Tự ý rời đất phong, đối với người nắm giữ địa vị cao như Bách Lý Dực mà nói, là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Có điều, gia thần dưới tay nàng đều là người có tài, vì vậy, thế thân của nàng ở Vương phủ một thời gian cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Vì vậy rất nhiều sự vụ ở Thương Châu cũng không cần nàng tốn nhiều tâm tư làm gì, ngược lại cảm thấy so với lúc ở Lê Châu Thành, nàng ở nơi này dễ dàng hơn rất nhiều.
Đặc biệt là, Thanh Vũ còn đang bên cạnh nàng. Lâu rồi mới gặp lại, đương nhiên là không nỡ chia xa, vì vậy, đến khi sắc trời dần dần chuyển tối, Thanh Vũ tha thiết nhìn Bách Lý Dực, hi vọng nàng lưu lại.
Khoảng thời gian này đối với Thanh Vũ mà nói, với thân phận nữ phẫn nam trang của Bách Lý Dực, thật không tiện lưu lại nơi này, mặc dù có thể sai hạ nhân dọn dẹp phòng khách, nhưng dù gì nàng cũng sẽ bị đàm tiếu, nữ nhân chưa xuất giá mà cùng nam nhân ở cùng một chỗ, cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vốn dĩ Bách Lý Dực cũng kiêng kị điều này, mới lén lút đến tìm nàng, dự định một thời gian nữa mới tới Thương Phủ bái phỏng.
Có thể là do nhìn thấy bộ dạng này của nàng, liền thay đổi lại ý định ban đầu, theo ý nàng lưu lại nơi đây.
Như vậy mà nói, không chỉ có mình Thanh Vũ hài lòng, còn có An Dung nữa, An cô cô nhanh chóng phân phó nhà bếp chuẩn bị mấy món Bách Lý Dực thích ăn, vui vẻ cùng dùng cơm tối.
Vốn dĩ Bách Lý Dực vô cùng biết điều, nhưng được chủ nhân của ngôi nhà lớn này an bài dựng cờ khua trống long trọng như vậy, liền chính thức lộ diện trong nội viện của Thanh Vũ. Hạ nhân trong nội viện đều hiếu kỳ, không biết vị công tử đến bái phỏng này là ai, có thể làm cho bọn họ nhìn thấy Thiếu chủ nhân trước nay quạnh quẽ vắng lặng biến thành người khác. Phải biết, biệt viện của Thanh Vũ, đừng nói là nam nhân, kể cả là nữ nhân cũng chưa từng được lưu lại nơi đây.
Vừa đến như vậy, thời điểm dùng bữa, bọn nha đầu phía dưới tranh cướp nhau đi đưa cơm, chỉ vì muốn liếc mắt nhìn xem người kia tột cùng là người nào. Chỉ một chút, trong phủ trên dưới đều náo nhiệt.
Đám nha đầu gặp qua đều nói, đó là một vị công tử văn nhã tuấn tú, dung mạo cực kì đẹp, ngồi bên cạnh thiếu chủ nhân vô cùng xứng đôi vừa lứa. Đám nha đầu bắt đầu nhao nhao đưa chuyện, mờ ám suy đoán quan hệ giữa Bách Lý Dực và Thanh Vũ, suy đoán không biết Bách Lý Dực có phải tình lang của Thanh Vũ hay không.
Thế là, buổi tối hôm đó, đề tài náo nhiệt nhất trong biệt viện, chính là hướng vào vị công tử phong lưu chưa từng rời Thanh Vũ nửa bước kia.
Dường như Thanh Vũ còn ghét sự tình chưa đủ náo nhiệt, vào tối đó cũng không lệnh cho hạ nhân thu dọn phòng khách cho Bách Lý Dực, mà đem nàng lưu lại phòng mình. Nhìn tình hình, đêm nay tựa hồ như muốn chung chăn chung gối ngủ rồi.
