Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 92: Điều trị (4)



Chương 91: Điều trị (4)

Đến sáng, Thần Y quay lại với một ít thuốc.

Có vẻ như ông ta lấy chúng từ núi Hoa Sơn.

Làm sao ông ấy có thể làm được điều đó với một cơ thể yếu ớt như vậy?

Người bình thường leo lên và xuống núi đã khó rồi, nhưng Thần Y lại có thể làm được như thể không có vấn đề gì xảy ra với cơ thể của mình.

Chắc hẳn ông ta đang nhờ người đem hàng đến đúng không?

Tôi cảm thấy nếu không như vậy thì sẽ quá sức với cơ thể lão ấy.

"...Tất cả năng lượng đục ngầu đã biến mất.”

Đó là những lời mà Thần Y đã nói trong lúc kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể của Mai Hoa Kiếm Nữ.

Rất may, toàn bộ ma khí bên trong bà đã được hút ra ngoài thành công.

Người ta nói với tôi rằng khi tôi ngất đi trong quá trình điều trị, Mai Hoa Kiếm Nữ cũng ngất đi ngay sau đó.

Khi Thần Y kiểm tra chúng tôi sau đó, ông ấy thấy rằng năng lượng đục ngầu bên trong Mai Hoa Kiếm Nữ đã biến mất.

Và nói với tôi rằng cơ thể tôi dường như không có vấn đề gì.

Điều tôi học được từ chuyện này là.

Đúng như tôi nghĩ, Thần Y không thể cảm nhận được ma khí bên trong cơ thể tôi.

Kịch bản đó có vẻ có khả năng xảy ra nhất vì ông ta có thể nhận thấy năng lượng đục ngầu bên trong Mai Hoa Kiếm Nữ, nhưng lại không nói gì về ma khí bên trong cơ thể tôi.

...Nhưng bằng cách nào?

Nói rằng tôi không có nó thì cũng sai, vì ngay cả khi tôi tự nghĩ như vậy, tôi vẫn có thể cảm thấy ma khí đang ngọ nguậy bên trong cơ thể mình.

Rất may là có vẻ như nó đang trong quá trình thanh lọc.

Ma khí bên trong cơ thể tôi đang dần bị ăn mòn và thanh lọc bởi Cửu Diễm Hỏa Luân Công của tôi.

Có quá nhiều thứ xảy ra đến nỗi tôi hầu như không thể nhận ra quá trình đó.

Tôi thực sự không cảm thấy ma khí đang hoạt động mạnh hay cảm thấy đau đớn gì cả.

Đó là điều khiến tôi nhẹ nhõm nhất.

Tôi lo lắng không biết phải làm gì nếu ma khí mà tôi hấp thụ trở nên mất kiểm soát.

Nhưng vào thời điểm đó, điều đó vẫn chưa xảy ra.

Sau khi nhận thấy cơ thể tôi vẫn ổn, Thần Y bảo tôi quay về nghỉ ngơi.

Ông ấy nói rằng tôi trông ổn nhưng bảo tôi hãy gọi cho ông ấy nếu có vấn đề gì xảy ra.

Tôi rất ngạc nhiên trước hành động tử tế không ngờ của Thần Y.

- Đứa nhóc thực sự đã loại bỏ được năng lượng đục ngầu, ta cần phải xem nó đã làm thế nào! Mở cơ thể nó ra sẽ là cách dễ nhất để tìm ra, nhưng ta không thể làm điều đó ngay bây giờ. Ta nên...

Tôi cảm thấy mình không nên nghe điều này nên nhanh chóng rời đi.

Khi tôi sắp rời đi, Mai Hoa Kiếm Nữ gọi tôi lại, nói rằng bà ấy sẽ đến thăm tôi sau.

Sau đó cảm ơn tôi.

Tôi trả lời rằng bà ấy không cần phải cảm ơn tôi, rồi quay trở lại toà viện lạc.

Và bây giờ ở thời điểm hiện tại.

“Ngươi bảo ta về trước bữa tối... nhưng ngươi lại ở ngoài suốt đêm?”

Tôi nghĩ là tôi c·hết rồi.

