Dương Triển Phi khoanh hai tay, hừ một tiếng, hai mắt lộ ra một trận hàn ý.
Trước mặt hắn có 3 người đang khom người, ba người này chính là phụ nhân kia và Liễu Diệu Nhi, còn có Cố Đại Hải.
Liễu Diệu Nhi nói: "Thưa Nhị công tử..., thật sự là gã đã nói như vậy"
Dương Triển Phi gật gật đầu nói: "Ta biết rồi, yên tâm đi, chỉ cần việc này làm xong, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi, các ngươi lui xuống trước đi.
"Vâng"
Ba người thi lễ một cái, liền lui xuống.
Ba người bọn họ vừa mới rời đi, một người bước ra từ sau tấm bình phong, chính là Hàn Nghệ.
Dương Triển Phi vẻ mặt tức giận, nói
"Quả nhiên là sáu người bọn chúng gây nên, lũ súc sinh này, ta nhất định sẽ không tha cho bọn chúng."
Hàn Nghệ lại lắc đầu nói: "Vậy cũng chưa chắc."
"Vậy còn không chắc chắn" Dương Triển Phi nói.
"Trần Đông thì có gia sản quái gì, ta còn không rõ ràng sao, ngươi cho dù giết gã, y gã cũng lấy không ra được 300 quan."
"Nói thì nói vậy không sai" Hàn Nghệ cười nói
"Nhưng Nhị công tử cũng không nên xem nhẹ tính cách của Trần Đông, loại tiểu nhân này giống Trần Đông không được gọi là phong lưu, tối đa cũng chỉ là hạ lưu vô sỉ mà thôi, mặc kệ Bồ Tát vàng vàng có phải là gã trộm hay không, ta nghĩ gã đều sẽ làm như vậy."
Dương Triển Phi nói: "Ý của ngươi là...?"
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ta phỏng chừng gã tám chín phần mười là muốn lừa tình, Nhị công tử, ngươi suy nghĩ một chút xem, coi như Bồ Tát vàng là gã trộm đi, gã dựa vào cái gì mà quyết định, kỳ hạn một tháng này thật sự là rất không đáng tin cậy rồi, hành động này của gã chẳng qua là muốn mượn đó để có được trái tim của Liễu Diệu Nhi, sau đó lại thừa cơ chiếm lấy Liễu Diệu Nhi, hừ, tiền này gã chắc chắn là sẽ không đưa đâu, nhưng người thì gã muốn chắc rồi, ngươi cứ đợi mà xem, gã lập tức sẽ đi tìm Liễu Diệu Nhi, căn bản sẽ không quan tâm chuyện tiền nong đâu."
"Tên súc sinh này, thật sự lẽ nào lại vậy."
Dương Triển Phi thấp giọng mắng một câu, lại nói: "Đúng rồi, bên Lưu Tuấn sao rồi?"
Hàn Nghệ nói: "Hôm nay lại thắng không ít tiền trở về, bất quá ngày mai sẽ không còn cái vận may này nữa, gã đã là con cá nằm trên thớt rồi."
...
...
Ngày hôm sau, lúc chạng vạng tối.
Bầu trời có vẻ âm u, không thấy ánh nắng rạng rỡ như hai ngày trước, Lưu Tuấn ủ rũ từ trong sòng bạc đi ra, vừa thấy liền biết đã bị thua sạch sẽ.
"Ôi!" Lưu Tuấn ngửa mặt lên trời thở dài, hối hận nói: "Ai ui! Thật không nên đi dính vào đống nước tiểu kia."
Gã lần này không chỉ có đem tiền trước đó thắng đều thua sạch, mà còn mượn 50 quan tiền, 50 quan tiền này không nhiều lắm, nhưng đối với những binh lính bọn họ, thật đúng là không ít, gã chưa bao giờ từng thua thảm như vậy, kỳ thật mới bắt đầu tất cả vẫn rất tốt, lại giống như thường ngày, thắng rất nhiều, nhưng giữa chừng sau khi đi tiểu về, bất ngờ thay đổi, liên tiếp thua 18 ván, tiền thắng được thua sạch rồi, không cam lòng, vừa vặn chủ sòng bạc hỏi gã muốn vay tiền hay không, gã cũng nghe Trương Tam nói qua, Trương Tam Nhi chính là mượn tiền ông chủ này, mới đổi đời, vì thế liền mượn một xâu tiền.
Dân cờ bạc chính là như vậy, hoặc là mới đầu đừng vay tiền, một khi mượn, liền sẽ thành vòng tuần hoàn ác tính.
Vay tiền trở lại chiếu bạc, quả nhiên, vận may đến lại, càng thắng được tiền vốn về, Lưu Tuấn đương nhiên cho là mình cũng giống Trương Tam Nhi, kết quả chẳng những không chịu rút tay về, ngược lại đặt cược càng lúc càng lớn, kết quả đương nhiên thua sạch, Lưu Tuấn trong lòng hối hận không thôi, lúc ấy quả thật nên thu tay về, vì thế quyết định mượn thêm, còn hạ quyết tâm, chỉ cần hòa vốn, liền lập tức rời khỏi.
