Nếu như gặp nhau sớm hơn, vậy thì có thể cùng cậu trải qua thời điểm đó rồi.
Giang Tùy ôm lấy cổ Châu Trì, môi cũng ép sát vào môi cậu, nhẹ nhàng nói: "May thay, bây giờ có thể quen biết cậu."
Cơ thể cô ấm áp, mái tóc mềm mại cọ vào cổ cậu hơi ngứa.
Châu Trì nhỏ giọng: "Ừ."
May thay.
Căn phòng yên tĩnh rất lâu.
Ngoài cửa sổ gió bắt đầu nổi, sau một lúc, vài giọt mưa nặng hạt bộp bộp rơi xuống, làm bật cánh cửa ra. Rèm cửa lay động, bên ngoài một mảnh tối đen.
Cơn mưa làm dịu đi không khí oi bức cả một ngày.
Giang Tùy hơi hơi buồn ngủ, đêm qua không được ngủ ngon, ngày nay lại ngồi trong xe bus cả một ngày trời, thực ra cô rất mệt, nhưng vẫn cố mở mắt trò chuyện với Châu Trì, cô nghịch nghịch bàn tay Châu Trì, hai mắt từ từ nhắm lại.
"Buồn ngủ rồi?" Châu Trì vuốt nhẹ tóc cô, hỏi.
"Ừm." Cô mơ màng đáp lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Qua một lúc sau, liền mơ hồ nghe thấy Châu Trì đè thấp giọng nói: "Giang Tùy, tôi vẫn nên ra ngoài ngủ."
Giang Tùy không mở mắt, lại càng dịch sát người vào cậu hơn.
"Không."
Châu Trì: "...Cậu xác định?"
"Ừm." Giang Tùy không nghĩ nhiều, chỉ biết ngủ ở ghế sofa sẽ không thoải mái, nên không muốn cậu đi.
Ở một góc độ nào đó, cô đối với cậu đều buông bỏ hết phòng bị của bản thân mình.
Châu Trì trầm mặc, cũng không nói nhiều nữa, "Tắt đèn nhé."
"Đợi đã." Cô nói, "Tôi đi vệ sinh một chút."
Châu Trì: "Bây giờ đi?"
Giang Tùy ừ một tiếng, lại lười biếng không muốn đứng dậy.
Châu Trì ngồi thẳng người lên, đưa tay kéo cô: "Để tôi đi cùng cậu."
Giang Tùy đi vệ sinh xong, liền ra ngoài đứng chờ Châu Trì, cô dụi dụi mắt, tỉnh ngủ không ít.
Hai người đi xong, quay lại giường ngồi.
Cậu đi chân trần, Giang Tùy nhìn thấy hình xăm trên mắt cá chân của cậu. Cô cúi đầu nhìn chăm chăm, liền thấy một chuỗi ký tự: Liang (liang là phiên âm của 梁, họ của mẹ Châu Trì.)
"Cái này..." Cố chỉ chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.
"Lương, họ của tôi." Ngữ khí của Châu Trì nhàn nhạt, không có thăng trầm: "Trước kia rồi."
Giang Tùy đã hiểu ra.
Đây là họ của mẹ Châu Trì.
Cô lại cúi xuống nhìn, quan sát vài giây, nói: "Xăm cái này có đau không?"
Châu Trì: "Cũng bình thường, tôi không nhớ nữa, lâu lắm rồi." Thời gian đó chơi cùng mấy người gần nhà, sau đó bị lôi đi xăm, đã qua rất nhiều năm rồi.
Giang Tùy thì thầm: "Nhìn rất đẹp. Lần đầu tiên tôi gặp đậu đã nhìn thấy rồi. Lúc đó cậu quay người rời đi, tôi nhìn không rõ, nhưng cũng không dám gọi cậu."
Cô đột nhiên nói về lần gặp gỡ đầu tiên, Châu Trì hơi kinh ngạc, liền hồi tưởng lại, phát hiện thời điểm đó lại chẳng có ấn tượng gì về cô.
Hình như nhìn có vẻ ngoan, dễ bắt nạt.
