Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 353: 353




Lưỡng Nghi Điện, đây chính là nơi chuyên dùng để đế vương và các đại thần thương nghị quốc sự.

Lý Trị gọi Hàn Nghệ tới đây, có thể thấy được y coi trọng Hàn Nghệ thế nào.
"Vi thần tham kiến bệ hạ"
"Miễn lễ."
"Tạ ơn bệ hạ."
Lý Trị liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, như cười như không nói: "Hàn Nghệ, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ, lúc trước ở Vạn Niên Cung là vậy, lần này ở Thái Cực Điện cũng vậy.

Ngươi thật sự không sợ chết sao?"
"Thần cực kỳ sợ chết."
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Lý Trị cười nói: "Sao trẫm không nhìn ra một xíu nào?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, vi thần xuất thân hèn mọn, nếu mọi chuyện đều sợ hãi rụt rè, trước sợ sói, sau sợ hổ, như vậy bọn họ sẽ càng ức hiếp vi thần.

Có câu nói rất hay, Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.

Vi thần không có gì để liều với bọn họ, chỉ có mỗi cái mạng hèn này.

Nhưng tính ra, thần dù là ngói nát, bọn họ là châu ngọc, nhưng nếu thật sự va chạm, bọn họ cũng không cứng đối cứng với vi thần.

Đương nhiên, nếu không có bệ hạ làm chủ, vi thần hiển nhiên là không dám nói."
"Được rồi, được rồi, người đừng có nịnh bợ nữa, trong lòng trẫm rất rõ ràng." Lý Trị cười lắc đầu, nói: "Nhưng cứ làm như vậy, sớm muộn gì ngay cả mạng cũng mất.

Trẫm khó khăn lắm mới đề bạt được ngươi, ngươi đừng có đi tìm chết."
Hàn Nghệ nói: "Ơn tri ngộ của bệ hạ, vi thần cảm động đến rơi nước mắt, vi thần tuyệt sẽ không chủ động khơi mào tranh đấu, vi thần chỉ biết phòng thủ phản công."
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Dù sao nói thế nào, hôm nay ngươi cũng không làm trẫm thất vọng.

Thật ra lúc nãy trẫm cũng muốn đề bạt ngươi vào Trung thư tỉnh.

Nhưng Trung thư tỉnh thường phải viết lách, quy định rất nhiề, nếu như có gì sai sót thì hậu quả rất nghiêm trọng, tính ra Ngự sử đài tương đối nhẹ nhàng hơn một chút."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Bệ hạ thật sáng suốt, chuyện Tam tỉnh, vi thần thật sự không dám đụng vào.

Ngự sử đài là tốt rồi, chỉ cần dùng miệng làm việc, thật sự rất phù hợp với vi thần."
Lý Trị cười ha hả, nói: "Ngươi đấy, thật không biết khiến trẫm nói ngươi như thế nào mới tốt.

Ồ, còn một chuyện, trẫm muốn dặn dò ngươi.

Hiện giờ đám đại thần đều theo dõi mấy chợ ở hẻm bắc.

Lại là trẫm đặc biệt cho phép ngươi làm như vậy, đừng có để xảy ra sai sót gì."
Hàn Nghệ nói: "Xin bệ hạ yên tâm, muốn vi thần viết văn chương, vi thần không làm được.

Nhưng mà nói đến kinh doanh.

Chỉ cần bọn họ không ngầm lạm dụng tư quyền, cho dù là toàn bộ Hộ bộ cộng lại, vi thần cũng không sợ."
Lý Trị cười nói: "Tự tin vậy sao?"
Hàn Nghệ ha hả nói: "Bệ hạ chớ quên, vi thần dựa vào cái này để lập nghiệp."
"Cũng đúng nhỉ."
Lý Trị gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài, mặt hiện vẻ buồn rầu.
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ đang thấy buồn bực vì các đại thần lãnh đạm sao?"
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Lúc phụ hoàng tại thế, tạo điều kiện cho ngôn luận, Ngụy Công và quần thần gián nghị hơn 200 lần.

Nhưng từ sau khi trẫm đăng cơ gián nghị càng ngày càng ít.

Trẫm thâm cư trong cung, nếu như quần thần không nói, thì trẫm có khác gì người mù, người điếc."
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Bệ hạ.

Lời lúc nãy của gián nghị đại phu.

Cũng không phải là không có chút lý nào.

