Thầy giáo thể dục hỏi qua tình hình một chút rồi vội vàng quay lại sân tập, chỉ còn một vài học sinh đứng chờ ở phòng y tế. Tống Húc Phi cũng không đi, đứng bên cạnh nhìn y tá xử lý vết thương cho Giang Tùy, nói năng lắp bắp không thành lời: "Cô, bạn ấy, bạn ấy sao đến giờ vẫn còn chảy máu?"
"Bình thường, không có gì đáng ngại." Cô y tá một bên bận rộn xử lý vết thương, một bên vẫn không quên răn dạy: "Tôi nói mấy cô mấy cậu, hoạt động thể dục thì cũng nên cẩn thận một chút, phải lấy an toàn làm đầu, mặt mũi của một cô gái vô cùng quan trọng, miệng vết thương chỉ cần lớn hơn một chút nữa là phải đi khâu rồi."
Hai nữ sinh hồi nãy đâm vào Giang Tùy lo lắng xin lỗi rối rít.
"Không sao đâu," Giang Tùy nhỏ giọng nói, miệng vết thương trên trán vẫn còn hơi đau. Cô cúi cúi đầu, khuôn mặt có chút trắng bệch, "chỉ là tai nạn nhỏ thôi..."
"Được rồi được rồi, cũng không có gì nghiêm trọng," cô y tá nói, "đừng đứng một đám ở đây nữa, đi lên lớp học đi, để lại một người ở đây là được rồi."
Lâm Lâm ngay lập tức nói: " Em ở cùng bạn ấy, Tiểu Âm cậu giúp mình xin phép thầy nha."
Tống Húc Phi nhịn không được, nói: "Chi bằng để mình ở đây, các cậu về tập chạy bộ đi."
Lâm Lâm vốn muốn bác bỏ ý kiến này, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, sau đó gật đầu đồng ý.
Bốn nữ sinh vừa mới đi, thì lại có người tới. Giọng điệu khỉ gió của Trương Hoán Minh cất lên: "Giang Tùy bị sao vậy?"
Giang Tùy dịch người ngồi sang một phía, cũng không quay đầu lại, ba cặp mắt bên ngoài đồng loạt nhìn vào, Giang Tùy nhận ra người đi đôi giày thể thao màu đen.
Châu Trì.
Trương Hoán Minh chạy lẹ nhất, đã chạy đến trước giường bệnh: "Ôi mẹ ơi, bị thương ở mặt sao?"
Lý Thăng Chí cũng chạy lại xem: "Thật là..."
Cô y tá gặp đám nam sinh ồn ào này liền cảm thấy phiền chết đi được, "Ồn ào cái gì, yên tĩnh một chút."
Tống Húc Phi nhanh chóng kéo bọn họ ra ngoài cửa: "Mấy người sao lại đến đây hết thế này?"
"Bọn tôi không thể đến à?" Trương Hoán Minh nói, "Giang Tùy với Châu Trì là người thân, bọn tôi sao có thể không quản!"
Trước kia Tống Húc Phi đã từng nghe qua chuyện này, thế nhưng cậu ta căn bản không tin, cậu ta nghĩ rằng Trương Hoán Minh tự bịa ra chuyện đó để trêu chọc mình thôi. Hiện giờ cậu ta cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện trêu đùa nữa, đẩy Trương Hoán Minh: "Được rồi, cậu ấy không sao rồi, mọi người đừng tụ tập náo nhiệt ở đây nữa, trở về sân tập đi!" Cậu ta ý muốn nói cả Châu Trì đi về nữa, thế nhưng vừa quay lại liền ngẩn người.
Châu Trì đứng bên cạnh giường bệnh, nghe theo lời cô ý tá đỡ lấy đầu Giang Tùy.
"Đúng, chính là như vậy, đừng để cô ấy động mạnh." – Cô y tá một bên dặn dò Châu Trì, một bên hướng Giang Tùy an ủi: "Được rồi được rồi, cần khử trùng một chút, có hơi đau, em cố chịu một tí nha."
Giang Tùy khẽ ừm một tiếng. Một bên đầu được Châu Trì đỡ lấy mà có cảm giác nóng hầm hập. Cậu ta từ lúc vào đến giờ một câu cũng chưa nói, vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Tống Húc Phi chạy lại, thấy khuôn mặt của cô trắng bệch, vụng về an ủi: "Giang Tùy, cậu chịu đựng một chút, rất nhanh liền ổn thôi."
