thế.
Ta có cảm giác rằng mình không thể vung kiếm theo đúng cách.
“...Ài.”
Tay ta b·ị đ·au nhói vì vung kiếm quá lâu.
Mặc dù vậy, trong đầu ta lúc đó chỉ có ý nghĩ tiếp tục tập luyện.
Lúc này, sư phụ ta không có khả năng dạy ta bất cứ điều gì.
Vì vậy, ta phải tự học mọi thứ.
“Ha”
Khi ta dần trở nên tuyệt vọng hơn, dường như không có điều gì tốt đẹp xảy ra với ta.
Và hôm nay ta cảm thấy tệ hơn vì cảnh tượng ta chứng kiến vào buổi sáng.
Cảnh Cửu Dương Thiên và những thiếu nữ đùa giỡn xung quanh hắn.
Người thân mà ta gặp lần đầu sau một thời gian trông có vẻ buồn hơn trước.
Người ca ca trong ký ức của ta đ·ã c·hết rồi.
Hắn mất vào đúng ngày mẫu thân ta rời xa thế giới này.
Ít nhất, đó là những gì ta cảm thấy
Cậu nhóc tốt bụng có trái tim ấm áp vô hạn đã bị ngọn lửa âm ỉ của Cửu gia t·hiêu s·ống.
Và thứ duy nhất còn lại thay thế nó là một linh hồn độc ác, đầy thù hận và ghê tởm.
“Ta... ta vẫn còn một chút hy vọng."
Cửu Dương Thiên mà ta đã nhìn thấy lần đầu tiên sau một thời gian dài có cảm giác khác lạ so với trước đây.
Hắn không hẳn là người ca ca ấm áp trong ký ức của cô, nhưng hắn vẫn khác so với con người đáng ghét mà cô từng thấy lần cuối.
Ít nhất thì trông hắn ta giống như đã vứt bỏ mọi ham muốn kinh tởm mà hắn từng có trong đôi mắt sắc bén của mình.
Đó là lý do tại sao ta vẫn còn chút hy vọng.
Rằng hắn sẽ trở về với người ca ca mà ta từng biết và trân trọng.
Nhưng đó là một suy nghĩ vô nghĩa.
“Điều đó là không thể.”
Ta vẫn không thể quên đi quá khứ mặc dù ta nghĩ mình đã từ bỏ nó khi ta chạy trốn khỏi mọi thứ trong sợ hãi.
Vì bị phân tâm bởi những suy nghĩ vô ích này, ta quyết định vung kiếm thêm một chút nữa để xua chúng ra khỏi tâm trí.
Hôm nay là ngày không có đệ tử nào của phái Hoa Sơn lên núi luyện tập.
Có lẽ là do giải đấu.
Thành thật mà nói, ta thích bầu không khí này hơn.
Vì không dễ để tập luyện trong bầu không khí khó chịu và đông người như vậy.
Vì vậy, khi ta bắt đầu luyện tập thêm một lần nữa...
- Vút
Ta dừng lại sau khi nghe thấy một số âm thanh rõ ràng.
-Xoẹt—!Xoẹt, xoẹt—!
Tiếng ai đó vung kiếm.
Tuy nhiên, có điều gì đó khác biệt.
Không giống như âm thanh mà kiếm pháp của phái Hoa Sơn thưởng phát ra, âm thanh này hoàn toàn khác biệt với...
Hơn nữa, cảm giác sắc nhọn mà ta liên tục cảm thấy là gi?
Ta bước về hướng phát ra âm thanh, nhưng vẫn còn băn khoăn, nhỡ đâu là võ giả của Hoa Sơn thì sao?
Mặc dù ý nghĩ đó hiện lên trong đầu, ta vẫn không thể dừng bước.
Khi cuối cùng ta đã đến chỗ đó.
- Vút vi...!
Tóc ta bắt đầu bay phấp phới vì luồng gió mạnh thổi ra sau mỗi nhát kiếm...
...Hả?
Điều đầu tiên đập vào mắt ta là vẻ đẹp mê hồn của cô ấy...
Mái tóc trắng tung bay cùng với kiếm pháp tuyệt đẹp và đôi mắt xanh quyển rũ chỉ tập trung vào thanh kiếm của cô ấy thực sự là một cảnh tượng mê hoặc... và cũng khiến tâm trí ta khó chịu...
Mỗi bước đi của cô, kết hợp với kiếm pháp, đều nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, tuy nhiên, ta chắc chắn 100% rằng mỗi nhát kiếm của cô không hề nhẹ nhàng bằng bước chân của cô.
Sự thanh lịch.
Làm sao ta có thể nhìn thấy sự thanh lịch hòa lẫn giữa những chuyển động dữ dội của cô ấy?
Ta không thể hiểu được.
Chẳng lẽ ta thậm chí còn không thể hiểu được sao?
Có nghĩa là cô ấy giỏi kiếm pháp hơn ta nhiều sao?
Nhiều suy nghĩ lởn vởn trong đầu ta, nhưng mắt ta không bao giờ rời khỏi màn trình diễn kiếm thuật của cô ấy.