Giang Tùy khẽ vuốt ve chuỗi ký tự trên chân cậu, ngẩng lên mỉm cười: "Ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi."
"Ừ."
Châu Trì tắt đèn bàn.
Trong phòng đột nhiên tối đen, cậu đưa tay ra kéo cô dịch tới bên cạnh, cậu không dám kéo sát vào, mà để lại một chút khoảng cách ở giữa. Nhưng một chút khoảng cách này liền không chống đỡ được trong lúc ngủ.
Một đêm này, Giang Tùy ngủ rất ngon, cô thực sự vô cùng buồn ngủ, trước đó thì lo lắng, đến lúc nhìn thấy cậu mới nhẹ cả người, buông xuống trái tim đang lơ lửng suốt mấy ngày qua, thoải mái ngủ một giấc.
Sáng sớm Châu Trì tỉnh dậy, cô vẫn còn đang trong mơ, hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt ghé sáng một bên, cả người vùi ở trong chăn, khẽ rúc vào lòng Châu Trì, cả người không yên phận, còn gác một chân lên người cậu.
Làm ổ rất ấm áp.
Châu Trì nửa ngày không động, hơi quay lại một chút, cúi xuống nhìn khuôn mặt của Giang Tùy.
Cả người cô an tĩnh, lông mi khép chặt, mép chăn kéo lên tận cằm, đôi môi hồng nhạt hơi khép hờ.
Châu Trì chầm chậm kéo chân ra, đứng dậy khỏi giường, hai tay đưa lên vuốt mặt, sau đó cúi người kéo chăn cho Giang Tùy, lại đứng lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, trong người dâng lên một cỗ nhiệt, không kìm được cúi xuống hôn lên trán cô hai lần, sau đó lại dịch xuống chạm tới môi.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, Châu Trì đi chân trần, đứng bên cửa sổ một lúc.
Ánh nắng rực rỡ một khoảng trời.
Là một ngày nắng đẹp.
*
Giang Tùy ở lại Mi thành hai đêm, đến sáng ngày thứ ba liền chuẩn bị lên đường, cùng với Châu Trì quay về.
Đồ đạc cũng không có nhiều, hai người rất nhanh liền thu dọn xong, ra đến đầu tiểu khu liền gặp Bàn Tử đang đi vào.
Ba người cùng đi đến quán mỳ của Lâm Tư.
Bàn Tử hỏi: "Anh không nói gì với chị Lâm Tư à?"
Châu Trì không nói gì, chỉ im lặng dắt Giang Tùy đi.
Giang Tùy do dự một chút, bước chân dừng lại, quay sang nói với Châu Trì: "Hay là, vẫn nên chào chị ấy một tiếng."
Đúng lúc này, Lâm Tư đi từ bên quán mỳ sang, mỉm cười với Giang Tùy: "Đi đấy à?"
"Dạ."
Lâm Tư nói: "Chị nói với Châu Trì mấy câu."
Giang Tùy gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi qua bên kia mua ít đồ ăn, đợi tí lên xe nếu đói còn có đồ ăn."
Châu Trì liếc cô một cái, không nói gì.
Giang Tùy vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu: "Chỉ một lúc thôi."
Đợi vài giây sau, cuối cùng cậu cũng buông tay.
Bàn Tử đi cùng Giang Tùy vào siêu thị nhỏ đối diện.
Lâm Tư dõi theo hình bóng họ trong mắt Châu Trì.
Qua một lúc, Châu Trì không nhìn nữa, cúi đầu khẽ đá vài viên sỏi dưới đất: "Chị muốn nói gì?"
"Cũng không có gì, chúng ta đã lâu không nói chuyện tử tế với nhau rồi." Lâm Tư nhàn nhạt nhìn cậu, hỏi: "Lần này đi rồi, sau này có quay lại không?"
"Không biết."
