Thánh Thể Bất Phàm

Chương 145: C145



Diệp Phong phủi tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh khinh thường.

"Thần kỳ, thật là thần kỳ!" Dương Cẩm Nguyên chạy mau đến trước mặt Diệp Phong rồi kích động hô: "Diệp thiếu, hôm nay tôi đã nhận ra ngài chính là thần!"

Diệp Phong cười nói: "Đã làm hội trưởng Dương chê cười." "Giết tốt, giết quá tốt!" Dương Cẩm Nguyên nhìn thi thể người Nhật đầy đất, cười to như trút được gánh nặng rồi nói: Hôm nay cũng may là có Diệp Thiếu, nếu

không Dương mỗ nhất định sẽ chết dưới đao của đám Nhật này!"

Diệp Phong nói: "Hội trưởng Dương đại nghĩa, có Diệp Phong ở đây thì đừng ai mơ tổn thương nửa sợi lông của hội trưởng Dương."

Dương Cẩm Nguyên xua tay nói: "Đó là công lao của Diệp Thiếu, nếu không phải có Diệp thiếu thì cho tôi mượn trăm lá gan cũng không dám làm ra hành động vĩ đại kinh thiên động địa như vậy!"

Diệp Phong cười nhạt một tiếng: "Hội trưởng Dương quá khiêm tốn, ông và tôi là người cùng chung chí hướng, giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên."

"Chẳng qua..."


Diệp Phong đổi giọng điệu, nhìn những thi thể trên mặt đất mà lạnh lẽo nói: "Hôm nay mặc dù giải quyết xong bọn chúng rồi, nhưng tôi nghĩ người Nhật sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ nhất định còn sẽ đến gây chuyện nữa."

Nghe thế, Dương Cẩm Nguyên nhướng mày khẽ gật đầu.

Vẻ mặt ông hơi bối rối, lệnh đuổi thương nhân người Nhật là do ông ta đưa ra, nếu người Nhật đến gây sự thì ông ta nhất định đứng mũi chịu sào.

Dương Cẩm Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Diệp Thiếu, có phương pháp nào giải quyết triệt để một lần không?”

"Có." Diệp Phong trả lời. "Cách nào?" Đôi mắt Dương Cẩm Nguyên sáng rực lên, bức thiết mà hỏi.

"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giết sạch những người Nhật không phục, không để lại kẻ nào."

Giọng nói của Diệp Phong rất bình tĩnh cứ như gi ết chết những người Nhật kia không phải chuyện gì khó khăn

Dương Cẩm Nguyên nghe vậy thì nhiệt huyết lập tức xông lên đầu, tâm tình trở nên kích động.


Ông nói: "Diệp thiếu, trong những người Nhật này cũng có võ sĩ mạnh hơn, Diệp thiếu có chắc chắn không?”

Diệp Phong cười lạnh: "Hội trưởng Dương cứ yên tâm đi, ông chỉ cần báo cho tôi biết nơi những người Nhật này tụ tập là được rồi."

"Được!" Dương Cẩm Nguyên nghe vậy thì dùng sức gật đầu: "Diệp thiếu, Đông Doanh Trú Quán là hang ổ của những người này, người Nhật đều tụ tập ở nơi đó!"

"Đã biết." Diệp Phong gật đầu: "Hội trưởng Dương an tâm ở nhà chờ tin tức tốt đi"

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đã nhanh chóng rời khỏi Dương gia. "Diệp Thiếu cẩn thận!"

Dương Cẩm Nguyên nhìn theo bóng lưng Diệp Phong rời khỏi mà đáy lòng tràn đây nghiêm túc.

Nhiều năm qua người Nhật liên thủ với Kim Lăng Vương ức hiếp dân chúng Kim Lăng, bây giờ Diệp Phong đã đến, rốt cục cũng làm ông nhìn thấy hi vọng.

Đông Doanh Trú Quán chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc to lớn, mức độ xa hoa không thua kém Vương phủ Kim Lăng của Hồng Chấn Sơn chút nào.

"Baka (ngu ngốc)! Đám khỉ kia dám giết đồng bào Nhật chúng ta, đáng chết!"

"Một hội trưởng thương hội nho nhỏ dám hạ lệnh đuổi người Nhật chúng ta, hắn chán sống rồi."

"Những con khỉ kia đều đáng chết!" "Watanabe-kun, anh an tâm đi đi, Thiên Hoàng sẽ phù hộ cho anh."