Chúng không thể làm vậy.
Làm sao cô ấy có thể di chuyển uyển chuyển như vậy?
Cô cảm thấy thế nào khi vung kiếm?
Ta tự hỏi trong tâm trí mình.
Nếu một ngày nào đó ta có thể trở nên đủ khéo léo để vung một thanh kiếm như thế...
Nghĩ đến đó, ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch...
Ta biết mình đang làm sao nhãng việc luyện tập bằng những suy nghĩ này và việc theo dõi cô ấy, tuy nhiên, ta có cảm giác rằng mình sẽ có thể học được điều gì đó từ màn biểu diễn kiếm pháp phi thường này nếu ta có thể xem hết nó.
Khi người thiếu nữ chuẩn bị vung kiếm, một lần nữa cắt không khí bằng kiếm pháp siêu nhiên của mình...
“...Phù.”
Cô ấy đột nhiên dừng hẳn mọi chuyển động, thậm chí còn chưa kịp hoàn thành cú vung cuối cùng...
Nhìn thấy cô ấy dừng lại, trong lòng ta không khỏi cảm thấy thất vọng và bất mãn.
Ta cảm thấy mình có thể học được điều gì đó nếu xem hết buổi luyện.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn hơn mà ta phải đối mặt ngoài sự thất vọng.
Vấn đề là ta đã bí mật theo dõi quá trình tập luyện của cô ấy.
Hơn nữa, ta thậm chí còn cố gắng học hỏi từ quá trình luyện tập của người khác.
Ta đã theo dõi cô ấy tập luyện như thể bị ma ám, nhưng ta vẫn không có lý do gì để làm điều như vậy.
Có lẽ ta có thể lấy lý do là có người ngoài đang luyện tập ở dãy Hoa Sơn làm cái cớ?
Trong lúc ta đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, ánh mắt của người thiếu nữ đó chạm phải ánh mắt của ta.
"...Hả?"
Bây giờ khi nhìn kỹ hơn, ta thấy khuôn mặt cô ấy trông quen quen.
Cô ấy có làn da trắng nhợt, mái tóc cũng trắng không kém, và đôi mắt xanh quyến rũ.
Mặc dù cô ấy đang đẫm mồ hôi lúc này, điều đó chỉ khiến cô ấy trông quyến rũ hơn chứ không chỉ bẩn thỉu.
Ngay cả một người cùng giới tính với ta cũng phải ngỡ ngàng khi chứng kiến vẻ đẹp của cô ấy... và...
Chắc chắn đó là một trong những thiếu nữ đi cùng Cửu Dương Thiên.
...Cô ấy là một võ giả?
Trước đó ta không có cơ hội tìm hiểu vì cảnh tượng tôi thấy vào buổi sáng, lúc đó tôi chỉ nghĩ cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp đi theo ca ca ta, nhưng khi phát hiện ra cô ấy là một võ nhân...
Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, ta bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa...
Gương mặt thờ ơ của cô khiến ta không thể biết cô đang nghĩ gì.
Cô ấy chỉ nghiêng đầu một lần sau khi nhìn ta rồi gật đầu khi nhìn vào thanh kiếm gỗ trong tay ta.
Điều đó có nghĩa là gì?
Ta lo rằng mình sẽ gặp rắc rối vì lén theo dõi cô ấy tập luyện.
Nhưng những lời phát ra từ miệng người thiếu nữ đó thì... thật bất ngờ, có thể nói như vậy.
“Muốn...”
“Xin thứ lỗi?"
“...Đấu tay đôi?”
Ta cau mày khi nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
****************
Và bây giờ ta đang ở đây, tại thời điểm hiện tại.
May mắn thay, cô ấy có vẻ không tức giận vì ta lén theo dõi cô ấy tập luyện.
Thậm chí, cô ấy có vẻ như không quan tâm đến vấn đề đó.
Điều này chỉ khiến ta, một võ nhân, phải tự hỏi.
Sao cô ấy có thể như thế được...?
Hơn nữa, ta không thể không sửng sốt khi bị cô ấy thách đấu.
Trong đầu ta tự hỏi liệu cô ấy có đang cố dạy cho ta một bài học vì đã lén theo dõi cô ấy luyện tập hay không, nhưng ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Tuy nhiên, ta đã chấp nhận trận đấu vì ta cảm thấy những cơ hội như thế này không thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời của một võ nhân.
Và thế là trận đấu tay đôi giữa chúng ta chính thức bắt đầu.
Ta đã liên tục lao vào cô ta trong một thời gian dài, nhưng ta thậm chí còn không thể chải sạch quần áo của cô ta bằng thanh kiếm gỗ của mình.
Đồng phục của ta đã nhuốm đầy bụi bẩn vì ta phải liên tục lăn lộn khắp nơi trong khi t·ấn c·ông cô ấy, trong khi cơ thể ta bắt đầu run rẩy không ngừng vì kiệt sức vì di chuyển liên tục mà không nghỉ ngơi.