Mà Bách Lý Dực ---- căn nguyên của mọi đề tài này, còn đang cười híp mắt nhìn tất cả an bài này, thậm chí còn cho thị nữ đang chuẩn bị nước tắm cho Thanh Vũ lui xuống, đám thị nữ kia trợn mắt ngoác mồm, gương mặt cấp tốc đỏ lên, còn nở một nụ cười khá thú vị. Đám thị nữ ở một bên đỏ mặt cúi đầu đưa Bách Lý Dực đến sau tấm bình phong,còn cười híp mắt quay lưng rời đi, Bách Lý Dực ôm lấy cằm Thanh Vũ, hỏi nàng có muốn cùng tắm hay không.
Mặt Thanh Vũ càng ngày càng đỏ, giận Bách Lý Dực một chút, liền hạ lệnh cho thị nữ xung quanh đi tìm y phục cho nàng.
Bách Lý Dực nhìn dáng vẻ kia của nàng, càng nổi lên tâm tình muốn đùa giỡn. Nửa dụ dỗ, nửa gạt nàng, nắm tay Thanh Vũ cùng vòng qua bức bình phong.
Nước nóng trong thùng bốc lên một làn hơi nước, như mây mù lượn lờ bên trong bức bình phong. Cách một tầng hơi nước, Bách Lý Dực nhìn ý trung nhân đang đứng bên cạnh mình, đưa tay phải ra, kề sát lên má nàng, ngón tay thô ráp vuốt ve lên da thịt mềm mại của nàng, con ngươi đen nháy chăm chú nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Bách Lý Dực vươn tay trái ra, lặng lẽ dắt tay Thanh Vũ, kéo nàng gần tới eo mình, ung dung ép một chút, đem hai tay Thanh Vũ đặt lên eo mình, "Đến, giúp ta cởi y phục."
Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, nhẹ giọng nhỏ nhẹ, giọng nói tràn đầy lọc độc. Thanh Vũ không tự chủ được, duỗi hai cánh tay ra, tìm tòi đến nút thắt trên thắt lưng, nhẹ nhàng cởi xuống thắt lưng của Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực khẽ cười một tiếng, thả tay, thả lỏng thân thể, để cho nàng cởi thắt lưng của mình dễ dàng hơn. Đầu tiên là thắt lưng, sau đó là áo khoác dày dặn, sau đó là ngoại bào, từng cái từng cái cởi xuống, đến khi chỉ còn lại tiết khố cùng trung y.
Ngón tay mảnh khảnh sau khi động tới tiết khố, dừng lại. Thanh Vũ liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, cụp ánh mắt xuống.
Lần này dừng lại, đúng là làm cho Bách Lý Dực cảm thấy kì quái. Bách Lý Dực cúi đầu, nhìn đỉnh đầu Thanh Vũ, nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy ? Vẫn còn mà, sao lại không cởi nữa?"
Thanh Vũ nghe vậy, đầu ngón tay run lên, cơ hồ muốn buông tay quay lưng rời đi. Nếu nhìn kĩ, ngờ ngợ có thể thấy được hai gò má cùng vành tai đỏ bừng của nàng.
Bách Lý Dực hiểu được nàng đang ngại ngùng. Nhanh tay nhanh mắt đưa tay, nắm lấy y phục Thanh Vũ, kéo Thanh Vũ áp chặt sống lưng nàng vào ngực mình, từ phía sau ôm lấy nàng, một tràng tiếng nói, "Được rồi, được rồi, đừng đi, ta không làm khó ngươi nữa là được chứ gì ?"
Mặt Thanh Vũ càng đỏ hơn, hàm răng khẽ cắn bờ môi, giẫy giụa liền muốn rời đi. Bách Lý Dực ngậm cười, hai tay gắt gao giữ chặt lấy eo Thanh Vũ, cong người kề sát lên sống lưng nàng, đem mặt kề sát lên trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đừng làm rộn, ngươi không nháo, ta cũng sẽ không nháo. Thanh Vũ nghe lời, ngoan, để ta hảo hảo ôm ngươi một cái."
Dường như khi Bách Lý Dực mở miệng nói, Thanh Vũ đình chỉ giãy dụa. Liền giữ tư thế ôm nhau này hồi lâu, Bách Lý Dực chôn mặt vào cổ Thanh Vũ hít hà vài hơi, nói, "Được rồi, nếu như ngươi không muốn lưu lại, vậy thì đi ra đi thôi, bằng không, nước sắp lạnh đến nơi rồi."
