Vừa rồi nàng đàn khúc kia là để cảm ơn Vương Thiều Chi vì đã chuẩn bị thuyền, Đổng Khi Đình tính là cái gì chứ, nói trên danh nghĩa là biểu ca, nhưng nàng chỉ mới gặp mặt một lần, vì sao nàng phải đàn cho hắn nghe?
Tề Lăng trời sinh tính tình cởi mở, phụ họa nói: "Đúng vậy, Nhị tiểu thư, khúc kia thật là dễ nghe, ngươi đàn cho hết bài được không? Ta cũng muốn nghe."
Đậu Diệu khóe miệng cong lên: "Đáng lẽ ra là không có việc gì, chỉ là khi đàn phải có tâm tình, hiện giờ ta không có đàn sẽ không tốt." Nàng nói với Tề Lăng, "Lần tới ngươi đến nhà, ta sẽ đàn cho ngươi nghe."
Nàng không từ chối Tề Lăng.
Tề Lăng cũng nói: "Nhất định, dù sao ta cũng hay đến, chỉ là ngươi đừng có trốn không gặp mặt đấy."
"Nếu ngươi tới, ta nhất định sẽ gặp ngươi."
Ý là, hôm nay nàng tuyệt không muốn đàn.
Đổng Khi Đình nhíu mày nhìn về phía nàng, có chút tiếc nuối nói: "Cảnh đẹp như thế, vậy mà Nhị biểu muội lại không có hứng thú, hay là ta đàn một khúc cho ngươi nghe nhé?"
Một đại nam nhân sao có thể vô lại như vậy chứ?
Đậu Diệu không muốn nói chuyện với hắn nữa, liền nói với Đậu Lâm: "Bên ngoài nắng chiếu thật sự nóng, chúng ta vào trong đi, cẩn thận không là một lát nữa bị phơi nắng đến cháy da đấy."
Ánh mặt trời mùa hè rất mạnh.
Nhưng xung quanh thuyền đều có rào chắn, phía trên cũng không phải là không có cái gì che, sao có thể bị cháy nắng được?
Đổng Khi Đình nhịn không được cười rộ lên, Đậu Diệu là đang hoảng hốt muốn tránh hắn đây mà.
Hắn đã từng qua lại với rất nhiều nữ tử, tuy cũng có thất bại nhưng còn chưa đến mức nửa đường lại bỏ cuộc.
Chỉ nghe tiếng đàn vang lên một tiếng, vậy mà hắn lại đàn một bài《 Phượng cầu hoàng 》, thậm chí còn mở miệng hát: "Chốn đây có mỹ nhân này
Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên
Một ngày bóng nàng khuất yên
Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài
Hỡi ơi chim phượng lượn bay
Tìm hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm
Tiếc rằng giai nhân lặng yên
Tường đông hoang vắng chẳng phiền buông lơi
Nâng đàn khúc hát thay lời
Dốc ra cho hết những lời trong tim
Nguyện lòng thành thật van xin
Coi nàng là vợ, niềm tin trọn đời
Kiếp sau xin hẹn gặp người
Vỗ về an ủi ta thời bên nhau
Quên đi hết những niềm đau
Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan tành."
Người này không những có bề ngoài đẹp mà giọng hát còn rất hay.
Giọng hát vừa cất lên, Vương Thiều Chi biến sắc, Tống Trạch cũng có chút đứng ngồi không yên.
Đổng Khi Đình này so với hắn nghĩ còn lợi hại hơn, chuyện gì cũng có thể làm.
Ở trên thuyền, Đậu Diệu nhìn thẳng về phía trước, đi lên vài bước, đặt mạnh tay lên dây đàn, ca khúc bị cắt ngang, phát ra một âm thanh mơ hồ lại không rõ, cuối cùng chậm rãi dừng lại.
Thấy ngón tay trắng như ngọc của nàng đặt trên tay của mình, Đổng Khi Đình mỉm cười: "Nhị biểu muội không thích khúc này?"