Nào biết rằng loại tâm lý này của gã sớm đã bị Hàn Nghệ nhìn thấu rồi, đâu cho gã cơ hội này, tiền này rất nhanh liền bị thua sạch, lần này, Lưu Tuấn thua đến đỏ mắt rồi, càng thua càng mượn, càng mượn càng thua, trong lúc bất tri bất giác, cũng đã mượn hơn 50 quan, nếu không tan cuộc, phỏng chừng gã sẽ còn tiếp tục mượn tiếp, tuy rằng tiền này không thu lãi, nhưng cũng đủ giết gã rồi, phải biết rằng hiện tại trong nhà gã đã không còn thứ gì đáng giá nữa rồi.
Mà ở phía xa, có một người đang đứng, chính là Hàn Nghệ, hắn vẫn nhìn chăm chú vào Lưu Tuấn, trong lòng thở dài, từ xưa đến nay, đánh bạc thật sự là hại người rất nặng đó! Khẽ lắc đầu, sau đó rời đi.
Loại người này không nên có bất kỳ thương xót nào.
...
...
Dương phủ
"Ngươi đoán quả thật là không có sai, Trần Đông quả thực lại đi tìm Liễu Diệu Nhi rồi, căn bản là không có lòng trả tiền chuộc người."
Dương Triển Phi vừa thấy Hàn Nghệ đã trở lại, liền lập tức nghênh đón nói.
Với phẩm hạnh tên háo sắc đó, nếu không đi tìm thì đúng là ly kỳ. Hàn Nghệ cười nói: "Lưu Tuấn bên kia cũng đã giải quyết xong rồi, bây giờ chỉ đợi đến lượt Lý Phàm và Hình phi mắc câu thôi."
Dương Triển Phi hơi nhíu mày, rất là chờ mong nói: "Ngươi nói hai người bọn họ nhất định sẽ mắc câu sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Xin hỏi Nhị công tử, các ngươi trước kia đã từng tra án như thế này chưa?"
Dương Triển Phi lắc đầu nói: "Không có"
Bọn họ tra án đều có quy trình cả, hơn nữa tới tới lui lui cũng chính là mấy chiêu như vậy, hoặc là ân uy cùng ra, hoặc là nghiêm hình bức cung, dù thế nào cũng sẽ không đi gạt người a!
Hàn Nghệ nói: "Có thế chứ, bởi vì quan phủ chưa bao giờ làm như vậy, nên bọn họ tư duy theo thói thường cũng tuyệt không nghĩ tới mặt này, hơn nữa, chúng ta trước đó bỏ đủ công phu, lại là dán thông báo treo giải thưởng, còn phái số lượng người lớn truy tra chung quanh, qua nhiều ngày thế này, ta nghĩ bọn họ cũng đã yên lòng, bây giờ hẳn là ở nhà nghĩ tới vinh hoa phú quý sau này.
Đây vẫn chỉ là thứ nhất, thứ hai, nhìn từ góc độ tâm lý học, tín nhiệm giữa người với người là thứ vô cùng khó tạo dựng nên, nhưng hoài nghi lẫn nhau lại vô cùng đơn giản, hơn nữa, một khi ngươi hoài nghi người nào đó, như vậy chỉ cần đối phương có bất kỳ gió thổi cỏ lay, ngươi liền sẽ lập tức đem sự hoài nghi của bản thân cho là thật.
Tựa như hôm qua, Nhị công tử vừa nghe đến Trần Đông nói 300 quan mua Liễu Diệu Nhi, liền lập tức ấn định Bồ Tát vàng nhất định là gã trộm, nhưng nếu là lúc bình thường, Nhị công tử chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, đây cũng là bởi vì Nhị công tử ngươi đã hoài nghi Bồ Tát vàng là bọn họ trộm mất, vì vậy bọn họ chỉ cần dính đến tiền bạc, ngươi liền cảm thấy hoài nghi của mình không có sai.
Cùng lý do đó, Lý Phàm, Hình Phi chắc chắn sẽ không tin tưởng một con bạc và một kẻ háo sắc, bọn chúng trong lòng nhất định sẽ lo lắng Lưu Tuấn, Trần Đông sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn, hay gây liên lụy bọn họ, loại tâm tính này vẫn luôn tồn tại, nếu Lưu tuấn, Trần Đông có hành động gì gió thổi cỏ lay, như vậy thì phản ứng đầu tiên của Lý Phàm, Hình Phi chính là khẳng định hoài nghi trong lòng của mình, hơn nữa đối với chuyện này tin tưởng không hề nghi ngờ, đây là một loại tích lũy hoài nghi và lo lắng qua tháng ngày dài, đến lúc đó trong lòng bọn họ nhất định sẽ nghĩ và biết chính tên này sẽ hỏng đại sự."
Nói tới đây, hắn ha hả cười nói: "Nói cho cùng, bọn chúng cũng chỉ là những tay mơ mà thôi, còn có rất nhiều chỗ không sai sót, đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh nhất định là thiếu kinh nghiệm, muốn gạt bọn chúng kỳ thật chỉ là chuyện vô cùng đơn giản."
Dương Triển Phi nói: "Nếu như là ngươi thì sao? Ngươi có mắc mưu không?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không biết, bởi vì ta căn bản sẽ không làm loại chuyện này."