Ta ngước nhìn Nam Cung Phi với đôi mắt mệt mỏi và nghĩ.
...Làm sao ta có thể không chạm vào cô ấy dù chỉ một lần?
Lần nào cũng chỉ suýt soát một sợi tóc, điều đó chỉ khiến ta nghĩ rằng Nam Cung Phi cố tình để ta suýt nữa thì đánh trúng cô ấy.
...Nhưng tại sao?
Cô ấy đang cố dạy ta à?
Nhưng tại sao vậy...?
Sau khi thở hổn hển một hồi, cuối cùng ta cũng đứng dậy đối mặt với cô ấy.
Nam Cung Phi, người đang đợi ta, thậm chí còn không thở hổn hển như lúc cô tự tập luyện.
Thực tế, cô ấy thậm chí còn trông khá buồn chán.
Ở trình độ của cô ấy, ta cảm thấy cô sẽ không gặp vấn đề gì khi đối mặt với bất kỳ đệ tử thế hệ thứ hai nào.
Ta không biết tuổi của cô ấy, nhưng trông cô khoảng 20 tuổi hoặc có thể lớn hơn một chút.
Cô ấy cũng không lớn hơn Dũng Phong là bao.
Trong thiên hạ này thực sự có rất nhiều thiên tài tài năng.
Ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương khi nghĩ đến điều đó.
Ngay sau đó, ta đã nói chuyện với cô sau khi nhớ lại sự việc buổi sáng.
“...Chúng ta đã gặp nhau vào buổi sáng, đúng không?”
"...?"
“Mối quan hệ của ngươi với hắn ta là gì?”
Không ngờ, câu hỏi của ta lại tác động mạnh đến cô ấy vì một lý do nào đó.
Ta có thể biết điều đó vì khuôn mặt vô cảm của cô ấy đã hơi biến sắc sau khi ta hỏi cô ấy câu hỏi đó.
Đôi mắt của cô ấy có vẻ to hơn một chút trong khi một bên lông mày của cô ấy có vẻ như nhăn lại thành một cái cau mày khó nhận thấy.
Nam Cung Phi lên tiếng sau khi suy nghĩ một hồi lâu về câu trả lời...
"Hôn thê..."
“...Hắn ta không phải là người mà ngươi nên ở bên.”
“Hửm?”
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với ngươi khi ở bên hắn, nhưng thật lãng phí khi ở bên hắn ta... Việc ngươi ở bên một gã kinh tởm và xấu xí, người không bao giờ nỗ lực vào bất cứ điều gì, thì thật là... lãng phí.”
“Vì vậy, vẫn chưa quá muộn để—’
Ta không thể nói hết lời...
Khi ta cảm thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi mạnh mẽ...
Người thiếu nữ trước mặt ta vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhưng có điều gì đó khác lạ ở cô ấy.
- Bụp
Ta lập tức giơ thanh kiếm lên khi thấy cô ấy bước về phía ta.
...Cái gì thế này?
Có điều gì đó đã thay đổi ở cô ấy nhưng ta không biết đó là gì.
Người đứng đối diện tôi lúc đó làm ta nhớ đến một người nào đó...
Mai Hoa Kiếm Nữ.
Chính là sư phụ của ta...
Cách đây không lâu, sư phụ đã cho ta thấy bóng dáng mạnh mẽ của bà khi bà ấy vẫn còn khỏe mạnh.
Ta có thể cảm nhận được một chút áp lực tương tự từ người thiếu nữ đang bước về phía ta.
Chuông báo động vang lên trong đầu ta và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dồn chút nội khí còn lại trong người vào thanh kiếm để tự vệ trước mối nguy hiểm sắp tới...
Người thiếu nữ sau đó lên tiếng.
“...Không xấu.”
"Cái gì...?"
“Hắn ta không xấu.”
Cô ta có giận không?
Trước đây, giọng nói của cô nghe rất yếu ớt và yếu ớt, nhưng bây giờ giọng nói của cô lại mạnh mẽ hơn trước một chút...
Xét theo nguồn năng lượng mạnh mẽ đó, giờ ta đã biết.
Ta đã biết trước là cô ta đã dễ dãi với ta nhưng vẫn không ngờ cô ấy lại... mạnh mẽ đến vậy...
Ta cố gắng tìm giải pháp vì dường như có sự hiểu lầm giữa chúng ta, nhưng cơ thể ta đã cứng đờ tại chỗ vì sự hiện diện và áp lực quá lớn của cô.
Ta sợ đến nỗi phát kh·iếp.
“Nếu ngươi nói như thế thì...”
Bước chân của người thiếu nữ ấy càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, bóng dáng của cô ta cũng lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta.
“Ngươi đáng bị trừng phạt...”
Với một tia sáng xanh lóe lên, một thanh kiếm gỗ xuất hiện ngay trước mắt ta.
Ta lập tức nhắm mắt lại.
Có phải lỗi của ta không?
Ngay trước khi ta nhắm mắt lại.... Ta cảm thấy như thể ta nhìn thấy ngọn lửa bao quanh mình từ mọi phía...