Phượng cầu hoàng, năm đó Tư Mã Tương Như dựa vào ca khúc này mà lừa được Trác Văn Quân, bỏ trốn cùng nàng tạo nên một giai thoại. Nhưng cuối cùng thì sao, Tư Mã Tương Như vẫn phụ Trác Văn Quân.
Không nói tới kết quả của chuyện kia, sao có thể đàn ca khúc này trước mặt các nàng?
Nàng trừng mắt, miệng anh đào nhỏ gắt gao mím lại, cực kỳ tức giận. Nhưng so với dáng vẻ lạnh nhạt trước đây thì sống động hơn rất nhiều, như là bước từ trong tranh ra vậy, chỉ thở thôi cũng khiến người ta vui vẻ.
Đổng Khi Đình vẫn là bộ dáng phong lưu đó, khẽ cười nói: "Nhị biểu muội tức giận, ta cũng không dám chọc giận, chỉ là ngươi giữ tay ta như thế, ta làm sao có thể cử động được?"
Đậu Diệu mới phát giác chính mình nhất thời xúc động chặn dây đàn, thế nhưng lại đè lên tay hắn.
Nàng vội vàng buông ra.
Đổng Khi Đình chậm rãi đứng lên, đến gần nàng hai bước, cúi đầu, thanh âm ôn nhu nói: "Nhị biểu muội, khúc này vì ai mà đàn, nói vậy ngươi biết..."
Hắn bước tới gần, Đậu Diệu không thể không lùi lại, vốn đánh đàn ở đầu mũi thuyền, hai người chưa phát giác được đã lùi ra sát mép thuyền, lúc này thân thuyền đột nhiên lay động, thân mình hai người lắc lư theo, Đổng Khi Đình có chút công phu, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đậu Diệu: "Nhị biểu muội, cẩn thận!"
Tiểu thư khuê các trừ bỏ thiên chi kiêu nữ giống như Từ Quỳnh, không đem nam nhân đặt vào trong mắt, đa số đều thanh cao ở bên ngoài. Các nàng quanh năm ở khuê phòng thì làm sao biết được sức hấp dẫn của nam nhân? Chỉ cần các nàng tiếp xúc qua một chút là có thể thần hồn điên đảo.
Hắn có tự tin này đương nhiên là bởi vì đã bắt lấy tâm tư của không ít cô gái. Đối với hắn mà nói cũng không khó, tiểu cô nương giống như Đậu Diệu sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn.
Hắn ôm của thắt lưng của nàng, ánh mắt cũng không quên đưa tình.
Chưa từng tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, bị mùi của nam nhân này vây quanh khiến cho đầu có chút choáng váng. Tuy rằng đời trước Đậu Diệu chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng có loại nam nhân nào mà nàng chưa thấy qua?
Trong cơn giận dữ, nàng dẫm mạnh một cước lên giày của Đổng Khi Đình.
Sử dụng hết sức lực khiến khuôn mặt Đổng Khi Đình vặn vẹo.
Chưa đợi cơn đau này đi qua, một chén trà bay đến nhắm chính xác vào đầu hắn, khiến hắn suýt nữa ngất đi, thiếu chút nữa từ trên mũi thuyền rớt xuống.
Thuyền của Tống Trạch lúc này đã tới gần, Vương Thiều Chi bước nhanh sang thuyền, cũng bất chấp việc sợ Đậu Diệu ghét bỏ, đi đến trước người nàng, vội vã hỏi: "Diệu Diệu, muội có làm sao không?"
Ánh mắt rơi xuống trên lưng nàng, trong mắt không tự giác liền toát ra lửa giận.
Tiểu cô nương được hắn đối xử như báu vật, đừng nói chạm, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều, vậy mà tên đăng đồ tử kia lại dám chạm vào, hắn quả thật muốn chặt tay hắn ta ra!
Làm sao lại có thể có loại người như vậy chứ?
Nếu thật sự thích nàng thì nên che chở nàng cho tốt, hoặc là quang minh chính đại cầu hôn. Trước mặt nhiều người mà lại đàn cái khúc kia, muốn mưu tính chuyện gì đây?
Vương Thiều Chi quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc Đổng Khi Đình một cái: "Đổng công tử, thuyền là của ta, mời ngươi rời đi!"
