Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Chương 19: Lâm Thanh Dao Bị Oan (2)



Bởi vì có tật giật mình nên sau khi tan học, Tiêu Lam đã gọi điện báo tình hình cho Mộc Khả Hân, cũng như tìm đường thoát cho bản thân. Mộc Khả Hân hết lòng khuyên nhủ trấn an tâm lý cho Tiêu Lam, nếu biết cậu ta có tâm lý yếu như thế thì đã không bàn kế hoạch này cho cậu ta nghe đâu.

" Đồ ngu."

Mộc Khả Hân nhìn màn hình điện thoại tắt đi liền mắng người. Cô lắc lắc điện thoại trên tay, khoé miệng không ngừng nâng lên còn bật cười vài tiếng, nghĩ đến mọi người đều chỉ trích Lâm Thanh Dao, trong lòng cô vô cùng hả hê vui sướng

Vụ việc Lâm Thanh Dao đẩy ngã Mộc Khả Hân đều được lan truyền nhanh chóng, các nhóm group đều thi nhau bàn luận và chê bai nhân cách của Lâm Thanh Dao. Trên diễn đàn không hề đề cập đến việc này bởi vì bọn họ biết nếu đăng lên diễn đàn của trường thì nhất định sẽ bị xoá tài khoản giống như lần trước, nên lần này thi nhau bàn luận trên nhóm chat.

Sang ngày hôm sau, bởi vì không muốn Lâm Thanh Dao bị ảnh hưởng đến những lời nói xung quanh kia nên Tô Thi Thi, Hạ Duật, Lục Giản, Tả Đồng, Lưu Lăng, Dịch Dương đã hẹn nhau chờ cô ở cổng trường. Cô vừa nhìn thấy bọn họ những nổi sợ khi nãy đều xoá tan, cô vui vẻ chạy đến, được những người bạn bao bọc thế này đúng là thật tuyệt.

" Các cậu có chờ tớ lâu không?"

" Không hề."

" Đợi chờ mỹ nữ, bao lâu cũng thấy xứng đáng."

Cả đám nghe câu trêu đùa của Tả Đồng liền bật cười, cô cùng với Tô Thi Thi đi trước, năm thiếu niên thì đi phía sau giống như thần bảo hộ của hai cô vậy. Mọi người xung quanh thấy chỉ biết nhìn chẳng dám mở lời nói một câu, đi được một đoạn đường, cả đám nghe được tiếng xôn xao ở phía sau.

Là Mộc Khả Hân ngồi trên chiếc xe lăng với cái chân bó bột được mẹ Mộc và Tiêu Lam đẩy vào. Cậu ta được mọi người vây quanh hỏi thăm, miệng tươi cười bảo không sao, còn nói là vì đam mê học tập nên muốn đi học ngay cả bị thương thế này.

Các bạn khác nghe được liền động viên khích lệ còn ngưỡng mộ với tinh thần học tập của cậu ta, còn có vài người thì trách móc Lâm Thanh Dao không biết điều, đã đẩy người khác thành thế này còn có mặt mũi đến trường, ngay cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói.

Tô Thi Thi thấy bọn bu thành một cục liền kéo Lâm Thanh Dao đi nhanh hơn tránh xa những thứ rác rưởi này ra. Hộ tống hai người đến lớp thì bọn học chào tạm biệt quay về lớp của mình. Lưu Lăng quay người rời đi nhưng không đi được vài bước đã có người chặn lại, cậu nhìn Hạ Duật không lên tiếng.

" Lần trước cậu nói câu đó rất đúng, nhưng bây giờ và sau này câu nói đó đều không đúng."

" Tôi yêu Dao Dao."

" Cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao?"

" Mất đi mới thấy giá trị của nó, có lẽ tôi thuộc típ người như vậy!"

" Bỉ ổi."

" Cứ mắng thỏa thích, tôi sẽ xem đó là lời khen."

" Vô liêm sỉ."

" Cậu cũng hiểu được vị trí của bản thân trong tim cô ấy nhỉ? đừng phí sức vô ích. Cô ấy thuộc về tôi."

" Mạnh miệng thế cơ à, nếu cậu không làm cậu ấy hạnh phúc thì tôi sẽ đến cướp người đấy!"