********

Hai đôi mắt lạnh lùng, giận dữ đang nhìn tôi.

Cảm giác lạnh buốt vì ánh nắng chói chang khiến tôi có cảm giác như đang đứng trên tuyết.

...Tôi c·hết chắc rồi.

Vi Tuyết A nghiêng đầu sang một bên sau khi nhìn tôi một lúc.

Nhưng Nam Cung Phi vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn tôi mà không hề chớp mắt.

Cô vốn đã có vẻ mặt lạnh lùng nên cái nhìn lạnh lùng của cô ấy khiến tôi cảm thấy như có tuyết rơi xung quanh cô.

“Ờ, đó là...”

Tại sao tôi lại rơi vào tình huống này...?

Tôi dừng lại một lúc sau khi ý nghĩ đó xuất hiện, rồi thực sự suy nghĩ kỹ về tình huống đó.

...Tại sao bây giờ tôi lại gặp rắc rối thế này?

Tôi cảm thấy tình hình đang diễn biến một cách kỳ lạ.

Vì thế, tôi gần như buột miệng nói ra một lời bào chữa.

...Tôi là chủ nơi này, vậy tại sao tôi lại gặp rắc rối khi ở ngoài qua đêm?

Tất nhiên, một phần cũng là lỗi của tôi vì đã không quay lại sau khi bảo cô ấy quay lại trước bữa ăn.



Nhưng tôi có nhiều việc cần phải giải quyết.

Điều thậm chí còn vô lý hơn là...

Tại sao tôi lại không thể nói ra khi tôi biết điều đó...!

Bản năng mách bảo tôi rằng.

Tôi chỉ nên im lặng.

Nó nói với tôi rằng tôi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nếu tôi nói ra.

Vì thế tôi giữ im lặng và tiếp tục nhìn Nam Cung Phi.

Sau khi chúng tôi nhìn nhau một lúc, Nam Cung Phi di chuyển.

Đúng lúc cô ấy sắp rời đi để tiếp tục việc luyện tập, cô lại nói chuyện với tôi.

“...Ít nhất thì lần sau cũng phải nói cho ta biết chứ…?”

Sau khi nói những lời đó, cô ây rời đi để luyện tập.

Tối hôm đó, tôi đã có được bữa ăn yên tĩnh nhất kể từ khi tôi hồi quy.

Nam Cung Phi ngay từ đầu đã không nói nhiều, nhưng ngay cả Vi Tuyết A cũng không nói một lời.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy như mình sắp bị ốm.

Rồi ngày hôm sau cũng đến.

Vi Tuyết A là người có tâm trạng thay đổi nhanh chóng sau một ngày mặc dù cô vẫn còn hờn dỗi vào ngày hôm trước, vì vậy cô ấy đã đến gặp tôi với nụ cười rạng rỡ và chúng tôi đã nói chuyện.

Tôi không biết Nam Cung Phi có còn giận tôi chuyện hôm qua không, nhưng trong mắt tôi, cô ấy có vẻ không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.

...Tôi đã được cứu chưa?

Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng có thể thở được.

Khi tôi kiểm tra cơ thể, tôi thấy ma khí vẫn đang chảy bên trong, nhưng vì quá trình thanh lọc vẫn đang diễn ra nên nó tĩnh lặng hơn nhiều.

Tôi thậm chí còn xoay nội khí xung quanh mình, kiểm tra xem ma khí bên trong tôi có xuất hiện hay không, nhưng may mắn thay, nội khí tôi phát ra không phải là loại ma khí.

Cảm giác như ma khí đang bị thứ gì đó đè nén.

Giống như có thứ gì đó ngăn cản nó làm bất cứ điều gì.

...Liệu điều này có liên quan đến giọng nói tôi nghe thấy không?

Giọng nói mà tôi nghe thấy khi hấp thụ ma khí bên trong Mai Hoa Kiếm Nữ.

Giọng nói đáng ngờ và đáng ngại đó khiến tôi lo lắng.

Có lẽ, lý do khiến Thiết lão biến mất là...

Tôi không thể xóa bỏ suy nghĩ đó.

