Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 59: Một Năm Trôi Qua





Tới gần cuối năm, Bắc Hoa lại xảy ra một đại sự không nhỏ. Thụy Vương Phi sau khi sinh, bất hạnh khó sinh qua đời, Tiểu Quận Chúa vừa mới ra đời, còn chưa kịp nhìn mặt mẫu thân, chỉ có thể oa oa khóc lớn.
Đó chính là thời điểm tất niên cuối năm, nhà nhà đều vui vẻ, chỉ có Thụy vương phủ là lạnh lẽo đìu hiu, không hề có không khí đón tết nào. Ở Lê Châu Thành xa xôi, Hoàng Đế cũng nhận được báo tang, vô cùng đau xót, sau khi đưa tin tang đến Nam Hạ, ý chỉ hậu táng Vương Phi cũng đến Lương Châu.
Thế là, công chúa Thương Thu của Nam Hạ là công cụ thông gia của hai nước chỉ để lại một đứa bé duy nhất, mất đi giá trị lợi dụng, cũng rút lui khỏi tầm mắt của mọi người.
Hoàng Đế Nam Hạ còn chưa kịp lợi dụng nàng mưu tính điều gì, đã nhận được tin báo tang của nàng, cũng vô cùng bi thương, viết một phong thư truyền đến Lương Châu, an ủi muội phu đồng thời cũng là bằng hữu từ thời niên thiếu.
Thư tín phúng viếng theo nhau mà tới, thư tín Bách Lý Dực lưu tâm cầm ở trong tay, cũng chỉ là bức thư của một mình Thương Lạc, xem xong nội dung bức thư, sắc mặt Bách Lý Dực vẫn không thay đổi. Nhiều năm chưa từng liên hệ, nghĩ tới đám người Nam Hạ kia, cũng chỉ có một mình Thương Lạc là thật tâm thật lòng với nàng.
Trước đây nàng là Thái tử cũng không tiện liên hệ nhiều, bây giờ là Thân vương, cũng không thể. Bách Lý Dực vô cùng tàn nhẫn, chỉ viết cho hắn 4 chữ, "Tất cả mạnh khỏe." Sau đó, tin tức Hoàng Đế phong hào cho tiểu quận chúa cũng được bố cáo thiên hạ.
Ban danh là Kinh Hồng, phong hào Nguyên Nhạc, vị tiểu quận chúa sinh vào cuối năm này, chính thức xuất hiện trong mắt quần thần.
Thời điểm nghe phong hào, triều thần vốn dĩ còn đang lo lắng không biết Bách Lý Dực có thể trở về vị trí cũ hay không, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chuyện cần tới cũng đã tới. Phong hào Nguyên Nhạc này, ở Bắc Hoa, bình thường chỉ tứ phong cho Trưởng công chúa. Mọi người phỏng đoán tâm tư của Hoàng Đế, kết quả không cần nói cũng biết.
Lúc trước Hoàng đế phế bỏ Bách Lý Dực, quần thần trên triều đình đều quỳ rạp xuống cầu xin, hỏi rõ nguyên do. Muốn hiểu lý do tại sao Bách Lý Dực ở trong Đông Cung 4 năm, kết quả học tập cũng vô cùng tốt, hành động cử chỉ đều hợp với lễ nghi của một Thái Tử, tuy rằng có trọng dụng những người có tài nhưng thân phận thấp kém, nhiều lần ảnh hưởng tới lợi ích của giới quý tộc, nhưng cũng không thể là lý do phế bỏ Thái Tử như vậy. Năm đó giới quý tộc chiếm đa số trên triều đình, vì lợi ích của gia tộc mình đều vô cùng vui mừng khi biết tin Bách Lý Dực sẽ bị phế.
Vì lẽ đó, năm đó Hoàng Đế lấy nguyên cớ là Bách Lý Dực ngỗ nghịch làm trái với thánh ý mà phế bỏ, tất cả mọi người đều tiếp nhận. Những người có tài nhưng thân phận thấp kém cũng không thể làm gì hơn, đành phải cắn răng kìm nén phẫn nộ cùng xúc động trong lòng.
Bây giờ nhìn ra manh mối Bách Lý Dực có thể trở về vị trí cũ, vô cùng mừng rỡ.
Nói tới thái độ quỷ dị của Hoàng Đế trước đây, đại đa số đảng của Thái Tử cho rằng là do Hoàng Đế đến thời kì mãn kinh, không được bình tĩnh như thường, đến bây giờ tâm tình Hoàng Đế khá hơn rồi nên mới kéo Thụy Vương lên. Nói như vậy, tình cảm 2 phụ tử cũng thật tốt.
Nếu như Bách Lý Dực nghe được những lời đánh giá của thần tử mình, sợ là muốn dở khóc dở cười. Ở chung chưa từng thân thiết, các ngươi rốt cục nghe được chuyện tình cảm phụ tử 2 người tốt từ đâu ra đây ?