Hắn không chút do dự nào hạ lệnh đuổi khách.
Đậu Diệu nhìn sườn mặt của hắn, lúc này, sắc mặt hắn cực kỳ cương quyết, vĩ đại không thể nói nên lời. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng hắn tức giận, không tự chủ được nở nụ cười.
Nụ cười này tựa như hoa quỳnh, cho dù ánh nắng chói chang cũng khó đoạt đi vẻ đẹp của nàng, nét đẹp của nàng có khi nhẹ nhàng, lại có khi rực rỡ.
Lúc này lại rực rỡ, vui vẻ và trong sáng đến như vậy.
Tống Trạch mở to mắt.
Sao hắn lại nhìn không ra nàng vì Vương Thiều Chi mà cười? Bởi vì Vương Thiều Chi giúp nàng báo thù, đuổi Đổng Khi Đình đi.
Hoá ra vừa rồi mình nghĩ không đúng chút nào.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Đậu Dư Hữu đối với hành vi này của Đổng Khi Đình cũng rất ác cảm.
Mắt thấy chính mình bị mọi người chỉ trích, Đổng Khi Đình cũng không thể không rời khỏi đây về thuyền của mình.
Đậu Dư Hữu căm giận nói: "Không ngờ Đổng công tử này lại cầm thú như vậy!"
Vương Thiều Chi nói: "Ta sớm đã cảm thấy được điều bất thường rồi."
Cho dù hắn có thích Đậu Diệu như thế nào thì du thuyền cách xa nhau như vậy, Đổng Khi Đình tùy tiện đi lên sao có thể có ý tốt? Hắn có chút trách cứ Đậu Dư Hữu.
Đậu Dư Hữu nói: "Nếu biết sớm tất nhiên ta sẽ không cho hắn đi lên."
Tuy hai người cãi nhau nhưng có thể nhìn thấy trong đó có bao nhiêu thân thiết.
Chỉ có như vậy mới có thể giống như người nhà với nhau.
Hai người nói xong, Đậu Hư Hữu mới quay sang nói lời cảm tạ với Tống Trạch: "Tiễn pháp của thế thật tuyệt diệu, chén trà ném chuẩn khiến hắn phải buông tay ra."
Vừa rồi cũng nhờ Tống Trạch phân phó đưa thuyền đến bọn họ mới có thể tới kịp.
Đương nhiên nếu không phải hắn kéo bọn họ đi thì cũng sẽ không có chuyện này.
Ai bảo hắn là Thế tử chứ, không thể không nghe theo.
Tống Trạch thản nhiên nói: "Nhấc tay chi lao."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đậu Diệu.
Đậu Diệu thờ ơ.
Cơn tức trong lòng hắn chậm rãi xuất hiện, dù thế nào thì Vương Thiều Chi cũng chỉ đuổi người mà nàng lại có thể cười như vậy. Tốt xấu gì thì hắn cũng đã ra sức, đừng nói lần trước hắn còn cứu nàng khỏi tay Hà Nguyên Trinh.
Nhưng Đậu Diệu nhất định không thèm đếm xỉa gì tới hắn.
Tống Trạch đưa tay sờ sáo ngọc bên hông, dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngày còn dài.
Hắn gấp cái gì.
"Hôm nay cũng không sớm nữa, đến đây là được rồi." Hắn nói với Đậu Dư Hữu, "Đợi đến cuối thu chúng ta cùng nhau đi săn đi."
Đậu Dư Hữu đồng ý.
Hắn xoay người cáo từ rồi đi.
Trở lại thuyền, Vương Thiều Chi nói với Đậu Dư Hữu: "Hình như Thế tử thích Diệu Diệu!"
Người đắm chìm trong tình yêu nam nữ luôn hết sức mẫn cảm, cho dù chỉ là một chút dấu vết, hắn cũng có thể ngửi ra, đừng nói là người luôn gây chú ý như Tống Trạch.
Đậu Dư Hữu cũng có chút cảm giác, nhưng hắn lại cho rằng không thể nào, liền trấn an nói: "Ngươi đừng lo lắng, hắn là Thế tử mà, nhà chúng ta đâu có xứng đâu."
