Lưu Lăng nghe cái tên Đàm Bích Doanh thì chân mày hơi nhíu lại, cậu không ngờ đến cậu ta lại là nhân chứng lúc đó. Hạ Duật quan thấy biểu cảm của Lưu Lăng, cậu nhếch môi cười khẩy.
Buổi chiều tan học, Lâm Thanh Dao cùng mọi người ra đến cổng chờ người, một lát sau cũng nhìn thấy Lưu Lăng cùng với Đàm Bích Doanh đi cùng với nhau, mọi người cũng không tò mò dù gì hai người họ cũng cùng lớp với nhau.
" Xin chào tớ là Đàm Bích Doanh."
" Tớ biết cậu, là nữ thần đứng top 4 của khối."
" Cậu đúng là trâu bò thật đấy."
" Cậu ấy là con gái không nên dùng từ ngữ đó để diễn tả."
" Ờ."
Chào hỏi lẫn nhau xong, Lâm Thanh Dao cùng với Đàm Bích Doanh và Tô Thi Thi đi trước năm thanh niên kia, cô đặc biệt vui vẻ nên cười nói kể chuyện cho mọi người nghe không ngừng nghỉ. Bọn họ lựa chọn quán xiên nướng để dùng bữa.
Hạ Duật không chần chừ mà kéo Lâm Thanh Dao ngồi bên cạnh mình, mọi người nhìn vào cảnh này thì âm thầm khinh bỉ. Tô Thi Thi không ngừng liếc ngang liếc dọc quan sát biểu cảm của Hạ Duật, cô cũng ngồi bên cạnh Lâm Thanh Dao.
Đàm Bích Doanh lần đầu được trải nghiệm ăn những món ăn này, cô cầm xiên trên tay nhìn mọi người say mê thưởng thức cũng nếm thử. Quả nhiên ngon hơn trong tưởng tượng, mấy bạn học này cũng rất thân thiện, cô rất thích cảm giác vô tư này.
" Lục Giản, đồ con heo nhà cậu dám ăn phần của tớ."
" Chỉ là một cây thôi mà, có ăn hết của cậu đấy chứ Tả thối!"
" Được rồi hai cậu đừng cãi nhau nữa, hôm nay mọi người cứ ăn thả ga, Lâm tiểu thư đây khao hết."
" Woa, Lâm tiểu thư thật là hào phóng quá đi, vậy tại hạ không khách khí nữa nhá."
" Tại hạ cũng đi chọn món đây."
Lục Giản và Tả Đồng dùng giọng điệu giống như mấy bộ phim Hồng Kong để nói khiến mọi người không nhịn được mà cười, Hạ Duật bên cạnh ngồi nhìn cô cười đến chảy cả nước mắt, liền đưa giấy ra chùi giúp cô.
Đàm Bích Doanh lúc đầu vẫn còn ngại giao tiếp nhưng lúc sau cũng bắt đầu hoà nhập, bọn họ không hề bỏ quên cô, không xem cô là người ngoài mà luôn nhắc đến hỏi ý kiến của cô, là một tình bạn trước đây cô từng ao ước.
Một nhóm người các cô mặc đồng phục học sinh, cười đùa vô tư trong quán ngoài trời, khiến những người trung niên gần đó có chút hoài niệm về thời thanh xuân của mình. Đúng là một tuổi trẻ đáng nhớ!
Mọi người ăn uống no nê bắt đầu chia hướng nhau về, bọn họ rất muốn đi tăng hai nhưng thời gian không cho phép, còn rất nhiều bài tập cho ngày hai. Đúng lúc cả nhóm đang chờ xe đến đón thì có một chiếc xe sang chạy lại trước mặt bọn họ, Đàm Bích Doanh thấy chiếc xe quen thuộc, tự giác lùi về sau mấy bước, ánh mắt có chút sợ hãi. Lâm Thanh Dao thấy thế liền hỏi thăm.
" Cậu làm sao thế?
" Tớ không sao."
Một phụ nữ trung niên bước xuống, ăn mặc sang trọng. Bà ta đi đến trước mặt bọn cô, ánh mắt đánh giá từng người một.
" Doanh Doanh, con nói dối mẹ sao?"
" Mẹ?" Cả đám đơ ra, thì ra người phụ nữ trước mắt là mẹ của Đàm Bích Doanh, hình như cậu ta có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy mẹ của mình nhỉ?
" C…con xin lỗi."
* Chát* Bà ta không hề nhịn được mà tát thẳng vào mặt Đàm Bích Doanh, Lâm Thanh Dao hốt hoảng liền kéo tay cô tránh khỏi bà ta.
" Sao dì lại đánh bạn ấy chứ?"
" Doanh Doanh có phải con kết bạn với những người không ra gì mới sinh ra cái tật nói dối không?"
" C…con…xin…lỗi."
" Từ nay về sau mẹ cấm con kết bạn với những người như thế này đấy, bây giờ thì về làm bài tập cho mẹ."
Bà ta không hề quan tâm đến bọn người các cô có ý nghĩ gì, bà ta đi lôi kéo Đàm Bích Doanh về, khi đến gần bà ta ngửi được mùi xiên nướng, bà ta nhìn quán nướng xách đây không xa, ánh mắt trở nên hung dữ, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, ngoan ngoãn im lặng cho bà ta lôi vào trong.
Lưu Lăng dường như quá quen với cảnh này nên chẳng có gì mà bất ngờ cả, chỉ có mấy người còn lại bất ngờ. Chuyện của Đàm Bích Doanh bị mẹ ruột đối xử như thế trước mặt bạn bè không phải ngày một ngày hai, mà noa thường xảy ra thường xuyên. Mẹ Đàm luôn kiểm soát con gái mình chặt chẽ, lần này cô còn nói dối e rằng cô lành ít dữ nhiều.
Trên xe với bầu không khí nặng nề, Đàm Bích Doanh ngoan ngoãn lấy sách ra học. Mẹ Đàm ngồi bên cạnh quan sát từng chút một, vừa đến nhà liền lôi cô vào nhà vệ sinh mặc cho la hét, không nói không rằng, đưa tay bóp miệng cô rồi đưa ngón tay vào sâu để kích thích cô nôn ra.
Đàm Bích Doanh không thể nào chịu nổi liền ói ra hết đồ nướng, mẹ Đàm thấy vẫn liền hài lòng đưa nước cho cô xúc miệng.
" Còn dám ăn thức ăn bẩn thỉu ở ngoài đường. Những gì mẹ dặn con đều quên hết rồi sao?"
" Con xin lỗi ạ. Sẽ không có lần sau đâu ạ!"
" Tốt, tắm rửa rồi ra ngoài, mẹ đã dặn người làm mấy món dinh dưỡng cho con rồi. Là con gái phải chăm sóc tốt cân nặng của mình, sáng mai lên cân rồi báo kết quả cho mẹ."
" Vâng ạ."
" À những bạn đi cùng con, con tránh xa bọn chúng một chút. Tốt nhất là đừng nói chuyện."
" Vâng ạ."
Đàm Bích Doanh chẳng khác gì một người máy được lập trình sẵn lời nói. Cô kiệt sức ngồi bệt xuống nhà, cảm giác khó chịu ở bụng lại bắt đầu, một lần nữa cô lại nôn ra, cô thở dốc nhìn lên trần nhà, rồi tự cười bản thân mình.
Bản thân chỉ mới cảm nhận được lý do sống tiếp không ngờ lại bị dập tắt nhanh như vậy.