Giọng nói ồn ào của Thiết lão đột nhiên biến mất không còn dấu vết gì nữa?

Liệu thứ đang nuốt chửng lượng khí đó có thể chạm tới được Thiết lão không?

Không phải là tôi nhớ Thiết lão chỉ vì một vài ngày đã trôi qua.

Tôi chắc chắn đã trở nên thân thuộc với ông ấy, nhưng trước đó, tôi phải biết rằng...

Thứ này có thể vươn xa tới mức nào?

Nếu có thứ gì đó bên trong cơ thể tôi, tôi phải tìm ra đó là thứ gì.

Tôi cũng phải tìm hiểu xem thứ đó muốn gì.

Đây có phải là thứ quái vật mà Thiết lão đang trấn áp không?

Tôi không chắc lắm về điều đó, nhưng tôi không có câu trả lời nào khác ngoài điều đó.

Có phải đây cũng là do Ma Công của tôi không?

Ma Công đã theo tôi thậm chí đến tận khi tôi được hồi quy...

Tôi đã có thể làm được nhiều thứ với sức mạnh kinh khủng này trong kiếp trước, nhưng tôi không muốn lặp lại những điều đó nữa.

“...Mệt quá.”

...

Trong giây lát, tôi nghĩ mình nghe thấy giọng của một ông lão, nói rằng tôi vẫn phàn nàn ngay cả khi mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.

...Liệu Thiết lão có thực sự biến mất không?

Tôi cảm thấy không đúng khi nói như vậy, vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy như lão ấy chưa hoàn toàn biến mất.

Nhưng tôi không biết tại sao?

Trong lúc tôi đang thiền định, tôi cảm thấy có sự hiện diện ở bên ngoài.

- Thiếu gia, tôi là Hồng Oa.

Sau khi nghe thấy giọng nói đó, tôi ngừng xoay chuyển nội khí.

Sự tập trung của tôi đã bị phá vỡ nên không còn lý do gì để tiếp tục nữa.



“Có chuyện gì thế?”

- Rít.

Sau khi tôi trả lời, Hồng Oa cẩn thận mở cửa.

“...Có khách đến tìm ngài.”

“Khách ư? Ai vậy?”

Dũng Phong ngay lập tức hiện ra trong tâm trí.

Những vị khách duy nhất mà tôi thường tiếp đón là Dũng Phong và Mai Hoa Thiên Tôn.

Vậy nên có thể cho rằng đó là Dũng Phong, đặc biệt là khi Mai Hoa Thiên Tôn rất có thể đang bận giải quyết mọi chuyện đã xảy ra cho đến bây giờ.

Nhưng một cái tên bất ngờ lại thốt ra từ miệng Hồng Oa.

“Tiểu thư tới tìm ngài.”

"Hả...?"

Cửu Nhân Hoa đã đến thăm.

Và không chỉ một mình mà còn đi cùng một người nữa.

****************

Dưới sự hướng dẫn của Hồng Oa, họ bước vào phòng.

Cửu Nhân Hoa, người có vẻ rất không thoải mái, bước vào cùng một nữ nhân khác.

“Ta xin lỗi vì đã đến thăm ngươi một cách ngẫu nhiên như vậy.”

“...Không... vấn đề gì.”

Tôi sốc đến nỗi không nói nên lời.

Người đi cùng Cửu Nhân Hoa... không ai khác chính là Mai Hoa Kiếm Nữ.

Nhưng vấn đề là phải mất một thời gian tôi mới nhận ra người trước mặt mình thực sự là Mai Hoa Kiếm Nữ.

Bà ấy đã thay đổi nhiều đến thế.

Tôi nghĩ rằng bà ta chỉ trông trẻ hơn một chút thôi...

Nhưng không chỉ là 'trẻ hơn một chút'.

Mái tóc trắng của bà đã hoàn toàn biến mất—thay vào đó là mái tóc đen tuyền và những nếp nhăn khiến bà trông già hơn cả Mai Hoa Thiên Tôn cũng đã hoàn toàn biến mất.

(-Thay đổi cách gọi- Bà---Cô)

Cô ta trông như khoảng ba mươi tuổi... nhiều nhất là bốn mươi.

