"Con tỉ tiện, mày dám giết anh em của tao! Mày muốn chết đúng không!"
Người đàn ông được gọi là anh Ba kia tận mắt nhìn thấy cảnh này thì vung con dao pha trong tay lên chém thẳng về hướng Thanh Loan.
Thanh Loan đứng tại chỗ không buồn quan tâm đến thủ đoạn công kích của đối thủ, cô ấy chỉ trở tay đâm ra một đao ngay trong khoảnh khắc đối phương đến gần.
Chỉ nghe ọt một tiếng, tim của người đàn ông được gọi là anh Ba kia bị đâm thủng, hai mắt trừng tròn xoe, tràn ngập không cam lòng mà ngã xuống đất mất mạng.
"Anh Ba!"
Đám bang chúng còn lại bị dọa sợ, không thể tin được những gì mình chứng kiến.
Đường đường là lão tam của Bạch Hổ Sát mà lại chết trong tay một cô gái mảnh mai.
Sau khi giết người xong, Thanh Loan lại hành động, tốc độ cực nhanh phối hợp với bộ áo xanh khiến cô ấy trông như một hồn ma.
Soạt soạt soạt! Chỉ trong nháy mắt lại có bảy tám người chết dưới đao của Thanh Loan.
Phía bên kia, Hồng Yên cũng vô cùng hung tàn tàn nhẫn mà xen lẫn trong đám người như một hồn ma màu đỏ, trong khoảnh khắc đã giế.t chết mười người.
"Thật là lợi hại..."
Mọi người vây xem kinh dị run rẩy, đều bị sự tàn nhẫn của hai người dọa sợ, võ giả của Bạch Hổ Sát đều là một đám sát thủ chuyên nghiệp, nhưng trước mặt Thanh Loan và Hồng Yên thì lại yếu ớt không chịu nổi như bã đậu.
"A!"
"Đừng giết tôi, xin bà nội tha mạng!"
"A!"
Tiếng xin tha và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cả đại sảnh đã hoàn toàn biến thành một buổi tiệc giết chóc của Thanh Loan và Hồng Yên.
Không bao lâu sau, trên người họ dính đầy máu, hơn bốn mươi tên bang chúng của Bạch Hổ Sát đều bị tàn sát sạch sẽ, chỉ còn lại một mình bang chủ.
Lúc này vừa vặn Diệp Phong đã đi đến trước người gã, Thanh Loan Hồng Yên đều dừng tay rồi tập trung nhìn Diệp Phong.
Bang chủ của Bạch Hổ Sát nhìn Diệp Phong, trên trán ứa mồ hôi, trong lòng tràn ngập sợ hãi như dấy lên sóng to gió lớn.
Gã nuốt ngụm nước bọt ép mình bình tĩnh lại: "Diệp Phong, anh đừng tới đây, tôi chính là... Bang chủ của... Bạch Hổ Sát! Anh dám đụng vào một cọng tóc của tôi thì Vương gia sẽ không bỏ qua cho anh...!"
Nhưng lời còn chưa nói hết thì Diệp Phong đã bóp lấy cổ gã rồi nhấc khỏi mặt đất.
Chỉ nghe Diệp Phong lạnh lùng nói: "Hôm nay tao tới đây chẳng phải là vì giết Vương gia mà mày nói sao?"
Nghe thấy lời này, đồng tử của bang chủ Bạch Hổ Sát đột nhiên rụt lại, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc.
Gã liều mạng giấy dụa nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, hoàn toàn không thể thoát khỏi tay Diệp Phong, trong mắt gã tràn ngập hối hận: "Đừng giết tôi,
đừng giết tôi, tôi còn không muốn chết..."
Đáng tiếc Diệp Phong vẫn rất lạnh nhạt, căn bản sẽ không để lại con đường sống nào cho đối phương.
Tay hắn khẽ nhúc nhích, răng rắc một tiếng nhỏ vang lên, hắn bóp nát xương cổ bang chủ của Bạch Hổ Sát.
Bang chủ của Bạch Hổ Sát bị mất mạng ngay tại chỗ, sự sống cuối cùng cũng biến mất.
Thấy cảnh này, sắc mặt Kim Lăng Vương cực kỳ khó coi.
Ông ta vốn cho rằng Bạch Hổ Sát ra tay là có thể giải quyết Diệp Phong, ai ngờ không tới một phút ngắn ngủi mà tất cả đã bị hai thủ hạ của Diệp Phong giết sạch.
Quả thực là vô cùng nhục nhất!
Diệp Phong tiện tay ném thi thể của bang chủ Bạch Hổ Sát qua một bên như ném rác rưởi, ánh mắt tập trung lên người Kim Lăng Vương rồi lạnh giọng mà nói: "Ai đang ngồi còn muốn chịu chết?"
Giọng của Diệp Phong lạnh thấu xương, làm người ta không rét mà run.
Đám người sinh ra kiêng ky, không còn ai dám nói tiếp nữa.
Diệp Phong như một hung ma viễn cổ, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ làm mọi người sợ hãi.
"Không có sao?" Diệp Phong lại lạnh lùng hỏi. Vẫn không ai dám nói tiếp. "Nếu đã không có, vậy tôi sẽ đại khai sát giới."