Lâm Tư nói: "Mẹ cậu đi rồi, chú Lý và Lý Thành cũng không có quan hệ gì với cậu cả, tôi đoán, em gái cậu cũng không muốn nhận, thực ra tôi cũng có thể hiểu, như vậy cũng tốt, ở đây hết thảy mọi thứ đều không liên quan gì đến cậu nữa, sau này cậu hãy sống tốt hơn, tự chăm sóc bản thân mình."
Châu Trì không nói gì.
Hai người rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó Lâm Tư lại nói thêm vài câu.
Châu Trì đột nhiên quay lại nhìn cô: "Lý Thành đối xử với chị có tốt không?"
Lâm Tư ngẩn người, nói: "Rất tốt. Tính cách của anh ấy, cậu cũng biết mà, đối xử với ai cũng đều tốt cả." Ngừng lại một chút, Lâm Tư hỏi: "Chuyện trước kia, có phải cậu vẫn còn trách tôi?"
Châu Trì không trả lời.
Bên kia siêu thị, Giang Tùy đã mua xong vài món đồ, cô cùng Bàn Tử đứng bên kia đường, cũng không đi qua, trong tay cầm túi nhựa màu đỏ.
Châu Trì tựa hồ nhìn sang, tầm mắt không động.
Lâm Tư cũng nhìn theo tầm mắt cậu, liền cười nhẹ, ngữ khí thảnh thơi: "Cô ấy rất đẹp, cũng rất tốt, làm sao cậu lại quen?"
Châu Trì nói: "Chị hỏi nhiều thế làm gì?"
Nụ cười trên mặt Lâm Tư càng thêm rõ ràng, nhìn cậu vài giây: "Vậy tôi lại hỏi thêm câu nữa vậy."
"Cậu vẫn cho rằng lúc đó cậu thích tôi đấy à? Hay là, nói như này đi..." Ánh mắt Lâm Tư ôn hòa: "Cảm giác của cậu với cô ấy hiện tại có giống với tôi ngày xưa không?"
Ngoài đường có vài chiếc xe vụt qua, âm thanh ồn ào.
Một chiếc xe chở hàng dừng lại ở cửa siêu thị, che mất hình dáng Giang Tùy.
Châu Trì vô thức chau mày.
"Không giống."
Cậu nhả ra hai chữ, sau đó bước qua đường, nhanh chóng tới bên cạnh Giang Tùy.
Lúc chờ ở bến xe, Giang Tùy nhiều lần định hỏi cậu về chuyện với Lâm Tư, nhưng lại cảm thấy thời điểm có phần không thích hợp cho lắm, sợ rằng Châu Trì không muốn nói ra.
Cô chần chừ một lúc, vẫn quyết định không hỏi.
Hành trình hơn năm giờ quay về, tựa hồ không khó khăn như lúc tới, có lẽ vì có Châu Trì ở bên, thời gian cũng trôi nhanh hơn rất nhiều, phản ứng say xe của Giang Tùy cũng không rõ ràng nữa.
Giữa đường cũng ngủ được mấy tiếng, lúc đến nhà ga, Giang Tùy bị cậu gọi dậy, hai người dắt tay nhau xuống bắt taxi.
Lúc xuống taxi ở đầu hẻm, Giang Tùy mới chợt nhớ ra một chuyện.
Hôm đó cô đến tìm Tri Tri hỏi địa chỉ, thằng bé có khi đã phát giác ra điều gì rồi cũng nên.
Giang Tùy nói với Châu Trì: "Có lẽ Tri Tri biết chuyện của chúng ta rồi."
"Không sao." Châu Trì không quá để ý: "Tôi sẽ bắt nó im mỏ."
Giang Tùy cũng không biết Châu Trì đã nói với thằng bé thế nào, dù sao sau một khoảng thời gian, Tri Tri giống như không hề biết gì, ngoan ngoãn khác thường, không hề đề cập gì đến chuyện đó trước mặt cô.
Giang Tùy rất kinh ngạc, nhưng cũng chẳng có thời gian nghiên cứu, bởi vì nghỉ hè vừa mới qua được một phần tư, Giang Phóng đã qua đón cô đi.