...Có bình thường không khi thay đổi nhiều như vậy chỉ vì tôi hấp thụ ma khí từ cô ấy...?

Lượng khí mà cô dùng để chống lại ma khí có lẽ đã được phục hồi về vị trí ban đầu sau khi tôi trích xuất ma khí.

Tôi đã biết nội khí của Mai Hoa Kiếm Nữ tinh khiết và trong trẻo đến thế nào kể từ lần nhìn thấy hôm qua, nhưng tôi không biết nó lại mạnh mẽ đến thế.

“...Ta mừng khi thấy cô trông khỏe mạnh hơn.”

“Ngươi có vẻ rất ngạc nhiên.”

Đúng là tôi thực sự ngạc nhiên.

Bởi vì một nữ nhân lớn tuổi mà ngươi từng trông giống đã biến mất và bà ấy đã trở lại với vẻ ngoài như một quý cô thanh lịch...

Cô ấy trông trẻ hơn hẳn ngày hôm qua.

Mai Hoa Kiếm Nữ mỉm cười nhẹ sau khi nhận ra suy nghĩ của tôi.

“Ta cũng rất kinh ngạc. Ta thậm chí không nghĩ rằng mình có thể trở lại diện mạo bình thường, nhưng chỉ mất vài ngày để thay đổi nhiều như vậy...”

...Tôi đoán là cuối cùng thì xương cốt của cô ấy cũng không thay đổi.

Vì cô ấy đã nói rằng đây là vẻ ngoài bình thường của cô ta, nên có lẽ đúng là như vậy.

Công bằng mà nói, có lẽ ngay từ đầu cô không thể nào thay đổi xương cốt của mình chỉ trong một ngày được.

“Thần Y tiếp tục nói rằng ta không thể thay đổi nhiều như vậy chỉ trong một ngày, vì vậy ta đã trấn an ông ấy khi lão ấy nói rằng lão sẽ đi tìm ngươi.”

“Ồ, ta rất biết ơn vì điều đó..”

Tôi nhớ lại vẻ mặt của Thần Y khi ông ấy nói rằng ông ta muốn nhìn vào cơ thể tôi.

Tôi chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy một chút điên rồ trên khuôn mặt đó.

Tôi nên tránh mặt lão ta vài ngày...

Tôi hơi sợ một chút.

“Hôm nay ta đến đây vì ta vẫn chưa đa tạ ngươi.”

“Cô thực sự không cần phải...”

“Sao ta có thể không làm thế khi ta còn nợ ngươi một ân huệ là đã cứu mạng ta?"

Sau khi nói xong những lời này, Mai Hoa Kiếm Nữ sĩ cúi đầu chào tôi một cách cung kính.



Tôi cố ngăn cô ấy lại vì sốc, nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ đã nói nhanh hơn tốc độ tôi có thể phản ứng.

“Đa tạ. Ngươi đã cứu mạng nữ nhân đáng thương này...”

“Mai Hoa Kiếm Nữ..."

“Nhờ có ngươi mà ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng của năm sau mà ta không thể nhìn thấy và ta sẽ không phải cảm thấy tội lỗi khi bỏ lại đồ đệ của mình, vậy thì làm sao ta có thể không đa tạ ngươi?"

“Ta chỉ làm những gì ta cảm thấy là đúng.”

“Ta hiểu rõ hơn ai hết rằng đó là điều khó khăn nhất phải làm."

...Có thực sự như vậy không?

Mai Hoa Kiếm Nữ đã nói điều đó một cách hết sức thành thật, nhưng đó là điều mà tôi không thể hiểu được.

Tôi không làm những điều tôi đã làm vì lý do nào đó mà cô ấy nghĩ tôi làm vậy.

Tôi chỉ làm vậy để chuộc lại mọi tội lỗi của mình.

Sau đó Mai Hoa Kiếm Nữ lại nói tiếp.

“Nếu ngươi có thứ gì muốn, cứ nói cho ta biết. Mạng sống này được cứu chỉ nhờ ngươi, cho nên ta nguyện ý từ bỏ vì ngươi bất cứ lúc nào ngươi muốn.”