Nói xong, buông tay ra, lui về sau một bước.
Thời khắc đang muốn rời đi, tay phải hơi ngưng lại, nhưng bị đối phương bắt được. Bách Lý Dực cúi đầu, nhìn nữ tử trước mặt, đã thấy nàng chậm rãi xoay người lại. Con ngươi trong trẻo trong ký ức kia, cứ như vậy kiên định nhìn Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực sững sờ, nữ tử trước mắt dùng hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Bách Lý Dực, nhón chân lên, đôi môi anh đào lạnh lẽo kia vững vàng đặt xuống môi Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh lấy lại được phản ứng. Đưa tay ra, nắm lấy eo Thanh Vũ, dịu dàng đáp lại đối phương. Đầu lưỡi mềm mại ấm nóng khẽ chạm lên bờ môi lạnh lẽo kia, đi đầu, quyện chặt lấy cái lưỡi ấm áp kia, dây dưa không tha, lưu luyến, mãi cho đến khi không thở nổi.
Nụ hôn vừa qua đi, Thanh Vũ xưa nay hay xấu hổ không nhịu nổi nhiệt tình của Bách Lý Dực, quay mặt như muốn chốn chạy khỏi bờ môi quyến rũ kia. Bách Lý Dực mặc trung y trắng như tuyết kia, nhìn xuyên qua làn hơi nước, nhìn thấy bóng lưng Thanh Vũ chạy trốn qua bức bình phong, không nhịn được, khẽ cười một cái.
Người này, rõ ràng là câu dẫn mình trước, làm sao đến cuối cùng lại không chịu nổi, chuồn mất rồi đây ? Như thế này chịu làm sao nổi, tối ngày hôm nay, hẳn là sẽ không khóc đi. Bách Lý Dực đưa tay, ngón tay cong lên, vô thức bóp lấy chóp mũi, thầm nhủ trong lòng, Thanh Vũ đêm nay lưu mình lại, hẳn không phải chỉ muốn tán gẫu trong sáng trong chăn a, đưa tay cởi y phục còn lại trên người mình, nhảy vào trong thùng nước tắm.
Bởi vì Bách Lý Dực vừa nãy trêu đùa Thanh Vũ cùng tắm, sau khi Thanh Vũ thu dọn xong y phục của Bách Lý Dực, cũng không dám gần nàng thêm nữa. Cho đến khi Bách Lý Dực thay xong y phục, khoác ngoại bào ngồi ở trên giường hồi lâu, cũng không thấy Thanh Vũ đi ra.
Đợi đến khi Thanh Vũ xuất hiện trước mặt Bách Lý Dực, Bách Lý Dực đã buồn ngủ rũ mắt rồi. Sau khi Thanh Vũ tắm rửa xong, đợi thị nữ giúp nàng lau tóc khô, lúc này mới khoác ngoại bào trở về phòng. Đèn đuốc sáng sủa trong phòng, Thanh Vũ xua tay với hai thị nữ đứng hầu trong phòng, ra hiệu cho các nàng lui ra.
Lúc này mới siết chặt ngoại bào, nhẹ nhàng bước vào trong phòng. Đi vào, liền nhìn thấy đèn đuốc sáng choang, chỉ có một người nửa nằm nửa ngồi trên giường, khoác ngoại vào chăm chú cầm sách đọc. Dường như nhận ra nàng đang đến gần, người kia quay đầu, hướng về phía nàng nhìn nhìn, chợt nhoẻn miệng cười, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, nói với nàng, "Thanh Vũ, lại đây."
Nhìn động tác quen thuộc như vậy, tình cảnh này, làm nàng giật mình nghĩ rằng, Bách Lý Dực chưa bao giờ rời đi. Không tự chủ được, tiến lên phía trước, theo ý Bách Lý Dực, chậm rãi tiến lên phía giường, dừng bước.
Bách Lý Dực thấy nàng ngẩn ngơ đứng bên cạnh, trên ngươi chỉ mặc ngoại bào đơn giản, vội vàng ném sách trên tay, đứng dậy lôi kéo Thanh Vũ, một bên ôn tồn nói, "Trời lạnh, còn đứng ngây ngốc ra đấy, còn không mau cởi y phục, lên giường đi."
