Sau khi dùng bữa sáng xong, Bách Lý Dực được chúng hộ vệ hộ tống vào hoàng cung. Các Hoàng tử khác cũng đã tới từ sớm, nhìn thấy Bách Lý Dực đang đi tới cùng dồn dập chào hỏi. Phu tử lúc này cũng đã tiến đến, mọi người liền dừng lại câu chuyện đang nói, bắt đầu hướng tới Phu tử vấn an rồi bắt đầu vào học.
Hạ triều đối với các hoàng tử cùng con cháu công khanh đại thần trong triều luôn hết sức coi trọng giáo dục văn võ. Hoàng tử khi lên 14 tuổi phải theo Phu tử cùng chúng thị vệ học văn võ. Đương nhiên, công chúa cùng các tiểu thư nhà đại thần khi lên 12 tuổi cũng phải theo Phu tử học tập.
Vị Phu tử kia là một người trung niên cử chỉ nho nhã, mà chúng hoàng tử lại là những người hiếu động. Liền thừa dịp Phu tử rung đùi đắc ý đọc sách, âm thầm ta đá ngươi một cước, ngươi giẫm chân ta một hồi náo loạn cả lên.
Bách Lý Dực cầm sách chăm chú đọc, cũng không để ý có cục giấy trắng rơi trên mặt bàn mình. Nàng nhíu nhíu mày, đang suy nghĩ nên làm gì, nhưng nhìn thấy Ngũ hoàng tử đang ngồi phía trước nháy mắt với nàng. Nàng sửng sốt một chút, liền thấy Phu tử đang đi về hướng bọn họ. Liền không một chút biến sắc đem cục giấy kia giấu vào tay áo.
Ngũ hoàng từ là nhi tử do Chiêu Nghi hạ sinh, Chiêu nghi là phi tử được Hạ đế vô cùng sủng ái, tên của hắn là Thương Lạc, trên hắn còn có một vị tỷ tỷ, so với hắn lớn hơn một tuổi, đó chính là Tam công chúa. Mà Ngũ hoàng tử đối với các vị hoàng tử khác quan hệ rất tốt, bởi vậy trong đám hoàng tử hắn cũng là một trong những người có thân phận vô cùng cao quý.
Kiếp ăn nhờ ở đậu nào có dễ dàng gì, bọn hạ nhân cũng vì thế mà muốn tính toán cho chủ tử của mình một chút. Vì lẽ đó, Bách Lý Dực có thể cùng Ngũ hoàng tử giao hảo tốt như vậy, bọn họ cũng cảm thấy an tâm phần nào. Nhưng trên thực tế, cũng không cần Bách Lý Dực phải làm gì để lấy lòng người khác, một người tính cách trầm tĩnh lại có dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần như nàng đưa tới Triều Hạ ---- một vương triều luôn yêu thích cái đẹp, hiển nhiên nàng chẳng cần tốn chút công sức nào cũng có được hảo cảm của chúng hoàng tử và công chúa Đại Hạ rồi.
Ngoài ra, Ngũ hoàng tử cũng là một trong những hoàng tử siêng năng nhất, lại còn là người ưa lải nhải.....Cũng may, Bách Lý Dực là một người trầm tính không ưa thích nói nhiều, vì vậy trong lúc Ngũ hoàng tử lải nhải, Bách Lý Dực cũng chỉ cần ậm ừ vài tiếng coi như là đáp lời....Ngược lại, Ngũ hoàng tử vẫn sẽ cao hứng lải nhải tiếp.
Sau khi Phu tử đi qua, Bách Lý Dực mới lấy cục giấy trong ống tay áo ra tỉ mỉ nhìn một lượt. Trên tờ giấy đầy nếp nhăn chữ của Ngũ hoàng tử như rồng bay phượng múa ngự ở trên. Bách Lý Dực nhìn xong một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cái tên Ngũ hoàng tử đang rúc đầu trong sách lải nhải cái gì đó với nàng, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.......
Lại là đi tửu lầu a.........