Bất luận trên triều đình Lê Châu Thành ra sao, ngược lại tất cả đã có Lâm An giải quyết. Ở cách xa Lê Châu Thành, đến khi ám vệ đưa tin tức đến cho Bách Lý Dực, đã là thời điểm đêm giao thừa.
Theo ước định, Bách Lý Dực sẽ thu xếp cho Thương Thu ở trong biệt viện Lương Châu, đợi đến khi nanh vuốt của Hoàng Đế rời đi, lại thả tự do cho nàng. Gửi đến cho nàng tin tức cùng một ít tiền, bao gồm cả tâm nguyện của Hoàng Đế.
Đúng như dự đoán, là muốn đem Bách Lý Dực trở lại vị trí cũ rồi.
Coi như là Hoàng Đế của một quốc gia, cũng không thể khư khư không để ý đến ý kiến của các vị đại thần trong triều, vì lẽ đó, lần này Bách Lý Dực đặc biệt đáp thư nói ý kiến của mình với Hoàng Đế, nói là không có công lao, lần thứ 2 vào Đông Cung e không tiện. Ý tứ chính là, Bách Lý Dực hiểu tâm ý của Hoàng Đế, nhưng cảm thấy chưa phải là thời cơ chín muồi.
Đến lúc Thanh Vũ vòng qua bức bình phong đi vào, liền nhìn thấy Bách Lý Dực chính là đang viết thư hồi âm cho Hoàng Đế. Thấy nàng chỉ mặc y phục mỏng manh trong thời tiết lạnh giá này, không khỏi có chút lo lắng. Lấy áo khoác từ trên giá treo đi tới phía sau Bách Lý Dực, nhẹ nhàng phủ lên cho nàng.
Bách Lý Dực đã sớm nghe được tiếng bước chân phía sau, chỉ là cố viết nốt, đến khi viết xong mới rảnh tay, quay đầu nhìn về phía nữ tử phía sau mình, "Nhanh như vậy đã sắp xếp xong rồi hả ?"
Cứ như thế, đưa tay nắm tay Thanh Vũ, đi tới bên giường, cùng nàng ngồi xuống, nắm chặt tay Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, "Giờ vẫn còn sớm, trăng cũng mới bắt đầu lên, ngươi thật sự là không muốn ra ngoài xem sao ?"
Tối nay là đêm giao thừa, lại là tất niên đầu tiên sau khi 2 người gặp lại, Bách Lý Dực đương nhiên hi vọng Thanh Vũ có thể vui vẻ một chút. Nhưng càng đến cuối năm, mọi chuyện phát sinh lại càng nhiều, từ mấy ngày trước Bách Lý Dực đã bận bịu dặn dò thuộc hạ xử lý chuyện phát sinh ở Biên Hòa từ cuối tháng giêng.
Bởi vậy, chính là bận bịu đến tận giao thừa. Thanh Vũ không phải là không muốn đi chơi một chút, chỉ là nghĩ đêm nay sẽ có nhiều người, quá náo nhiệt cũng không phải chuyện tốt, thứ hai là, Bách Lý Dực cũng vô cùng mệt mỏi, đi ra ngoài một chuyến, không bằng ở nhà nghỉ ngơi. Vì vậy, Thanh Vũ lắc đầu một cái, lại một lần nữa cự tuyệt đề nghị của nàng.
Trở tay, ở trong lòng bàn tay Bách Lý Dực viết, 【 Không đi, lạnh. 】
Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ cũng không hứng thú gì với đêm giao thừa, mới gật gù, giơ tay lên, nghiêng người, nhẹ nhàng cọ cọ lên chiếc mũi xinh đẹp của đối phương, cười nói, "Được rồi, vậy thì không ra ngoài, năm nay ta ở phủ cùng đón giao thừa với ngươi."
Ở trong tròng mắt của đối phương, Thanh Vũ có thể nhìn thấy hình ảnh chính mình đang gật gù.
Giờ không tiện để ngồi, Bách Lý Dực ôm Thanh Vũ đến bên giường nhỏ, dùng chăn làm bằng da chồn mềm mại ôm lấy thân thể 2 người, quay người nhìn về phía bàn cờ.
Bách Lý Dực cầm quân trắng, Thanh Vũ cầm quân đen, mắt thấy lại thua Thanh Vũ, Bách Lý Dực liên tục lắc đầu nói rằng, "Không được, không được, cả buổi tối nay đều là ta thua, ta nhận phạt." Dứt lời, cầm quân cờ trắng thả vào trong hộp, cầm chén rượu đặt ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch.
Thanh Vũ thấy tối nay toàn là mình thắng, không khỏi nở ra nụ cười tươi hiếm thấy. Bách Lý Dực ôm nàng, thấy nàng cười như vậy, nhẹ nhàng bóp chóp mũi nàng, cười trêu nàng,  "Tiểu nương tử rất lợi hại, có thể bắt nạt lang quân ngươi như vậy. Đêm nay cũng không giữ lại cho ta chút mặt mũi, ngươi xem ta phạt ngươi như thế nào !"