"Nhưng nếu thật sự như vậy thì sao?" Vương Thiều Chi cảm mình không thể kéo dài thêm nữa, tuy rằng hắn muốn đỗ cử nhân để lấy Đậu Diệu nhưng hôm nay xuất hiện hai đối thủ, sao hắn lại có thể không lo lắng chứ?
"Dư Hữu, ngươi phải giúp ta!"
Đậu Dư Hữu cười nói: "Ta tất nhiên sẽ giúp ngươi, chỉ là chuyện này không thể cấp bách, trên Diệu Diệu còn có một đường tỷ nữa."
Vương Thiều Chi thuyết phục hắn: "Đính hôn trước cũng không phải không được, không bằng một ngày nữa ta tới cửa cầu hôn?"
Nếu như có thể làm thì cũng được, nhưng vấn đề không phải như vậy.
Nghĩ đến Trương thị, Đậu Dư Hữu vội lắc đầu: "Không được, không được, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Diệu Diệu, hơn nữa, Tế tử cũng không làm gì, hà tất phải khiến mọi thứ loạn lên?"
Nhờ hắn khuyên bảo, Vương Thiều Chi cuối cùng cũng an tâm một ít.
Thuyền trở lại bờ.
Mọi người lên bờ, Tề Lăng cáo từ với bọn họ tự mình đến chỗ Tề phu nhân. Về đến nhà, Đậu Dư Hữu nhớ tới một chuyện,hỏi Đậu Diệu: "Hôm nay Thế tử nói, hắn quen muội ở Linh Huệ tự Dương Châu, có thật không? Sao ta lại không biết?"
Năm đó Đậu Diệu hành động khác thường, bị cưỡng chế đưa đến Linh Huệ tự ở lại hai ba tháng.
Đậu Diệu nói: "Làm sao chưa nói, huynh không nhớ rõ là muội đã nói với huynh rồi sao, chuyện muội gặp một kẻ điên ở chùa đó thôi! Muội vốn đã rất muốn rời đi rồi, may mắn là sau đó hắn cũng chuyển đi."
"Kẻ điên?" Đậu Dư Hữu nghĩ lại Đậu Diệu lúc ấy cũng là kẻ điên. Lúc ấy hắn còn cười muội ấy là kẻ điên gặp kẻ điên đâu, bị Trương thị nghe được mắng cho một trận, nói Đậu Diệu giờ đã tốt rồi, không được phép nói kẻ điên.
Còn kẻ điên kia, hắn lập tức mở to hai mắt: "Kẻ điên mà muội nói chẳng lẽ là Tống thế tử?"
"Chính là hắn." Đậu Diệu nói, "Chuyện này đã qua rồi, muội vốn cũng không muốn nhắc lại."
"..."
Đậu Dư Hữu thở dài, cuối cùng hiểu được lý do vì sao hắn không quen biết Tống Trạch, Tống Trạch lại mời bọn họ đến Ung vương phủ. Hắn nhìn muội muội một cái, Đậu Diệu mở to đôi mắt trong suốt tựa như không biết ý đồ của Tống Trạch.
Khi đó Tống Trạch cũng đã mười hai tuổi, đối với nam nhi mà nói thì cũng không tính là nhỏ. Hắn còn nhớ rõ ràng như vậy, không chừng là có tình cảm với muội ấy, cũng không lạ khi Vương Thiều Chi lại gấp gáp như thế.
Nhìn hắn có chút lo lắng, Đậu Diệu hỏi: "Sao vậy? Hắn có nói cái gì sao?"
"Không có, không nói gì cả."
Đậu Dư Hữu nghĩ thầm rằng, chuyện phiền não vẫn là tự mình cất giấu đi. Muội muội chỉ là một tiểu cô nương có thể làm được cái gì chứ? Hắn phải sớm nghĩ ra cách để muội muội gả cho Vương Thiều Chi mới được.
Kết quả hắn còn chưa nghĩ ra, Trương thị đã biết chuyện du thuyền, không đợi hắn vì Vương Thiều Chi nói tốt hai câu, đã mắng hắn một trận.