Ta tự đặt cho mình một cái tên người là Lưu Tiểu Nguyệt.
Họ Lưu là bởi vì nửa viên tiên đan mà ta ăn được là của Hoài Nam Vương Lưu An.
Còn tên Tiểu Nguyệt là vì ta ngưỡng mộ Thỏ Ngọc dưới gốc cây quế trên cung trăng, lấy đó làm mục tiêu, một lòng muốn tu luyện thành tiên.
Về phần lý do ban đầu khiến ta muốn tu tiên, ta đã quên mất rồi, có lẽ chỉ là vì không muốn cha ta c.h.ế.t oan uổng.
Ta đã không còn sống ở sườn núi hoang vu nữa, mà chuyển vào sâu trong núi, có một nơi với ba hang động bí mật.
Ba hang động của ta nằm gần ngôi miếu thổ địa, bên cạnh có một cây hòe cổ thụ xum xuê.
Miếu thổ địa ở đây nhỏ bé, đổ nát, bên trong bừa bộn, gian thờ thì bị một đàn chuột chiếm dụng làm tổ.
Từ trăm năm trước, ông thổ địa ở đây đã c.h.ế.t đói rồi.
Bởi vì có lời đồn rằng trong núi sâu có mãnh thú ăn thịt người, nên dần dần chẳng còn ai đến đây cúng bái nữa.
Ta trơ mắt nhìn ông thổ địa sống nhờ hương khói của người phàm c.h.ế.t đói mà không thể làm gì được.
Khi gió núi thổi lên, hương hoa hòe thoang thoảng bay xa.
Ta thường ra cửa hang luyện thuốc, hoặc ngồi trên mái miếu ngắm cảnh, buồn chán vô vị.
Thỉnh thoảng, có người cùng đường bí lối đến trước miếu thổ địa dập đầu vái lạy, ta rất sẵn lòng giúp đỡ họ.
Ta, Lưu Tiểu Nguyệt, một lòng hướng đến việc tu tiên, muốn làm việc thiện tích đức, nên đã giúp đỡ rất nhiều người.
Ta từng giúp đứa con hiếu thảo tìm thuốc chữa bệnh cho cha mẹ, cho kẻ ăn mày miếng ăn, cứu cô gái treo cổ tự tử trong rừng.
Ta đã tu luyện tám trăm năm, tự nhận mình là một con thỏ xinh đẹp, tốt bụng, chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu.
Các yêu tinh nhỏ bé ở vùng núi Bắc Sơn này đều rất ngưỡng mộ ta.
Chúng thân thiết gọi ta là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ.
Nhưng ta cũng có kẻ thù không đội trời chung, chính là cặp rắn giun tu luyện năm xưa.
Con rắn đực tên là Liễu Vọng Khanh, cũng được gọi là Liễu tướng công.
Con rắn cái tên là Nguyên Cơ.
Nguyên Cơ cũng giống như ta, đã ăn nửa viên tiên đan, lại tu luyện thêm nghìn năm, đáng lẽ ra đã có thể hóa rồng bay đi rồi.
Nhưng đáng tiếc, nàng ta lại không nỡ rời xa Liễu Vọng Khanh.
Chúng vẫn luôn ghi hận chuyện ta ăn mất nửa viên tiên đan, ngay từ đầu đã muốn g.i.ế.c ta để trả thù.
Bị chúng truy đuổi nhiều lần, ta trở nên ngày càng khôn ngoan, nhanh nhẹn, luyện được một thân bản lĩnh chạy trốn.
Có lần, sau khi uống rượu hoa quả do tiểu yêu hoa tặng, ta nổi hứng chạy đến trước cửa hang của chúng, chống nạnh, rồi lớn tiếng khiêu khích: "Nhìn các ngươi ghê gớm lắm cơ đấy! Ra đây chịu c.h.ế.t này! Lũ rắn con!"
Chưa để chúng kịp phản ứng, ta đã ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Tim ta đập thình thịch vì hồi hộp.
Chuyện mạo hiểm, tìm c.h.ế.t như vậy, ta chỉ dám làm một lần duy nhất.
Liễu Vọng Khanh và Nguyên Cơ đâu phải hạng dễ đối phó.
Liễu Vọng Khanh rất hung tàn, sau khi hóa giao long, vì muốn tăng cường tu vi, hắn cái gì cũng dám ăn.
Nguyên Cơ vì giúp hắn tu luyện, trên tay cũng dính đầy m.á.u tanh, càng ngày càng lún sâu vào tà đạo.
Trong mắt yêu quái chúng ta, hai người bọn họ chính là tà vật đáng sợ.
Ngoài tiểu yêu hoa, bạn thân nhất của ta là cây hòe tinh trước ba hang động kia.
Hòe tinh tên là Tiểu Hòe, chẳng có chút tu vi nào, suốt ngày chỉ biết vung cành lá rồi gọi ta: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay Liễu tướng công lại ăn thịt một người rồi! Tỷ đừng đi chọc giận bọn họ nhé!"
Ta tất nhiên là không dám chọc vào chúng.
Cách báo thù duy nhất mà ta có thể nghĩ đến là sớm ngày tu luyện thành tiên, sau đó lên thiên đình kiện chúng với các vị thần tiên.
Haizzz, tuy ta đã ăn nửa viên tiên đan, tu luyện tám trăm năm, nhưng thực tế thì dù chỉ đối phó với một trong hai kẻ đó, ta cũng không có khả năng chiến thắng.
Nhất là Nguyên Cơ.
Ta là một con thỏ một lòng, một dạ hướng Phật, tu tiên.
Vậy mà con đường thành tiên sao mà gian nan đến thế.
Hôm ấy, ta gặp Liễu Vọng Khanh trong rừng.
May quá, may quá, Nguyên Cơ không có ở đó.
... Ơ kìa, chẳng may chút nào, ta đã trốn tránh chúng tám trăm năm, bản lĩnh chạy trốn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy mà lần này lại không thoát được.
Ta hóa thành thỏ trắng định bỏ chạy, hắn hóa thành rắn đuổi theo, dùng thân mình quấn chặt lấy ta.
Thân thể ta bị siết chặt đến biến dạng, mắt đỏ lồi ra, ta căm hận đến tột cùng, đau đớn vô cùng.
Thật nực cười, ta đã tu luyện lâu như vậy, không ngờ rằng lúc sinh mệnh bị đe dọa, thứ mà ta phải vận dụng không phải là pháp lực, mà là bản năng của loài vật.
Thân rắn của hắn càng lúc càng siết chặt, không dám lơ là, sợ ta chạy mất.
Trong giây phút ấy, ý thức của ta dần mơ hồ, ta nhớ đến cha ta, ông thổ địa, tiểu yêu hoa và hòe tinh.
Quả nhiên, dù là thần tiên hay yêu quái, thì kẻ yếu vẫn luôn bị ức hiếp.
Ta thật sự không cam lòng.
Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ta vẫn cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức lực cuối cùng đạp mạnh vào hắn, rồi cả hai cùng lăn xuống sườn dốc.