Nếp sống ở Đại Hạ so với Hoa triều có chút cởi mở hơn, vì vậy, nam thanh nữ tú giữa thanh thiên bạch nhật vui đùa với nhau cũng chẳng cần kiêng dè, nam nữ bình đẳng. Hơn nữa, nữ tử Đại Hạ còn vô cùng tài giỏi, liền lấy công chúa hoàng tộc làm thí dụ, ngày nay trong triều đình Đại Hạ có rất nhiều công chúa nắm thực quyền trong tay. Hoàng tộc đối với các hoàng tử cũng tương đối thoải mái, không vi phạm giáo huấn của tiên tổ là được, vì vậy các hoàng tử Đại Hạ cũng thoải mái dong duổi chơi đùa ngoài đường.
Mấy ngày trước, các hoàng tử cùng Bách Lý Dực đến ngoại thành Châu Thành đi tắm suối nước nóng. Nếu không phải Bách Lý Dực cùng Vinh Nhị vội vã hồi phủ, hẳn ngày hôm đó đã hồ nháo một phen ra trò rồi.
Cũng không hiểu sao chúng hoàng tử lại dồi dào sinh lực như vậy, mấy hôm trước thì đi tắm suối nước nóng, giờ lại muốn đi tửu lâu, mỗi ngày đi dự tiệc với chúng hoàng tử so với hầu hạ quân vương còn muốn mệt mỏi hơn. Mà Bách Lý Dực cũng không biết phải cự tuyệt ra sao, bọn hạ nhân đối với những chuyện này lại càng thích nghe ngóng, thế là Bách Lý Dực cũng đành phải đi theo chúng hoàng tử kia đến tửu lâu một phen.
Vậy là sau khi buổi học hôm nay kết thúc, Ngũ hoàng tử Thương Lạc dẫn theo một đám hoàng tử còn có thế tử vương hầu cùng với Tiểu Thụy Vương Bách Lý Dực rời khỏi hoàng cung.
Trên đường phố phồn hoa, bọn thị vệ đã được bố trí thỏa đáng trong bóng tối để đảm bảo an toàn cho chúng hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng hai người đi ở phía trước, Bách Lý Dực cùng một đám người đi ở phía sau, yên lặng mà đi. Trên đường huyên nào tiếng người mua kẻ bán, đối với bọn trẻ nhà công khanh đại thần này bọn họ cũng chỉ nhìn lướt qua, liền tiếp tục công việc buôn bán của mình. Đối với việc nhìn thấy đám công tử nhà quan đại thần cùng các hoàng tử đi lại trên phố suốt cũng thành quen.
Ở Châu Thành này, nếu như trên đường phố không nhìn thấy quý nhân nào y phục hoa lệ mới thật sự là khác thường a.
Chỉ là. . . . . . Lần này địa phương bọn họ đi tới thật là có chút không thích hợp.........Ngày hôm nay người bồi tiếp theo Bách Lý Dực vẫn là Quang Nhị, vị trí bảo mẫu này của hắn là vị trí nhiều người hằng mong ước.
Vinh Nhị đi bên cạnh Bách Lý Dực, hắn đưa tay kéo kéo ống tay áo của Đại Vương mình. Bách Lý Dực quay đầu nhìn hắn nghi hoặc một chút, hắn nuốt nuốt ngụm nước bọt, có chút khó khăn mở miệng, "Công tử.....Chúng ta vẫn là nên trở về đi thôi..........."
Trên mặt Bách Lý Dực biểu lộ chút không hiểu, đã tới rồi tại sao còn không tiến vào ? Hơn nữa, vừa đi thì ngươi không đòi về, vừa đến nơi thì đổi ý đòi về..........
"Oạch..." Vinh Nhị còn chưa kịp nói xong, đoàn người của Ngũ hoàng từ nhìn thấy đoàn người của Bách Lý Dực còn chưa tiến vào, liền vội vã hỏi, "Thụy nhị ca, nhanh lên một a......."
Bách Lý Dực bất đắc dĩ đành bỏ lại Vinh Nhị phía sau. Vinh Nhị nhìn hai bên đường đèn lồng đỏ treo ngợp trời bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó giậm chân mạnh một cái lấy động lực, cất bước đi theo chủ tử mình.....Thôi thôi, tóm lại cũng đã tới chỗ này rồi. Có hắn coi chừng, Đại vương nhà hắn cũng sẽ không bị thiệt thòi gì. Sau khi trở về mấy người kia cũng không nói gì được hắn.