Cô y tá đã xử lý xong vết thương, lấy miếng gạc dán lên lại. Một bên chăm chú dán, một bên dặn dò những việc cần lưu ý.
Giang Tùy nhỏ giọng đáp lại, cảm thấy cuối cùng hai bàn tay lớn đã bỏ ra khỏi đầu, cô bèn đưa tay lên chỉnh lại mái tóc rối loạn.
Vẫn còn vài phút nữa mới tới giờ tan học, một vài nữ sinh đã chạy qua phòng y tế, Giang Tùy được mọi người hộ tống quay trở về lớp học. Chủ nhiệm Tôn cũng đã nắm qua tình hình, cũng đi qua thăm hỏi vài câu, thăm hỏi xong, ánh mắt liền quét quanh lớp học tìm kiếm, dừng lại trên người Châu Trì vừa quay lại từ nhà vệ sinh.
"Châu Trì!" Lão Tôn lớn giọng gọi, "Tan học hôm nay em đưa Giang Tùy về, trên đường chú ý chăm sóc em ấy, đừng có tối ngày dính lấy sân bóng rổ, làm cậu thì cũng phải ra dáng làm cậu một tí chứ."
"............"
Lớp học đột nhiên im lặng trong ba giây, hàng vạn dấu chấm than lơ lửng trên đầu đám học sinh trong lớp.
Giang Tùy mơ hồ, cùng với Châu Trì từ hành lang mới bước vào cửa ngẩn người nhìn nhau.
Mơ hồ chừng một giây, Giang Tùy thấm thía lời nói của Châu Mạn: "Lão Tôn là một người tốt, nhưng mà có đôi khi thường hay cảm tính nóng vội, thường thốt ra lời nói mà không kịp suy nghĩ."
Châu Mạn nói phát liền đúng luôn, dù sao thì dì ấy và Lão Tôn chính là bạn cùng lớp cả mười năm mà.
Tóm lại, nhờ sự ủy thác đặc biệt của lão Tôn mà mối quan hệ cậu – cháu của bọn họ đã được công bố rộng rãi, lớp học bỗng chốc trở nên sôi nổi ồn ào.
Năm giờ mười lăm, chuông tan học reo.
Từ các tầng lầu, thanh thiếu niên đổ ra như ong vỡ tổ.
Giang Tùy đứng bên cạnh đài phun nước phía trước tòa nhà trường học, Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí ôm quả bóng rổ cười nói đi tới: "Giang Tùy, đợi cậu nhỏ của cậu sao?"
".........."
Giang Tùy cảm thấy vết thương trên trán lại đau hơn rồi.
May thay, vừa lúc Tống Húc Phi cũng chạy tới.
"Giang Tùy, cậu cảm thấy thế nào rồi?" Tống Húc Phi bình thường tương đối cẩu thả, tùy tiện, chỉ có khi đến trước mặt cô lại có chút căng thẳng không thể giải thích, giọng nói cũng không được tự nhiên, "Đầu của cậu vẫn rất đau sao?"
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí ở bên nhìn điệu bộ căng thẳng của cậu ta mà phát buồn cười, học theo giọng điệu của cậu ta nhại lại: "Đúng đấy, Giang Tùy đầu của cậu vẫn rất đau sao?"
"Không có gì, không có gì..." Đường đường là một nam sinh lớp 11 thế nhưng lúc này Tống Húc Phi lại đột nhiên đỏ mặt, "cậu không cần cảm ơn."
"Giang Tùy." Một giọng nói không xa truyền đến.
Mọi người quay sang nhìn, thì thấy Châu Trì đi xe đạp tới, đang chống chân trái của mình xuống mặt đất.
Giang Tùy nói tạm biệt với ba người bọn họ, sau đó bước nhanh ra chỗ Châu Trì đang đứng ở ngoài cổng trường kia.
Trương Hoán Minh nhìn bóng lưng bọn họ, vỗ vỗ lưng Tống Húc Phi: "Ô, mùa xuân của cậu đến rồi kìa, muốn lấy lòng Giang Tùy, chi bằng lấy lòng cậu nhỏ của cậu ấy trước đi."