" Có ý gì?"

" Hình như cậu chủ Hạ hiểu lầm rồi thì phải, tôi và Dao Dao chỉ là bạn tốt của nhau mà thôi. Cho nên đừng tự mình suy diễn đa nghi. Đi trước đây."

Lưu Lăng vỗ vỗ lên vai Hạ Duật rồi bước đi, bỏ lại cậu đang tiêu hoá lời nói của cậu ta, mục đích của cuộc nói chuyện này là để đánh dấu chủ quyền cuối cùng thì sao? Hai người chỉ xem nhau là bạn thôi sao? Cậu không tin Lưu Lăng, nhưng những lời nói của cậu ta, cậu còn cảm nhận được lời chúc phúc của cậu ta.

Hạ Duật quay về lớp với những mớ hỗn độn trong đầu, vừa vào chỗ ngồi thì bên cạnh đã có người đi đến, à không là Mộc Khả Hân tự đẩy xe lăn đến bàn cậu, cậu nhíu mày nhìn cậu ta.

" Lớp trưởng Hạ, tớ không hiểu bài này cậu có thể giải cho mình được không. Khi nãy tớ cùng các bạn có nghiên cứu nhưng không thể giải được, không biết có phiền cậu không?"

" Phiền, cút đi."

Nụ cười trên khuôn mặt Mộc Khả Hân cứng đờ, các bạn nam trong lớp nghe Hạ Duật nói liền phụt cười lớn tiếng, cậu ta siết chặt cuốn sách trong tay, nhưng vẫn cố diễn tròn vai cô nàng ham học yếu đuối của mình. Thấy cô ta định mở lời, cậu đã lên tiếng cắt ngang.

" Tiết sau là tiết lý cậu có thể hỏi cô giáo."

" Cậu là lớp trưởng phải có trách nhiệm chứ? Cậu ấy không hiểu thì đến hỏi bài cậu làm gì mà nặng lời."

" Lam Lam, là tớ phiền cậu ấy rồi. Hạ Duật tớ có mua bữa sáng cho cậu đây."

" Không cần."

" Này cậu đừng quá đáng."

" Thôi, bỏ đi."

Hạ Duật không chừa mặt mũi cho Mộc Khả Hân mà tiện tay văng vào sọt rát phía sau, cậu còn ung dung ngồi lật sách xem bài, hoàn toàn đem cậu ta thành không khí. Cả lớp cũng quá quen với tính cách này của cậu, nhưng không ngờ một người xinh đẹp ngoan hiền như Mộc Khả Hân cũng bị cậu thẳng thừng từ chối.

Mộc Khả Hân đôi mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống trên gò má, Tiêu Lam nhanh chóng kéo cô ta về chỗ ngồi của mình cùng các bạn khác an ủi cô ta. Đúng như dự đoán của cô ta, chuyện này nhanh chóng lan trên các nhóm chat.

Mục đích chính của Mộc Khả Hân là hủy hoại cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người dành cho Lâm Thanh Dao và Hạ Duật. Cô phải hạ bệ được bọn họ nên đã nghĩ ra kế hoạch này, chỉ trong một ngày đã bội thu đến này khiến tâm trạng cô vô cùng tốt. Để xem sau chuyện này, hai người còn có thể đến với nhau hay không, nếu đến với nhau cũng chỉ là một cặp bị cả trường ghen ghét chê bai.

Đến giờ ra chơi, Mộc Khả Hân lén dùng điện thoại, dùng nick name khác để đăng nhập vào. Chỉ một lát sau trên màn hình đều xuất hiện những tin nhắn, cô ta ung dung ngồi lướt từng tin nhắn, những câu chửi rủa mắng mỏ Lâm Thanh Dao khiến cô ta dần dần trở nên mất nhân tính, cô ta soạn cả một tin nhắn dài để mắng chửi cô.

Những nhóm chat đều được cô ta tạo ra từ ngày hôm qua, lôi kéo mọi người vào, những ngón tay của cô ta không ngừng hoạt động liên tục soạn các dòng tin nhắn gửi lên nhóm. Trong khi cô ta đang vui sướng thì không hay biết cô bạn thân kia đang chịu khổ.