Hiện giờ quốc thái dân an, lại không có ngoại xâm, lại không lo nội.

Gián nghị không giống như thời Trinh Quán, cũng là hợp tình hợp lý."

Lý Trị đột nhiên trở nên kích động dị thường đứng lên, nói: "Cái này trẫm chẳng lẽ cũng không biết, nhưng lúc nãy ngươi cũng nói rồi.

Đại Đường không lẽ một chút vấn đề cũng không có sao.

Trẫm cũng muốn làm lên một sự nghiệp to lớn.

Nhưng cái này cần có văn võ trong triều giúp đỡ.

Nếu như các ngươi không đồng tâm với trẫm.

Trẫm làm sao có thể trị vì tốt quốc gia này."
Hiện giờ thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ mạnh như vậy.

Ai còn dám nói lung tung.

Hàn Nghệ nhất thời cũng không đoán được trong lòng Lý Trị đang nghĩ gì.

Hắn biết rằng trong lòng Lý Trị chắc chắn có oán giận.

Trong lòng nghĩ, ta vừa mới nhậm chức, không biết tình hình thế nào.

Tốt nhất là không nói lung tung, nói: "Vi thần không thể giúp được bệ hạ, kinh xin bệ hạ trị vi thần tội vô năng."
Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ngươi vừa mới vào triều, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.

Trẫm sao lại có thể trách tội ngươi."
Nói xong y khẽ giơ tay ra, nói: "Ngồi đi."
"Đa tạ bệ hạ."
Hàn Nghệ ngồi xuống.
Lý Trị cũng ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói: "Hàn Nghệ, hiện giờ quần thần giữ mồm giữ miệng.

Trẫm cũng chỉ có thể nói với ngươi."
Hàn Nghệ sợ hãi nói: "Vi thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi."
"Trẫm đương nhiên tin tưởng ngươi." Lý Trị cười gật đầu, y rất tin tưởng Hàn Nghệ.

Bởi vì Hàn Nghệ đã đắc tội với văn võ trong triều.

Chỗ duy nhất có thể dựa chính là y, nói: "Không giấu gì ngươi, trẫm có một việc khó, muốn hỏi ý kiến của ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Không biết bệ hạ có việc khó gì.

Vi thần chắc chắn sẽ làm hết khả năng để phân ưu với bệ hạ."
Lý Trị liếc nhìn, dường như có chút xấu hổ mở miệng.

Đấu tranh hồi lâu mới nói: "Ngươi có còn nhớ đã từng nới với trẫm.

Khiếm khuyết của môn đăng hộ đối?"
Hàn Nghệ chấn động trong lòng, nhưng mặt không biến sắc, nói: "Vi thần đương nhiên còn nhớ."
Lý Trị thở dài nói: "Không sợ ngươi chê cười.

Lúc trẫm xem bạch sắc sinh tử luyến cũng tràn đầy cảm xúc.

Bởi vì trẫm cũng gặp phải phiền não như thế.

Hôn sự của trẫm và hoàng hậu là do phụ hoàng và các đại thần quyết định.

Kỳ thực trẫm không hề thích hoàng hậu, trẫm cũng đã từng thử cố gắng, đồng tâm hiệp lực với hoàng hậu.

Cai quản quốc gia này.

Nhưng tính cách của trẫm và hoàng hậu quả thực không hợp.

Căn bản là không nói được mấy câu."
Nói tới đây, y dừng một chút, nói: "Còn Võ Chiêu Nghi rất được lòng trẫm.

Là tình cảm chân thành của trẫm.


Trẫm không muốn lạnh nhạt với hoàng hậu.

Nhưng quả thực không thể đồng tâm với hoàng hậu, hơn nữa hiện giờ chuyện của hậu cung đã lan ra đến triều đình.

Trẫm cũng không biết làm thế nào cho tốt, nghe nói ngươi có kiến giải về phương diện tình yêu.

Vì thế trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi."
Nói nhiều lời linh tinh như vậy.

Trừ phi là muốn phế Vương lập Võ.

Xem ra trận chiến này cuối cũng cùng cũng bắt đầu rồi.
Hàn Nghệ âm thầm kích động trong lòng.

Đã nói tới nước này, có thể thấy Lý Trị đã quyết định.

Lòng nghĩ, xem ra y muốn mượn miệng ta, nói ra tâm sự trong lòng.