Nói xong giơ tay lên, làm dáng như giương nanh múa vuốt đem Thanh Vũ đặt lên giường nhỏ. Thanh Vũ thấy nàng khí thế hùng hổ lao tới, cười duyên, từ trong lòng nàng né ra. Hai người cứ như thế nháo một hồi, bàn cờ không cẩn thận bị đụng, làm cho cờ đen cờ trắng rơi rải rác trên giường nhỏ.
Thanh Vũ thấy nàng nhao tới không buông tha mình, cũng nổi hứng muốn chơi đùa, duỗi tay nhỏ kẹp chặt eo Bách Lý Dực. Bách Lý Dực sợ nhột, nín cười, vội vàng né tránh Thanh Vũ. Thanh Vũ thấy thế, nghiêng người tiến lên, học theo cách của Bách Lý Dực trước đây, đưa tay đặt nàng ở dưới thân mình. Rất nhanh, hai người nằm trên giường nhỏ lăn lộn qua lại một hồi.
Chính là đang lúc vui vẻ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Tai Thanh Vũ rất thính liền nghe được, chống trên vai Bách Lý Dực ngồi dậy. Thấy Thanh Vũ như vậy, Bách Lý Dực cũng đẩy thân thể ngồi dậy, quay về phía ngoài cửa nói, "Đi vào !"
An Dung bưng theo bánh trôi đợi ở ngoài cửa rất nhanh tiến vào, vòng qua bức bình phong, nhìn thấy hai người đang ngồi đàng hoàng trên giường nhỏ sửa sang lại dung mạo của mình, bưng bánh trôi đi tới, "Cũng gần đến giờ Tý, ăn xong bánh trôi, Đại công tử với Tiểu công tử liền đi ngủ đi, sáng mai hẳn sẽ có rất nhiều người đến chúc tết."
Vừa nói, một tay đem bát bánh trôi đặt lên trên bàn nhỏ trên giường. Bách Lý Dực thấy An Dung vội vàng như vậy, liền nhanh tay nhanh mắt thu dọn bàn cờ ở một bên, gật đầu đáp, "Được, giờ cũng không còn sớm, An cô cô ăn xong bánh trôi cũng nên trở về đi ngủ đi, bánh trôi thì nên để cho thời khắc giao thừa ăn là thích hợp nhất."
"Ta hiểu được. " An Dung đáp lời, còn nói, "Chỉ có điều, ban đêm không nên ăn nhiều bánh trôi, dễ bị đầy bụng, lát nữa Đại Công tử đừng để cho Tiểu công tử ăn nhiều quá."
Bách Lý Dực gật đầu, "Ừ, ta tự biết chừng mực, An cô cô trở về đi thôi."
"Vâng." Nói xong, An Dung cầm khay, quay lưng đi ra ngoài phòng.
Bánh trôi còn rất nóng, Bách Lý Dực sợ Thanh Vũ sẽ bị bỏng, liền múc một muôi thổi thổi, lúc này mới cẩn thận để cho nàng ăn.
Thời điểm giao thừa 2 người ăn bánh trôi, lăn qua lăn lại một hồi mới nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên, Bách Lý Dực ôm chặt lấy nữ tử đang nằm gọn trong lồng ngực mình, cảm thấy cuối năm nay thật là viên mãn.
Chỉ mong hàng năm hàng năm như vậy, sớm sớm chiều chiều cùng ngươi làm bạn.
Ngày mùng 1 tết, Thanh Vũ vùi ở trong lồng ngực Bách Lý Dực, bị tiếng pháo nổ bên ngoài làm giật mình tỉnh dậy. Canh giờ còn sớm, hai người vẫn vô cùng buồn ngủ. Mơ hồ tỉnh lại, Bách Lý Dực theo bản năng vươn mình, đem Thanh Vũ ôm vào trong ngực, đưa tay bịt kín lỗ tai nàng, còn người vùi vào trong chăn, giọng khàn khàn ngái ngủ, "Ngủ tiếp đi."
Thanh Vũ vốn dĩ đang muốn tỉnh dậy, nghe giọng nói ngái ngủ của Bách Lý Dực, an tâm ôm chặt lấy Bách Lý Dực, đem đầu vùi trong lòng nàng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lần ngủ này, cơ hồ là ngủ tới trưa. Sau khi giật mình trong lồng ngực Bách Lý Dực tỉnh dậy, lười nhác mơ hồ một hồi, rốt cục mới rời giường, trở về Thương phủ bồi tiếp các thương hộ đến chúc tết.
Đương nhiên, Bách Lý Dực cũng đi theo, chỉ là không tiện lộ diện, vùi ở trong phòng Thanh Vũ ở Thương phủ ngủ bù thêm một giấc. Tối hôm qua để cho Thương Vũ nằm trên một hồi, nhưng chưa từng nghĩ nàng lại chơi đùa mình đến lợi hai như vậy, Bách Lý Dực nằm ở trên giường, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới chuyện tối nay phải đòi lại cả gốc lẫn lãi như nào, lại mơ hồ ngủ thiếp đi.
Bận rộn một ngày, đảo mắt đến ngày mùng 2 tết, cuối cùng cũng đến thời điểm đại hôn của các nàng.