Tống Húc Phi: "Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Cậu ta đến giờ vẫn không ngờ rằng, hai người bọn họ thật sự đúng là người thân.
"Cậu thật là ngốc chết đi được." Lý Thăng Chí nói, "Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu có mối quan hệ tốt với Châu Trì, còn sợ không theo đuổi được cháu gái cậu ta sao? Để cậu ta trước mặt Giang Tùy nói tốt một chút về cậu, sau đó chúng ta tổ chức một cuộc chơi bời gì đó, kêu cậu ta đưa Giang Tùy cùng tới, đây mẹ nó có phải là một cơ hội tốt không! Nhưng mà, cậu cũng phải chịu thiệt thòi một chút, hử..."
Lý Thăng Chí cười đầy ẩn ý: "Nhưng mà việc này xong rồi, Châu Trì cũng thành cậu nhỏ của cậu."
Tống Húc Phi: "........"
Bên ngoài cổng trường, học sinh từng toán từng toán tỏa ra mỗi người một nơi, phía cuối chân trời hoàng hôn ngày càng buông xuống.
Chiếc xe đạp vẫn vững vàng đứng đó.
"Lên đi." – Giọng điệu nghe không ra chút cảm xúc gì cả.
Giang Tùy bước tới hai bước, khó khăn leo lên sau đó ngồi nghiêng một bên xuống.
"Bám chắc."
"Bám chắc rồi." – Cô vịn vào yên xe một chút.
Châu Trì thả lỏng chân, bắt đầu đạp. Xe đi không quá chậm, nhưng rất vững vàng.
Giang Tùy quấn khăn quàng cổ, không cảm thấy lạnh lắm. Cô ngẩng đầu lên nhìn Châu Trì, nhìn cậu ta ăn mặc phong phanh, hoàn toàn không có cái gì che gió, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, mũ không đội, khăn không quàng. Tóc cậu ta bị gió thổi bay như mấy cây mạ non mới cấy.
Giang Tùy kỳ quái nghĩ đến, làn da cậu ta có chút mỏng manh, lại trắng, hiện tại bị gió táp vào như vậy khẳng định đã đỏ lên rồi.
Giữa mùa đông như thế này, phải đạp xe đi học quả là không dễ chịu.
Giang Tùy suy nghĩ hỗn loạn, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở phòng y tế hôm nay. Thực ra cô không hề nghĩ tới cậu ta sẽ tới phòng y tế, tuy rằng trên danh nghĩa bọn họ đúng là người thân, thế nhưng quan hệ thực sự rất nhạt nhẽo, có phần giống như người dưng.
Đoạn đường này người xe đông đúc, ầm ĩ huyên náo, sau khi ngoặt vào một con hẻm khác đã an tĩnh hơn rất nhiều, Giang Tùy nhìn bóng lưng rộng lớn của nam sinh trước mặt, nói: "Thực ra lúc nãy ở hành lang tôi vốn định nói với cậu, tôi tự đi về một mình cũng không có vấn đề gì cả, cậu có thể đi chơi bóng, nhưng mà cậu đi nhanh quá, tôi còn chưa kịp nói."
Phía trước phát ra tiếng "ừ" rất nhẹ, thanh âm theo gió cuốn trôi đi.
Giang Tùy không kịp nghe thấy, đợi một chút, lại nói: "Cậu tức giận đấy à, là do hôm nay lão Tôn nói như vậy sao?"
Xuống dốc, tốc độ trở nên nhanh hơn. Tiếng gió ở bên tai gào rít.
Qua đoạn dốc, ổn định rồi bên trên mới vọng xuống một câu nhàn nhạt: "Máu chảy chưa đủ nhiều à? Vẫn còn sức nói chuyện vô nghĩa?"
"............"
Giang Tùy triệt để im lặng, sau khi trở về cũng không nói gì với cậu ta.
Dì Đào và Tri Tri bị vết thương của Giang Tùy dọa cho hú vía.
"Ai da, sao lại hốc hác như này?" Dì Đào lo lắng, "y tá ở trường có được không vậy, có cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại một chút không? Khuôn mặt của một cô gái quan trọng lắm đấy."
Tri Tri cũng ở bên cạnh lo lo lắng lắng: "Chị, mặt chị sẽ không bị biến dạng đấy chứ?"