Liền chỉnh đốn lại y phục, cẩn thận đi phía sau Đại Vương nhà hắn. Khuôn mặt cảnh giác, đề phòng Đại Vương nhà hắn bị thiệt thòi......
Mọi người đoán không có sai, nơi mà đám người bọn họ đang đi đến chính là nơi trăng hoa nhất Châu Thành này ---- Ngâm Phong lâu trong truyền thuyết....chắc ngươi cũng hiểu a ~~~~~~~~~
Một đám tiểu hài tử đi tới chỗ này có thể làm được cái gì a, ngoại từ nghe một chút từ khúc cùng với xem một chút vũ đạo, cũng có vẻ như không thể làm ra điều gì ảnh hưởng tới thể diện của tiểu công tử a......cùng lắm cũng chỉ là trêu ghẹo trên đầu môi thôi....
Sau khi đoàn người Bách Lý Dực tiến vào được dẫn tới một gian phòng, sau đó nhìn thấy một vị tiểu thư đang nhảy vũ điệu ám muội mông lung, Bách Lý Dực mới biết được nơi này là nơi nào. Nhưng khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh tiếp nhận sự thực này, sau đó là một khuôn mặt không cảm xúc ngồi xem vị tiểu thư kia nhảy múa, tay vẫn còn bưng chén trà thưởng thức..........
Vinh Nhị đứng phía sau gương mặt cũng thật nghiêm túc, dường như không bị vị tiểu thư kia quấy rầy chút nào.....
Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh Bách Lý Dực thì ngược lại, vô cùng nhiệt tình, hắn thấy Bách Lý Dực mặt không một tia cảm xúc liền đưa tay chọc chọc củi chỏ Bách Lý Dực, "Thụy Nhị ca, ngày hôm nọ ngươi hồi phủ, còn chưa đi tới chỗ này. Ta cho ngươi hay, nơi này có một ca kỹ gảy cầm rất hay, hôm nay ta dẫn ngươi đến là để cho ngươi thưởng thức qua........"
Có một công tử chen vào nói, "Nhìn xem, Đại vương a, Ngũ công tử đối với ngươi thật tốt a. Hôm qua ngươi không đi với chúng ta được, hôm nay liền dẫn chúng ta đi lần nữa cho ngươi cùng thưởng thức a."
Những người khác đều dồn dập gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy........"
Thụy Vương mặt vẫn lạnh như tiền, nói tiếng cảm ơn xong cũng không nói thêm gì nữa. Bên ngoài có người dẫn theo cầm kỹ đi tới, mọi người liền không nói nữa.......Chỉ chốc lát, tiếng cầm du dương vang lên. Đích thật là tiếng cầm động lòng người........
Các công tử đều nhỏ giọng tán thưởng cầm kỹ, có vẻ phi thường hữu lễ....
Hiếm thấy tiếng cầm động lòng người như vậy. Đợi sau khi tiếng cầm kết thúc, tú bà liền dẫn cầm kỹ tiến vào. Chư vị công tử mặc dù tuổi còn chưa lớn, nhưng cũng sớm theo cha và anh đi đến những nơi như thế này. Vì lẽ đó ánh mắt dán lên người nữ tử này khó tránh khỏi có chút không an vị....
Ngũ hoàng tử là người đứng đầu, nhìn thấy nữ tử kia hành lễ liền cao hứng hướng về Bách Lý Dực nhỏ giọng tranh công, "Thụy nhị ca, vị này chính là Lạc Phạm tiểu thư, thấy thế nào ?"
Bách Lý Dực hơi giương mắt lên nhìn nữ tử đứng cách đó không xa, nữ tử kia so với nàng lớn hơn một chút, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cả người đều tỏa ra khí chất an tĩnh. Nàng mím mím môi, cúi đầu uống rượu, "Rất tốt."
"Thụy nhị ca yêu thích là tốt rồi." Hắn hướng tới Bách Lý Dực cười cười, sau đó nói, "Đến đây, mời Lạc Phạm tiểu thư tới đây một chút."
