Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 7



Lý Bỉnh Huy làm việc ở cửa hàng thương mậu trong vòng 3 năm, sau đó nói với ông chủ muốn xin nghỉ việc.

Ông chủ cửa hàng họ Tề, tuổi khoảng 50, có được giang sơn như bây giờ hoàn toàn là tích lũy từ hai bàn tay trắng. Ông chủ Tề trước giờ vẫn rất coi trọng Lý Bỉnh Huy, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều thương lượng với hắn, thỉnh thoảng cũng bị người ta hiểu lầm bọn họ là quan hệ hợp tác.

Lý Bỉnh Huy giống như cánh đắc lực của ông chủ Tề, ông chủ đương nhiên là không muốn hắn đi, nhưng ông cũng hiểu rất rõ, người giống như Lý Bỉnh Huy, thà làm mỏ gà cũng không làm đuôi trâu, sớm muộn gì cũng sẽ tự thân lập nghiệp, cho nên cũng không làm việc vô ích.

Lý Bỉnh Huy đổi nghề bắt đầu buôn bán vật liệu xây dựng ngũ kim. Tuy rằng công việc này đối với hắn là rất mới mẻ, nhưng cũng không phải là nhắm mắt nhắm mũi mà làm... hắn sớm đã tìm hiểu qua.

Hắn dùng số tiền ít ỏi của mình đi bước đầu tiên, thêm một nữ nhân viên làm công việc giấy tờ ở văn phòng, còn bản thân mình thì chạy vạy khắp nơi tìm kiếm khách hàng.

Ông chủ Tề có hai nhân viên đắc lực khác, là Lý Viêm và Tiền Nguyệt Xuân, có mối quan hệ rất tốt với Lý Bỉnh Huy, ba người thường được gọi vui là “Tam kiếm khách”.

Lúc trước hai người bọn họ muốn đi theo Lý Bỉnh Huy ra ngoài làm ăn, Lý Bỉnh Huy không đồng ý, hắn đã phân tích cho bọn họ như sau: Hãng bây giờ vẫn còn thiếu mối quan hệ chưa có kinh nghiệm và tài chính cũng không đủ, chỉ có thể làm tạm bợ nhỏ nhặt.

Hơn nữa, nếu cả ba người cùng đi thì coi như là làm khó cho ông chủ Tề, như vậy là không biết trước sau không có nghĩa khí. Truyện Trinh Thám

Lý Bỉnh Huy khuyên bọn họ đợi một thời gian, đừng sốt ruột, cứ tiếp tục đi theo ông chủ Tề, đợi khi thời cơ thích hợp, thì “Tam kiếm khách” mới tụ tập lại cũng không muộn.

————————————

Sau khi Lý Bỉnh Huy có điện thoại riêng, Bỉnh Lân và Mục Lan cũng lười viết thư. Hôm nay Lý Bỉnh Huy đang kiểm kê hàng hóa, thì lại có người gửi thư tới. Thư gửi từ Bỉnh Lân, Lý Bỉnh Huy cũng bực mình cậu em vì sao có chuyện gì quan trọng lại không gọi điện thoại, bày đặt viết thư làm gì? Vì thế vội mở ra xem.

“Em thích Mục Lan, từ nhỏ đã thích, em vẫn luôn cho rằng thích và yêu là cùng một loại. Cho đến khi gặp được cô ấy. Cô ấy là một cô gái người Tân Cương. Bọn em quen biết khi cùng chọn môn tự học. Bọn em có cùng sở thích và lý tưởng… Em cảm thấy Mục Lan kỳ thật cũng giống em, đã hiểu sai về thích và yêu, em không phải vì thoái thác mới nói như vậy, mà đã thông qua các phương diện đối lập để đưa ra kết luận. Em không có dũng khí nói với Mục Lan, anh à, anh giúp em được không! Giúp em nói cho cô ấy biết!”

Lúc đó là giờ cơm trưa, nhưng Lý Bỉnh Huy không hề muốn chậm trễ một giây nào, liền lập tức bắt điện thoại gọi cho Bỉnh Lân.

“Em không thể phụ lòng Mục Lan! Mau cắt đứt với cô gái Tân Cương kia đi!”

“Em không làm được!”

“Làm không được cũng phải làm! Kiểu gì thì em cũng không thể tổn thương Mục Lan!”

“Lòng em đã không ở chỗ cô ấy. Giữ lại một cái xác bên cạnh cô ấy thì có ích gì? Chẳng lẽ đây không phải là tổn thương sao?”

“…”

“Anh à, giúp em đi, em thật sự không thể thay đổi được tình cảm của mình. Cô ấy đã xuất hiện, thời gian không thể quay ngược lại được…”

Hai anh em đều ở hai bên đầu dây điện thoại im lặng một hồi lâu, Lý Bỉnh Huy không thể cứ gọi điện thoại như vậy, cho nên liền cúp máy trước.