Giang Tùy phải tốn rất nhiều nước bọt để giải thích.
Không ngờ rằng, dì Đào lại lo lắng quá độ, buổi tối liền gọi điện thoại cho Châu Mạn.
Vừa hay đúng lúc Châu Mạn mới kết thúc một cuộc họp, nửa đêm sau khi xuống máy bay không về nhà bên kia mà kéo vali đến thẳng căn nhà cũ bên này. Giang Tùy là người thứ hai thức dậy, biết Châu Mạn đã quay trở về, khuôn mặt lại một lần nữa tiếp nhận sự đánh giá của Châu Mạn.
"Chị Đào nói mặt con bị hủy dung rồi, dọa dì sợ chết đi được." Châu Mạn cẩn thận quan sát một chút, nói: "Xem ra có chút làm quá rồi, không sao đâu, đợi khỏi rồi sẽ lại xinh đẹp như cũ thôi. Đi thôi, dì đưa con đến trường, tiện mua cho chị Đào một ít thức ăn, đậu phụ chị ấy làm dì ăn ngán muốn chết rồi."
"Vậy không đợi Tri Tri và Châu Trì sao, bọn họ còn chưa dậy nữa."
"Quản bọn họ làm gì, hai đại nam tử sức dài vai rộng."
Đưa Giang Tùy đến trường xong, Châu Mạn đi mua một ít thức ăn, trở về liền bận rộn trong nhà bếp. Dáng vẻ Châu Mạn bây giờ cùng với lúc bình thường có chút không giống nhau, không nặng nề áp lực mà có chút sảng khoái nhẹ nhàng, đối với dì Đào là đồng hương cũ cũng rất chân thành đối xử.
Châu Trì xuống lầu nghe thấy giọng của Châu Mạn ngừng lại một chút, nói hiện tại cô và Giang Phóng đã ly hôn.
"Thủ tục tuần trước đã hoàn thành xong rồi, hiện tại cũng không cần nói với A Tùy, con bé hay suy nghĩ nghiêm trọng, không giống thằng nhóc Tri Tri vô lo vô nghĩ, chuyện này chưa hẳn đối với con bé không có ảnh hưởng, em đã bàn bạc với Giang Phóng rồi, khoảng một năm rưỡi nữa, đợi thi xong đại học rồi nói, nó bây giờ vẫn cứ ở đây đi học là tốt nhất, dù sao sau này em cũng coi con bé như con gái, không có gì khác biệt cả."
"Ai da," Dì Đào liên tiếp thở dài hai cái, "Hai người...Tôi không biết nói gì với hai người nữa, ôi con bé A Tùy đáng thương này, làm sao mà giấu nó được đây?"
"Có chuyện gì đâu, em với Giang Phóng vẫn là bạn bè tốt mà......Ơ" Châu Mạn nhướng mày, nhìn Châu Trì đang thay giày ở ngoài phòng khách: "Em sao giờ này vẫn còn ở đây?"
"Ngủ quên."
"Được, em lợi hại hơn cả Tri Tri rồi đấy." Châu Mạn chỉ chỉ cậu ta, "Vừa rồi nghe hết rồi đúng không, thay chị giữ bí mật, đừng nói lung tung đấy."
Châu Trì nhếch môi: "Cô ấy ngốc thế à?"
Nói xong liền đi thẳng.
Lúc Châu Trì đến lớp, giờ truy bài sớm đã kết thúc rồi, lão Tôn không ở đây, cậu ta quang minh chính đại bước vào lớp.
Học sinh trong lớp đa số không ở đây, một số còn lại đang ăn bữa sáng, đủ các loại bánh bao há cảo khác nhau.
Châu Trì đặt cặp sách xuống, ngồi lên mặt bàn.
Giang Tùy đang nói chuyện cùng mấy bạn học bàn sau, không biết nói đến cái gì, khóe mắt cũng giương lên, miếng băng gạc trên trán nhìn có chút buồn cười.
Châu Trì nhàn nhạt liếc qua một chút.
Quả nhiên, kẻ ngốc không biết gì thì sẽ có thể vui vẻ.
Hết chương 6
-------------------------
Lời tác giả: Ây gu, cuối cùng cũng li hôn rồi, không cần bó tay bó gối nữa, có thể mạnh dạn bày tỏ cảm tình rồi.