Kỳ nghỉ hè này, Giang Phóng có một hạng mục phải đến Mỹ hơn một tháng, vì vậy muốn đưa Giang Tùy theo, muốn nhân cơ hội này để cô mở mang đầu óc của mình.
Giang Tùy rất mâu thuẫn, cô quả thực muốn đi, ở độ tuổi này, ai mà không muốn có thể được nhìn ngắm thế giới bên ngoài? Thế nhưng khoảng thời gian này quan hệ của cô với Châu Trì cũng rất tốt, vừa muốn đi lại vừa muốn ở bên cạnh cậu.
Dù sao, trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Bởi vì Châu Trì cũng không phản đối, tuy rằng lúc mới nghe cũng không được vui cho lắm, nhưng sau đó cũng đồng ý để cô đi.
Trong những ngày Giang Tùy không ở đây, Châu Trì hầu như không ra khỏi phòng, dành rất nhiều thời gian để làm bài tập, chỉ thi thoảng mới ra ngoài tụ tập với đám con trai trong lớp, so với trước kia, thì kỳ nghỉ này của cậu có vẻ vô cùng đơn điệu.
Còn Tri Tri à, trong lòng ngứa ngáy đến phát điên.
Trong lòng biết được một bí mật, mà lại bị ép phải ngậm mồm, loại cảm giác này đúng là vô cùng khó chịu, Tri Tri kìm không nổi, lại không dám công khai đối kháng với cậu nhỏ của mình, xét cho cùng bản thân đúng là bị cậu ấy nắm đằng chuôi, chỉ cần cậu ấy tùy tiện nói một câu thôi cũng đủ để mình ăn no đòn rồi.
Đối với bí mật lớn đó, Tri Tri lúc đầu chỉ biết đậu má không ngừng, cho đến hiện tại cũng đã gần như phần nào chấp nhận thực tế.
Chỉ là ngẫu nhiên lại suy nghĩ vu vơ, vẫn là mười phần đau đớn, không thể nào hiểu nổi tại sao Giang Tùy lại phải thế vậy??? Làm chị của cậu không tốt à, tại sao lại muốn làm mợ nhỏ làm gì???
Dù sao bây giờ thằng bé cũng chỉ mong chị gái dại khờ của mình thức tỉnh sớm một chút.
Một mạch thẳng tới lúc gần khai giảng, Giang Tùy mới trở về.
Hôm đó vừa hay là sinh nhật của Trương Hoán Minh, cậu ta mời mấy người bạn tốt đến cùng nhau ăn uống, Châu Trì cũng đi.
Lúc Giang Tùy xuống máy bay đã rất muộn, vốn dự kiến chập tối là về đến, mà lại trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Điện thoại đã có mấy tin nhắn của Châu Trì, Giang Tùy tạm thời quyết định đi tìm cậu trước.
Giang Phóng vừa đưa cô về đến phòng trọ, cô liền chân trước chân sau ra khỏi nhà. Đã là chín giờ hơn, Giang Tùy tới chỗ hát karaoke, sau đó ở bên ngoài gửi tin nhắn cho Châu Trì, hỏi cậu ở phòng nào.
Chưa đầy nửa phút sau, liền thấy Châu Trì đi ra.
Giang Tùy giơ tay lên vẫy vẫy cậu, nhìn thấy bên cạnh có mấy nữ sinh đang chăm chú nhìn Châu Trì, thì thầm thảo luận.
Giang Tùy nhận ra bọn họ cũng học ở trường trung học số hai, hình như bên lớp bốn láng giềng, trước đây lúc đi qua hành lang đã nhìn thấy vài lần.
Xem ra mọi người đều đang chơi ở đây.
Giang Tùy do dự một chút, không gọi Châu Trì nữa, mà đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Đợi chừng hai phút sau, cậu vẫn chưa đến, Giang Tùy định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua, đột nhiên tay bị người khác kéo lấy.
Cô quay đầu liền mỉm cười: "Cậu..."
Lời còn chưa nói xong, liền bị Châu Trì kéo sang lối thoát hiểm ở bên cạnh. Cậu đỡ lấy gáy cô, cúi người hôn xuống.