Thánh Thể Bất Phàm

Chương 118: C118



Cảnh tượng này khiến Thanh Loan và Hồng Yên chấn động!

Vừa rồi trong lúc chiến đấu Diệp Phong căn bản không sử dụng hết sức lực, bây giờ hắn mới nghiêm túc hơn một chút, hoặc có lẽ vẫn chưa hoàn toàn nghiêm túc!

Kim Lăng Vương bị dọa đến ngốc.

Ba người của Huyết Sát Minh bị Diệp Phong đánh thành một làn sương máu chỉ trong giây lát, không ai thấy rõ hơn ông ta nữa!

Cơ thể mập mạp của ông ta trượt từ ghế dựa xuống đất, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hỏi cấp dưới Vương Đạt và Long Nhập Hải:

"Thống lĩnh của ta đâu, tới chưa?"

"Xe tăng của ta đâu! Tới chưa!"

Kim Lăng Vương bị dọa đến tè ra quần, ông ta biết bây giờ ngoài xe tăng và tên lửa ra thì không có gì có thể đối phó với Diệp Phong.

Bỗng nhiên có tiếng xe thiết giáp lăn bánh trên đường truyền đến!

Sau đó một tiếng hô to vang lên: "Hoàng thống lĩnh đến!"


Âm ầm ầm!

Sau đó kèm theo tiếng gầm, hai chiếc xe tăng dừng lại trước cổng phủ Kim Lăng Vương, cùng lúc đó, hàng ngàn cấm vệ quân vác súng trên vai đạn đã lên nòng, trang bị vũ trang hạng nặng bước xuống khỏi xe tăng, vây quanh đại sảnh!

Thấy cảnh tượng này, các khách mời đều kinh ngạc kêu lên!

Đây là xe tăng hàng thật giá thật đó!

Không hổ là Kim Lăng Vương, thật là trâu bò quá đi!

Mọt người đàn ông mũi khoằm mặc đồ chiến đấu từ giữa đi ra, hét lên với Kim Lăng Vương từ xa: "Thuộc hạ đến hộ giá chậm trễ, mong Vương gia bớt giận!"

"Ha ha, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi!" Kim Lăng Vương đứng dậy, nhìn người đàn ông ngoài đại sảnh, cười ha ha.

Người này chính là một trong những thuộc hạ của Kim Lăng Vương, thống lĩnh Hoàng Thế Trường!

Xe tăng, tên lửa, các loại vũ khí hạng nặng này đủ để đối phó với bất kỳ võ giả nào!

Đây cũng là lý do cơ bản mà phủ Kim Lăng Vương không có cao thủ gì đặc biệt.

Kim Lăng Vương trước giờ không thèm để võ giả vào mắt!

Kim Lăng Vương vội vàng noi: "Hoàng thống lĩnh, mau nổ súng bắn chết tên khốn kia đi! Ta không tin hắn không sợ đạn!"

"Vâng!"

Hoàng Thế Trường gật đầu, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: "Nổ súng, giết hắn!" Thanh Loan và Hồng Yên lo lắng nhìn Diệp Phong: "Thiếu chủ cẩn thận."

"Hai người cứ nấp phía sau tôi đi."

Bằng bằng bằng!


Vừa dứt lời, mấy chục tên cấm vệ quân cũng đã nổ súng, Diệp Phong tiến lên phía trước che cho Thanh Loan và Hồng Yên!

Bằng bằng bằng!

Những tiếng nổ dữ dội truyền đến, đạn hễ bắn trúng vào người Diệp Phong đều nổ tung như bắn vào tấm thép!

Sau một loạt đạn, Diệp Phong vẫn đứng đó, bình yên vô sự!

Kim Lăng Vương sợ hãi nuốt nước bọt, ông ta cảnh giác nhìn Diệp Phong, cảm giác như gặp quỷ rồi!

Long Nhập Hải bất đắc dĩ nói với ông ta: "Vương gia, đạn vô dụng với hắn, tên khốn đó rất kỳ quái, phải dùng tên lửa thôi!"

"Được, phóng tên lửa nổ chết hắn, những người khác tránh xa ra một chút, đừng để bị nổ trúng!"

Vừa dứt lời, vô số người sợ hãi trốn vào góc an toàn. Chỉ có mình Diệp Phong vẫn còn ở đại sảnh.

Hoàng Thế Trường cười lạnh một tiếng: "Còn muốn ở lại chịu chết sao? Thật là tốt quá!"

"Lắp tên lửa, nổ chết hắn!" "Vâng, thống lĩnh!"

Hoàng Thế Trường ra lệnh xong, lập tức có người bố trí bệ phóng tên lửa, nhằm vào Diệp Phong nạp đạn chuẩn bị khai hỏa!


Nhưng mà trong lúc bọn họ nạp đạn, chỉ thấy cơ thể Diệp Phong đột nhiên biến mất một cách kỳ la!

Giây tiếp theo, Diệp Phong xuất hiện bên trong hơn một ngàn cấm vệ quân kia, như sói lạc vào bầy cừu, bắt đầu điên cuồng giết chóc!

Ống phóng tên lửa còn chưa kịp nạp đạn, người nạp đạn đã bị Diệp Phong giết chết!

"A!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tục vang lên bên tai, Hoàng Thế Trường bị đấm một quyền vào đầu, đầu nổ tung, chết ngay tại chỗ!

Chỉ trong nháy mắt, hơn một ngàn cấm vệ quân ngã xuống như ngã rạ, thi thể rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông!

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều choáng váng, chết lặng tại chỗ.

Lúc này chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên trong biển máu và núi thi thể:

"Mười vạn đại quân còn không ngăn được tôi, mấy ngàn cấm vệ quân có thể làm khó được tôi sao?"