Lý Bỉnh Huy kéo dài nửa tháng mới viết thư cho Mục Lan, hắn làm thế nào cũng không đành lòng nói ra ý của Bỉnh Lân, chỉ phân tích sự khác nhau giữa yêu và thích.

“Anh gặp chuyện tình cảm khó xử à?” Mục Lan gọi điện thoại tới hỏi hắn.

“Hả?” Lý Bỉnh Huy nhất thời không phản ứng kịp.



“Thư của anh đó, em vừa mới nhận được đây…”

Lý Bỉnh Huy đã hiểu Mục Lan không hiểu ý hắn rồi.

“Anh phân tích những điều như vậy, không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Anh muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cứ nghe theo trái tim mình là được. ”

Lý Bỉnh Huy không có dũng khí chỉnh lại, đành phải ậm ừ cho qua.

Hai người lại nói thêm một hai câu không mặn không nhạt, rồi cúp máy. Cuộc nói chuyện ngắn gọn bởi vì điện thoại đường dài quá tốn phí, nhưng đó cũng chỉ là một nguyên nhân, cái chính là thân phận của bọn họ đã thay đổi... từ khi Mục Lan và Bỉnh Lân chính thức yêu nhau, Lý Bỉnh Huy cũng vậy, Mục Lan cũng thế, lời nói và cử chỉ với nhau đều trở nên hết sức nghiêm túc.

Một buổi tối mấy hôm sau, Lý Bỉnh Huy đang định quyết tâm viết thư nói rõ cho Mục Lan biết tình hình thực tế thì một cuộc điện thoại lạ gọi tới. Không phải dãy số địa phương, Lý Bỉnh Huy do dự một chút rồi nghe máy.

“Alo, xin chào, ai ở đầu dây thế ạ?”

Không nghe thấy đối phương trả lời, nhưng lại nghe tiếng nức nở.

“Nè?! Ai vậy?! Có chuyện gì thế?!”

Đối phương nghẹn ngào trả lời một câu: “… là em.”

“Mục Lan?!”

“Ừ…"

“Sao lại thế này?!!”

Mục Lan giọng nói đứt quãng khiến người ta khó khăn lắm mới có thể nghe được, cố gắng sắp xếp lại một chút từ ngữ, kể lại: Mục Lan và Bỉnh Lân đã nhiều ngày không gặp, trong thời gian này, Mục Lan cũng có gọi điện thoại cho Bỉnh Lân, nhưng không bắt máy. Mục Lan không kiên nhẫn, hôm nay đã đi tìm Bỉnh Lân.

Bỉnh Lân trời sinh lạnh lùng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì trên mặt cũng chỉ có một cảm xúc, đó chính là không có cảm xúc gì.

Người bên ngoài đều rất khó nhìn ra trên gương mặt không tỏ thái độ gì của hắn có cảm xúc gì thực sự, Mục Lan không phải người ngoài, đương nhiên có thể nhìn ra.

Thấy hắn không hề có ý chào đón mình, Mục Lan tuy nhạy cảm nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài... cô không muốn Bỉnh Lân nhìn thấy mặt không tốt của mình, cho nên rất ít khi nổi giận trước mặt hắn.

Bỉnh Lân từ nhỏ đã ít nói, mỗi lần hai người ở bên nhau đều là Mục Lan tìm đề tài để nói chuyện. Hôm nay Bỉnh Lân càng nặng nề khiến Mục Lan cảm thấy sự tình không ổn.

Mục Lan nói đến chuyện Bỉnh Huy, nói hắn gặp phải chuyện rối rắm trong tình cảm, cho nên mới gửi thư cho cô phân tích chuyện yêu và thích khác nhau.

Vốn dĩ cho rằng, câu chuyện này sẽ khiến Bỉnh Lân cảm thấy hứng thú, không ngờ chủ đề này giống như một hòn đá ném vào cái hồ nước sâu, không có bất cứ động tĩnh gì.

Mục Lan hỏi hắn có phải vì Bỉnh Huy viết thư cho cô mà không viết cho hắn làm hắn không vui hay không? Bỉnh Lân lắc đầu, nửa ngày sau mới mở miệng nói người lâm vào rối rắm trong tình cảm là mình chứ không phải là anh mình, kế tiếp liền hoàn toàn ngả bài.

Đêm hôm đó, Lý Bỉnh Huy trằn trọc không ngủ, trong đầu toàn là bộ dạng đau lòng không biết làm sao của Mục Lan. Hắn hận bản thân mình thời niên thiếu đã quá không biết cố gắng, cho nên mới không thể có tư cách cùng bay trên bầu trời với Mục Lan, không thể ở bên cạnh bảo vệ cô.

