Sau này, khi nguyên chủ trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, thì nàng cũng rất ít khi đến tìm bà nội Chu ăn cơm.
Nhưng nàng cũng thường xuyên đến chặt củi nấu nước giúp bà nội Chu.
Chỉ cần bà nội Chu có chút nhức đầu, là nàng sẽ bốc thuốc, sắc thuốc ngay lập tức.
Vì thế, nàng hay bị Phong Thiên Bảo mắng mỏ thường xuyên.Bà nội Chu vừa nấu cơm vừa hỏi: "Lần này xảy ra chuyện gì vậy hả con? Bên kia lại không cho con cơm ăn à?"Trước kia nguyên chủ không muốn ăn cơm bà nội Chu nấu mãi, nên chỉ có khi đói đến không chịu nổi, thì nàng mới dám đến nhà bà nội Chu ăn một miếng cơm, cho nên bà nội Chu mới hỏi câu này.Phong Thượng Thượng: "Lần này con đã cắt đứt quan hệ với bên kia rồi, sau này con sẽ không ăn cơm ở bên đó nữa, cũng không thèm ngủ trong phòng bên đó một lần nào nữa.”“Con cắt đứt quan hệ ư?” Bà nội Chu sửng sốt: “Bọn họ gây sự như thế nào với con, mà để đến mức con phải cắt đứt quan hệ thế?”“Ở bên kia con ăn không đủ no, Phong Thiên Bảo còn bắt con phải đi giết heo cùng ông ta, con không muốn thế nên ông ta bảo đuổi con đi.
Sau đó con lập tức đi ra ngoài."“Nha đầu này thật là….”Phong Thượng Thượng còn cho rằng lão phu nhân sẽ trách bản thân quá bốc đồng, nhưng cuối cùng nàng lại nghe thấy bà nói là: "Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi.
Làm tốt lắm! Trước kia ta dạy con nhiều lần như thế mà con không thèm nghe.
Chỉ biết cả ngày nhẫn nhịn, vất vả chịu khó, mệt đến chết rồi mà vẫn không bỏ, ngu ngốc đến như thế.
Cuối cùng đến bây giờ con mới dám phản kháng.
Mẫu thân của con cũng không phải là đồ vật, sao lại có thể để cho một nữ tử yểu điệu đi giết heo cơ chứ.
Cả ngày mẹ con chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào để lấy lòng phu quân mình, ngay cả đứa trẻ bản thân sinh ra cũng chẳng thèm để ý.
Sao lại có một người làm mẫu thân hồ đồ như vậy?”Lần này đến lượt Phong Thượng Thượng phải kinh ngạc, không ngờ bà lão này lại có tư tưởng tiến bộ như vậy.
Chẳng phải là người ở thời đại này đều lấy ‘trăm đức thì hiếu đứng đầu’ hay sao? Nếu câu chuyện này nói cho người khác thì chắc chắn họ sẽ chỉ trích bản thân nàng không hiểu chuyện, cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể nào bỏ lại một mình mẫu thân mà rời đi.Tuy nhiên, có một điều về cuộc sống của lão phu nhân trong ký ức của nguyên chủ, nghe nói là lão phu nhân lúc còn trẻ thật ra là tiểu thư của thế gia vọng tộc.
Nhưng bà lại bị chủ mẫu hãm hại bán đi, qua tay nhiều người rồi mới phiêu bạt đến nơi này.
Sau đó, bà được ông nội xuất thân là thợ săn cứu giúp.
Tiếp đó, hai người nảy sinh tình cảm, từ đấy thành hôn với nhau, sống cả đời hạnh phúc.
Đáng tiếc là ông nội mất sớm, để lại bà nội sống một mình cô đơn nhiều năm mà không có ý định tái giá lần nữa.Nói không chừng, bà nội thật sự không phải là một người có thân phận bình thường.Bà nội Chu tiếp tục nói: “Cháu không cần sợ, cháu cứ ở chỗ của bà, sau này bà nội nuôi cháu.”Phong Thượng Thượng cười: “Bà à, cháu biết ông nội để lại người không ít tiền, nhưng cũng không cần phải tài đại khí thô như vậy chứ?”“Nha đầu này, cháu lại đang trêu ta.” Bà nội Chu nhẹ nhàng quở trách một câu, rồi nói: “Nhưng mà tính tình bây giờ của cháu hoạt bát nhiều rồi, cháu như bây giờ rất tốt, những ngày tháng sau này cứ vui vẻ như vậy mà sống, sẽ không có ai có thể bắt nạt cháu nữa.”“Vâng, sau này cháu đều sẽ vui vẻ.” Trong lòng Phong Thượng Thượng cảm động, bà lão này khiến nàng nghĩ đến bà ngoại của mình, bà của nàng cũng yêu thương nàng như vậy, mỗi ngày đều khiến cho nàng thật hạnh phúc.
Không ngờ sau khi mất đi bà ngoại, ở thời không này nàng lại gặp được một bà lão đối xử rất tốt với nàng.Thật ra nàng vẫn còn may mắn..