"Sư phụ!"

Cửu Nhân Hoa gọi sư phụ của mình với vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt của Mai Hoa Kiếm Nữ lại có vẻ nghiêm túc.

Tôi mỉm cười với cô ấy.

“Làm sao cô có thể hiến dâng mạng sống mình khi cô vừa mới được cứu?”

Cô ấy đã hiến dâng cuộc đời mình cho tôi mặc dù cô ấy chỉ mới được chữa khỏi bệnh cách đây vài ngày.

Điều này cho tôi biết rằng lòng biết ơn mà cô ấy dành cho tôi hoàn toàn là chân thành.

Thêm nữa...

Tôi liếc nhìn Cửu Nhân Hoa.

Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Cửu Nhân Hoa ho khan giả tạo và nhanh chóng nhìn đi hướng khác.

Tôi nghĩ tôi mới là người nợ cô ấy.

Đó là một suy nghĩ vô nghĩa.

Tôi lắc đầu nhanh chóng để gạt nó sang một bên.

“Thay vì mạng sống của cô, ta nghĩ ta có một yêu cầu dành cho cô."

“Nói cho ta biết đó là gì, ta sẽ làm bất cứ điều gì."

“Ừm, ta có thể nói rằng cô sẽ làm bất cứ điều gì khi cô thậm chí còn không biết ta muốn hỏi gì không?”

Nếu tôi bảo cô ấy phản bội Hoa Sơn, hoặc g·iết ai đó, thì cô ta sẽ làm gì?

Mai Hoa Kiếm Nữ vừa nói vừa cười nhẹ sau khi nhận ra suy nghĩ của tôi.

“Bắt kể ngươi đưa ra yêu cầu gì, có vẻ như nó sẽ không gây hại cho bất kỳ ai."

Cô nhìn thấy điều gì ở tôi khiến cô ấy nghĩ như vậy?

Tôi tránh nhìn cô ta sau khi cảm thấy không thoải mái vì niềm tin quá lớn của cô ấy dành cho tôi.

Tôi là người đã đốt cháy ngọn núi Hoa Sơn.

Tuy nhiên, tôi đã tự nhủ rằng mình sẽ không chạy trốn khỏi nó nữa, nhưng điều đó chỉ khiến mọi chuyện trở nên đáng sợ hơn.

Cho đến khi mọi người trên núi Hoa Sơn đều c·hết hết, mọi thứ đều bị t·hiêu r·ụi thành tro bụi, tôi đã theo dõi đến cùng, nên nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra.

“... Lần sau ta sẽ đến thăm cô vì đó không phải là điều ta cần nói ngay bây giờ.”

Mai Hoa Kiếm Nữ mỉm cười trước lời nói của tôi.

“Ừm....ta còn một điều nữa muốn hỏi ngươi”

"Ta?"

“Đúng. Ta đã tò mò từ lâu rồi... Nhưng ta chưa bao giờ hỏi.”

Nói xong, Mai Hoa Kiếm Nữ bảo Cửu Nhân Hoa đi ra ngoài.

Cửu Nhân Hoa có vẻ muốn ở lại, nhưng Mai Hoa Kiếm Nữ đã ra lệnh nghiêm ngặt cho cô.

“Ra ngoài một chút nhé.”

"Vâng..."

Sau đó Cửu Nhân Hoa rời khỏi phòng với vẻ mặt hờn dỗi.

Khi Cửu Nhân Hoa rời khỏi phòng, nụ cười trên khuôn mặt của Mai Hoa Kiếm Nữ biến mất, nhường chỗ cho vẻ mặt nghiêm túc.

Cô ta định hỏi tôi điều gì?

Tôi nói với cô ấy rằng cô ấy có thể hỏi tôi và Mai Hoa Kiếm Nữ dừng lại một giây để thở dài.

Sau đó, cô ấy lên tiếng.

“Ngươi có biết về sự m·ất t·ích của Thiên Hi không?”

"!"

Điều mà Mai Hoa Kiếm Nữ tò mò là...

Đó là về mẫu thân tôi.