Trong lúc xúc động, hắn hận mình không thể lập tức lên đường đến Bắc Kinh, sau khi bình tĩnh lại, hắn lại cảm thấy mình là anh ruột của Bỉnh Lân, bây giờ chạy đến lo lắng cho Mục Lan thật sự là danh không chính ngôn không thuận.

Cho nên, Lý Bỉnh Huy mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Mục Lan, nhưng không có lần nào cô nghe máy. Không còn cách nào khác, Lý Bỉnh Huy nhờ nhân viên tổng đài gửi một tin nhắn, nếu cô lại tiếp tục không nghe điện thoại, hắn sẽ lập tức đến Bắc Kinh.



Mục Lan rốt cuộc cũng chịu trả lời điện thoại của Lý Bỉnh Huy.

“Vì sao lại không nghe điện thoại của anh?!”

“Em không muốn gặp anh nữa.”

“Vì sao?!”

“Bởi vì anh là anh ruột của em trai anh. Bởi vì em đã từng là bạn gái của anh ấy, cho nên em không muốn người ta đồn đại vớ vẩn.”

“Em đã nói anh là người bạn hiểu em nhất! Chẳng lẽ tình nghĩa này không thể so sánh với sự đàm tiếu của người ngoài sao, nó nhỏ bé đến mức có thể có, cũng có thể không đúng không?!”

Mục Lan không biết nói gì, im lặng hồi lâu: “Em của anh có lẽ sẽ không vui khi thấy chúng ta có tiếp xúc.”

“Tuy rằng Bỉnh Lân làm tổn thương em, nhưng anh cũng muốn nói một câu giúp nó... nó vốn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Hơn nữa, chuyện này là do nó làm sai.…”

“Không phải đâu, anh ấy không làm sai gì cả. Nếu đã chán ghét một người thì nên quyết đoán rời khỏi cô ấy. Nếu vẫn cứ qua loa lừa dối thì đó mới thật sự là sai.”

“Em cũng đã nói sai rồi, nó không hề chán ghét em chỉ là…”

“Em hiểu! Anh ấy nói không sai, anh ấy cho dù có thích em đến mấy thì cũng không thể nâng nó lên thành tình yêu được. Em cũng vậy... chia tay tuy đau khổ, nhưng cũng có cảm giác được giải thoát. Lúc ở bên nhau, không khí luôn nhạt nhẽo, còn cho rằng do tiểu thuyết và phim ảnh đã miêu tả một cách thái quá, bây giờ rốt cuộc đã hiểu được vấn đề ở đâu rồi.”

“Vứt bỏ gánh nặng trong tâm hồn, trở về như trước, được không?”

“Vậy còn qua lại không?”

“Còn chứ! Bởi vì tình bạn giữa chúng ta từ trước đến giờ chưa từng thay đổi. Cả đời làm bạn, được chứ?!”

“Ừ.”

“Quyết định như vậy, tiếp tục giữ liên lạc!”

……

Mẹ Lý cảm thấy vô cùng có lỗi với nhà họ Mục, vì vậy đã đích thân tới nhà bọn họ nhận lỗi.

“Chuyện giữa bọn nhỏ không liên quan gì đến người lớn chúng ta đâu.” Bà nội Mục đại diện cho thái độ của cả nhà nói, “ Nếu sự thành thì chúng ta cũng vui vẻ, nếu không thành thì cũng coi như là không có duyên phận với nhau. Nhân duyên là do trời định, chuyện này không thể cưỡng cầu. Hai đứa chúng nó cũng không có hứa hẹn gì, chia tay thì chia tay, bà vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện con nít chơi đồ hàng mà thôi. ”

Mẹ Lý vô cùng bội phục thái độ cởi mở của bà nội Mục, nhưng nào biết đâu rằng Bỉnh Lân và Mục Lan chia tay cũng chính là mong muốn từ trước đến nay trong lòng của bà lão này.... kể từ khi đi xem bói cho bọn họ, thì bóng ma trong lòng bà nội Mục vẫn không hề biến mất.

Rút kinh nghiệm từ chuyện trước đây, bà nội Mục cảm thấy phải đi tìm thầy bói xem thêm một lần nữa, nhờ tính toán với số tuổi của Mục Lan thì phải tìm đối tượng ở tuổi nào mới phù hợp về mặt tính cách và tử vi.

Thầy bói nói lớn hơn một tuổi hoặc nhỏ hơn một tuổi đều được, còn nói Mục Lan ngũ hành cần hỏa, tốt nhất tìm người hỏa vượng.

Nghe lời này, bà nội Mục không biết tại sao lại nhớ tới Lý Bỉnh Huy, vì thế liền đưa sinh thần bát tự của hắn cho thầy nói tính giúp, thầy bói bấm đốt ngón tay một hồi, nói rằng hết sức xứng đôi. Bà nội Mục nghe xong trong lòng cũng thầm than: “Ông trời ơi, ông đây là muốn trêu chọc người ta hay sao...”