Cứ như vậy, Bách Lý Dực đưa tay, đem ngoại bào của Thanh Vũ cởi ra, kéo người nàng lên giường. Ôm lấy đối phương lên giường, Bách Lý Dực đem chăn cuộn tròn lấy người trên giường, cúi đầu, hôn lên gò má Thanh Vũ, liền hỏi, "Y phục ta đang mặc trên người, là ngươi làm ?"
Lúc đầu Bách Lý Dực nhận được y phục Thanh Vũ đưa tới, còn nghĩ rằng là y phục Thanh Vũ sai người mới mua về. Đến khi mặc vào, mới phát hiện vô cùng vừa vặn, nhìn kỹ, mới phát hiện ở ống tay áo, có thêu chữ nhỏ nhỏ tên của mình. Vuốt ve chữ thêu kia, Bách Lý Dực cuối cùng cũng hiểu, y phục này là do chính tay Thanh Vũ làm, liền vô cùng vui mừng.
Thanh Vũ đưa tay, đan xen ngón tay với Bách Lý Dực, gật gù, đáp lại lời của Bách Lý Dực. Nàng đem đầu gối lên bả vai Bách Lý Dực, đưa tay, đem mười ngón tay đang liên kết mở ra, đầu ngón tay mềm mại phác họa trong lòng bàn tay ấm áp của Bách Lý Dực, nói, 【 Yêu thích? 】
Tuy rằng xa nhau hồi lâu, nhưng từ nhỏ đã hiểu nhất cử nhất động của Bách Lý Dực, làm sao không hiểu ý của Bách Lý Dực cơ chứ ? Cằm Bách Lý Dực sượt sượt trên đỉnh đầu nàng, nói, "Yêu thích, những gì ngươi làm ta đều yêu thích."
【 Vậy thì tốt. 】 Thanh Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, rất vui vẻ viết.
Bách Lý Dực nhíu mày, liền hỏi, "Bản lĩnh thêu y phục này, là An cô cô dạy ngươi ?"
Thanh Vũ lắc đầu một cái, viết, 【 Phường thêu. 】
Bách Lý Dực nhíu mày, liền nói, "Đây là thủ pháp của phường thêu ? Ta còn tưởng rằng ngươi học từ chỗ An cô cô, thêu bao lâu ?"
【 Không lâu lắm. 】
"Nói điêu." Dứt lời, Bách Lý Dực hôn lên hai gò má của nàng, nói, "Y phục này hoa văn phức tạp, nói ít cũng phải một năm, ngươi tưởng ta không đoán được sao ?"
Ai biết Thanh Vũ lắc đầu một cái, ở trên tay Bách Lý Dực viết, 【Chỉ một tháng. 】
"Chỉ một tháng ?............" Bách Lý Dực nói xong, lập tức lấy lại phản ứng, mới hiểu ra mình hiểu nhầm rồi, liền bình chân như vại, "Chỉ một tháng, cũng chính là cực khổ rồi."
Thanh Vũ hiểu được Bách Lý Dực đây là đang dụ dỗ mình nói, có chút dở khóc dở cười chọc chọc vào lòng bàn tay đối phương, viết, 【 không khổ cực, ta không ngu ngốc. 】
Ý tứ chính là, học cái này cũng không mất bao nhiêu thời gian. Bách Lý Dực thở dài một hơi, thăm thẳm nói rằng, "Còn nói không khổ cực........Một người ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, sao có thể nói không khổ cực ?" Bách Lý Dực cúi đầu, đem mặt chôn trong cổ Thanh Vũ, giọng nói khàn khàn, "Rõ ràng ban đầu ta đã đáp ứng, sẽ không bao giờ để ngươi một mình."
Trong chăn ấm áp, nhiệt độ cơ thể nóng rực của Bách Lý Dực bao phủ lấy nàng. Ở trong đêm đông lạnh giá, đây hẳn là hành động vô cùng ấm áp, làm cho Thanh Vũ xúc động đến rơi lệ.
Đúng vậy a, rõ ràng đã nói vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau, tại sao vừa đi, chính là nhiều năm như vậy ?
________________________________
Ô !!! Đến chương này vẫn chưa có thịt T___T
Tớ Tên Kun