Nếu đã như vậy, tại sao ta lại không làm y thỏa mãn, nói: "Bệ hạ, tình yêu không thể miễn cưỡng.

Không yêu là không yêu, yêu là yêu.

Cho dù người có cố gắng đi nữa cũng không có ích gì."
Lý Trị gật gật đầu nói: "Nói có lý.

Ngươi cho rằng trẫm nên làm thế nào?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Có câu là, lúc nên quyết định lại không quyết định, tới lúc hối hận không kịp.

Nếu như ban đầu đã bài xích mối hôn nhân này.

Vậy tại sao không phế hoàng hậu, lập Võ Chiêu Nghi làm hậu."
Lời này đúng là kinh người.

Nếu như nói trên triều đình, đám đại thần kia khẳng định là sẽ đập chết Hàn Nghệ.

Cho dù là Lý Trị có thiên vị Hàn Nghệ thế nào.

Cho dù là phổ thông bách tính, ngươi khuyên người ta bỏ thê, cũng là tội ác tày trời.

Hơn nữa là phế hoàng hậu.

Chỉ dựa vào lời này, Hàn Nghệ sẽ bị liệt vào gian thần.
Nhưng trong mắt Lý Trị hiện lên một chút vui mừng.

Nhưng trên mặt lại có chút sợ hãi, nói: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Hàn Nghệ đứng dậy chắp tay nói: "Phế bỏ Vương hoàng hậu lập Võ Chiêu Nghi làm hậu."
Lý Trị hoảng sợ nói: "Ngươi cũng biết những lời này nếu như người khác nghe thấy.

Cho dù là trẫm cũng không bảo vệ được ngươi."
Ngươi đúng là đủ dối trá.

Rõ ràng là suy nghĩ của mình, nếu ngươi không nghĩ, ngươi hiện giờ có thể giết ta rồi, còn không bảo vệ được ta nữa.

Đến nói dối còn không biết.

Ta đại diện cho mặt trăng khinh bỉ ngươi.

Hàn Nghệ nói:" Bệ hạ, vi thần biết là đây là những lời đại nghịch bất đạo.

Nhưng vi thần là thần tử.


Không thể không lấy bách tính thiên hạ làm trọng."
Lý Trị cau mày nói: "Cái này có liên quan gì với bách tính thiên hạ."
Hàn Nghệ nói: "Nếu bệ hạ chỉ là một kẻ áo vải.

Thần tuyệt không dám nói như vậy.

Nhưng bệ là cửu ngũ trí tôn.

Bách tính thiên hạ là phúc hay là họa đều nằm trên vai bệ hạ.

Hiện giờ bệ hạ phiền lòng vì chuyện hậu cung.

Thử hỏi làm sao có thể xử lý tốt triều chính.

Bệ hạ thân là phụ mẫu thiên hạ, nên hy sinh cái tôi nhỏ, để hoàn hành cái tôi lớn.

Lễ pháp, danh dự dĩ nhiên quan trọng.

Nhưng so với bách tính thiên hạ mà nói.

Thì chẳng là gì.

Nếu như bệ hạ muốn thành đại nghiệp, nhất định phải hạ quyết tâm."
Lý Trị nghe vậy trong lòng mừng rỡ.

Nói như vậy thực sự quá tốt rồi.

Kỳ thực Hàn Nghệ chỉ là khéo biện thôi.

Nếu như nói những lời này với Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ có hàng trăm lý do để phản bác cho Hàn Nghệ không có lời nào để nói.

Nhưng Hàn Nghệ nói giống với suy nghĩ của Lý Trị.

Y lập tức tán thành lời của Hàn Nghệ.

Cảm thấy bản thân phế hậu, là việc làm vì bách tính thiên hạ.

Đẳng cấp, ồ không, cảnh giới lập tức tăng lên vô số cấp bậc.
Nhưng y vẫn chưa biểu lộ ra, ngu ngơ hồi lâu, sau đó thở dài, nói: "Tuy ngươi nói rất có lý, nhưng quần thần chắc chắn sẽ phản đối."
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, nếu như đi thử, ít nhất cũng nắm chắc được năm phần.

Nhưng nếu bệ hạ không dám làm thì chắc chắn là không thể thành được."
Lý Trị vẻ mặt khó xử nói: "Trẫm cũng không phải là không dám.

Nhưng chỉ là trẫm thật sự là xấu hổ mở miệng.

Ngươi bảo ta làm thế nào để mở miệng?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, tình cảm có rất nhiều loại.

