Thánh Thể Bất Phàm

Chương 111: C111



"Rít.."

Nhìn thấy đầu Điêu Mộc nổ tung như quả dưa hấu, mọi người há hốc mồm, giế.t chết cao thủ như Điêu Mộc trong nháy mắt chỉ bằng một cú đấm, thực lực của Diệp Phong vượt quá sức tưởng tượng của bọn họi

"Dám giết đệ tử Thiên Ưng Giáo của tôi, tội không thể tha!"

Trong sảnh chính, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen tức giận bước ra ngoài!

Trong tay ông ta cầm cây đao lớn, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, gào thét chém về phía Diệp Phong!

Diệp Phong hừ một tiếng, chỉ bằng hai ngón tay đã bắt được đao của đối phương, khiến thế công của đối phương hoàn toàn sụp đổi

Sau đó hắn đột nhiên dùng lực, bóp hai ngón tay lại, một tiếng rắc vang lên, cây đao lớn trong nháy mắt gãy thành mấy khúc rồi rơi xuống đất!


"Sao lại mạnh như vậy?” Người đàn ông mặc đồ đen vô cùng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Diệp Phong!

Cây đao của ông ta được làm huyền thiết, nhưng lại bị đối phương dùng tay không bóp nát?

Người đàn ông mặc đồ đen cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc kinh khủng phát ra từ trên người Diệp Phong, ông ta vội vàng lùi lại, xoay người bỏ chạy.

Nhưng không ngờ lúc này chạy trốn cũng đã muộn, một nửa lưỡi đao bay ra khỏi tay Diệp Phong, đâm xuyên qua cổ người đàn ông từ phía sau!

Phụt một tiếng, máu phun ra, người đàn ông mặc đồ đen trợn mắt, đưa tay che lấy cổ nơi máu đang chảy ra, nhưng vì ông ta bị thương quá nặng nên ngã xuống, chết ngay tại chỗ!

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, không thể tin được những gì tận mắt bọn họ nhìn thấy!

Người ngã xuống chính là đại trưởng lão của Thiên Ưng Giáo, một tồn tại đỉnh cao ở cảnh giới Đan Kim đỉnh phong, nhưng trước mặt Diệp Phong lại không chịu nổi một đòn, bị giết ngay lập tức!

Ánh mắt của Diệp Phong quét qua tất cả mọi người rồi hỏi:

"Còn ai muốn giết tôi nữa? Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, đúng lúc có thể chơi đùa với các người." Giọng điệu của hắn bình tĩnh không có chút dao động nào, hắn cứ đứng sờ sờ ở đó, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt!

Trong lúc nhất thời, trong sảnh chính vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói một lời chạm vào Diệp Phong!

Kim Lăng vương tức giận đến toàn thân phát run, ông ta chỉ vào Diệp Phong, nghiến răng nghiến lợi chửi:


"Mày hay lắm Diệp Phong, mày giế.t chết con trai của tao, còn dám trắng trợn đến Phủ Kim Lăng Vương gây sự!"

Diệp Phong nhìn Kim Lăng Vương, vẻ mặt giễu cợt nói: Đồ khốn, tôi đã nói với ông rồi, nếu trong vòng ba ngày ông không quỳ gối đến gặp tôi, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Hồng của ông. Hôm nay là hạn chót, đương nhiên tôi sẽ đến."

"Mày tới rất đúng lúc!"

Kim Lăng Vương nổi giận: "Hôm nay trong phủ của tao tập hợp hàng ngàn anh hùng, mày dám đến cửa chịu chết, tao đỡ phải đi Giang Thành tìm mày! "

"Hàng ngàn anh hùng?" Diệp Phong cười lạnh: "Tôi thấy là tập hợp hơn ngàn con rùa đen rụt cổ thì có!"

Hắn vừa nói xong, mọi người trong sảnh chính đều vô cùng tức giận! "Diệp Phong, mày dám sỉ nhục bọn tao!"

Một người đàn ông thấp lùn với đôi mắt nham hiểm vừa chỉ vào Diệp Phong vừa mắng to.

Diệp Phong cũng chẳng muốn nhìn đối phương. Hồng Yên đứng ra cười nói: "Nếu nói về thứ tự, ông phản ứng cũng nhanh đó." "Không biết ông có thể đỡ được bao nhiêu kim châm của tôi."


Hồng Yên duỗi tay ra, giữa các ngón tay thon dài có vài cây kim dài, trên mặt cô ấy vẫn giữ nụ cười, nhìn về phía người lùn kia.

Người lùn nhìn thấy Hồng Yên, đôi mắt lập tức sáng lên, trong tay hắn ta cầm một cây chùy gai bước ra ngoài, liếm liếm khóe miệng nứt nẻ, vẻ mặt hèn mọn.

"Người đẹp, em muốn châm cứu cho anh, anh cũng muốn châm cứu cho em."

"Theo anh đi, anh trai mỗi ngày đều sẽ châm cứu cho em được không?"

Hồng Yên mỉm cười, vẻ mặt suy nghĩ: "Được, để xem ông có khả năng này không."

"Người đẹp, anh đến đây!"