Có tình bạn, tình yêu, tình thân.

Mỗi loại đều có đặc điểm của nó.

Tình bạn đại biểu cho chân thành, tình yêu đại biểu cho vui sướng, mà tình thân đại biểu cho bao dung và thông cảm.

Vi thần mỗi lần gặp chuyện khó hoặc có điều khó nói.

Trước tiên là nghĩ tới người thân.

Đây chính là ma lực của tình thân."
Lý Trị cau mày nói: "Ngươi muốn ta đi tìm quốc cữu thương lượng?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Về tư, tiên hoàng đã qua đời, cữu cữu là lớn nhất.

Chuyện lớn như vậy nên trưng cầu cữu cữu đồng ý.

Về công mà nói, quốc cữu công hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất trong triều.

Nếu như được ông ấy đồng ý.

Vậy thì trở ngại bệ hạ gặp ở trên triều sẽ giảm đi rất nhiều.

Vì thế, về công về tư bệ hạ đều nên đi tìm quốc cữu công trước.


Hơn nữa bệ hạ và quốc cữu công không hoàn toàn là quan hệ quân thần.

Còn là quan hệ cậu cháu.

Nói chuyện đương nhiên là thuận tiện.

Tin rằng quốc cữu công có thể hiểu được chỗ khó của bệ hạ."
"Ngươi nói rất có lý."
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Vậy tới lúc đó ngươi đi cùng trẫm.

Thế nào?"
Từ câu nói này không khó nhìn ra.

Lý Trị còn rất e ngại Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Y kéo theo Hàn Nghệ dĩ nhiên là cho mình thêm can đảm.
Nếu như ta đi chẳng phải là nói cho quần thần là ta thúc đẩy ngươi phế hậu sao.

Bọn họ không dám tìm ngươi tính sổ, thì sẽ trút giận lên ta.

Chuyện ngu như vậy ta sẽ không làm.

Hàn Nghệ vội nói: "Như vậy không được."
Lý Trị nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Nếu như bệ hạ đi thì tức là cậu cháu nói chuyện, có thể nói chuyện riêng tư.

Nhưng nếu như thần cũng đi, như vậy sẽ biến thành chuyện công.

Thật sự là không ổn."
Lý Trị nghĩ lại cũng có lý.

Đây dù sao cũng không phải chuyện tốt, nói: "Được, trẫm suy nghĩ một chút.

Nhưng chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.

Bằng không sẽ mang đến họa sát thân."
Hàn Nghệ nói: "Thần hiểu rồi.
Lý Trị gật gật đầu, lại nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Thần cáo lui."
Trở ra ngoài điện, Hàn Nghệ thở dài một hơi, hai tay dùng sức chà mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.

Thầm nói, từ nay về sau, ngươi không còn tư cách đi oán giận phụ thân đã bỏ mẫu thân rồi.

Bởi vì ngươi còn đáng giận hơn ông ta.
Nghĩ tới đây, hắn khóe mắt không khỏi cay cay.

Hắn càng cảm thấy có lỗi với mẫu thân ở kiếp trước.
Nếu bảo hắn đi trộm, đi cướp.

Hắn cũng không có loại cảm giác này.

Duy chuyện bỏ rơi thê tử, là chuyện làm hắn buồn nhất.

Tâm bệnh của hắn chính là xuất phát từ đây.
Nhưng sự tình lại trùng hợp như vậy.

Có tình khiến hắn gặp phải loại chuyện này.

Hơn nữa tránh cũng không thể tránh.
"Hàn Ngự sử, Hàn Ngự sử."
Chợt nghe có người gọi hắn, hắn ngẩn ra, nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Trương Thiếu Giám vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, vội nói: "Có chuyện gì?"
Trương Thiếu Giám có vẻ quan tâm nói: "Hàn Ngự sử có khỏe không?"
"Ồ, ta ổn"
"Không có việc gì là tốt rồi, ngươi lần đầu tiên vào cung.

Chúng ta phái người tiễn ngươi ra ngoài."
"Làm phiền rồi."
Hàn Nghệ được hai tiểu thái giám dẫn đường đi ra ngoài cung.
Nhưng đi trong chốc lát, bỗng nhiên, con đường bên cạnh có mấy người bước đến.
Hai tiểu thái giám kia vội nói: "Tiểu nhân tham kiến Võ Chiêu Nghi."