Bách Lý Dực nhíu mày lại, nắm chặt lại ly rượu trong tay, nhưng vẫn không nói gì. Nữ tử kia đáp một tiếng "Vâng", sau đó ngồi bên cạnh Bách Lý Dực, "Quấy rầy công tử rồi."
Bách Lý Dực lắc lắc đầu, "Không sao......"
Ánh mắt của các công tử xung quanh đều dán lên người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí thật quỷ dị.
Ngũ hoàng tử nhìn hai người họ một chút, sau đó cười cợt nói, "Thụy nhị ca tới Châu Thành cũng đã được nửa năm, trong quý phủ kể cả một người văn nhã cũng không có. Nay thấy Lạc Phạm tiểu thư gảy cầm cũng thực hay, hơn nữa lại là thanh quan* (ý nói người bán tài chứ không bán thân). Chúng ta ngày hôm nọ thưởng thức tài nghệ của nàng liền muốn đưa nàng đến chỗ của ngươi, hôm nay mang ngươi tới đây xem một chút.Nếu như nhị ca ngươi yêu thích, vậy chúng ta sẽ mua nàng, cuối năm cũng sắp đến rồi, vậy cũng coi như bọn đệ đệ ta mừng quà cho ngươi, được không ?"
Vinh Nhị ở phía sau tỏ vẻ rất đau đầu, Ngũ hoàng tử ngươi cũng thật có tâm, nửa năm vừa rồi ngươi tặng cho công tử ta không biết bao nhiều đồ rồi. Tốt rồi, lần này còn trực tiếp đưa người tới. Tuy nói công tử nhà ta 12 tuổi cũng coi như là người lớn đi, cũng có thể nạp thiếp, nhưng công tử ta còn chưa tròn 12 tuổi a. Ta biết lão gia ngài trưởng thành trước tuổi, nhưng cũng không cần trưởng thành sớm như vậy được không ? Còn có những vị công tử xung quanh còn đang ném ánh mắt gian tà nhìn công tử nhà ta, ngươi có thể giữ chút trong sạch cho công tử nhà ta được không ?
Bách Lý Dực vẫn không nói gì, sau đó gật đầu một cái, Vậy thì, đồng ý. . . . . . Được rồi, mang về, bất quá là thêm một đôi đũa một cái bát thôi, ngược lại cũng không động đến bát cơm nhà Ngũ hoàng tử, Vinh Nhị tỏ vẻ rất bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện.
Sau đó, ha ha cười nói một hồi, bởi vì hắn lại dâng một lễ vật cho Thùy Nhị Ca thành công, Thùy Nhị ca cũng đã nhận rồi. Đại biểu cho quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước, liền uống rất tận hứng như muốn không say không về.
Vinh Nhị đi theo phía sau Bách Lý Dực, yên lặng liếc mắt nhìn vị tiểu thư đang đứng bên cạnh Đại Vương nhà hắn đang ôm cầm đi bên cạnh, sau đó nhìn trời thở dài một tiếng. Đại vương nhà hắn dạo này thật là số đào hoa. Ngày hôm qua nhặt được một tiểu muội khả ái, hôm nay lại bị ép nhận được một muội muội, thực sự là. . . . . . Ai. . . . . .
Bách Lý Dực đưa tay để vào trong áo khoác, đôi ủng dày đang đạp trên mặt tuyết mà đi. Cao lầu phía sau xa dần đến khi mất hắn.
Đợi đến khi trở về phủ, Bách Lý Dực xuống xe đi thẳng vào phủ, cũng chẳng để ý đến người đằng sau. Vinh Nhị nhấc cao đèn lồng nhìn bóng người chủ tử nhà mình có chút gấp rút, thở dài một hơi. Sau đó hướng tới Lạc Phạm tiểu thư còn đang ngồi trong xe ngựa đưa tay ra, "Lạc Phạm cô nương, đến nơi rồi, cô nương xuống ngựa đi."
Lạc phạm chần chờ một chút, sau đó đưa tay đặt ở trên tay hắn. Bàn tay hắn có chút thô ráp lạnh lẽo, nàng dựa vào lực cánh tay của hắn xuống ngựa, bên tai truyền tới giọng nói chút khàn khàn, "Cô nương, Đại Vương là một người có tấm lòng thiện lương. Tuy rằng tuổi tác chưa lớn, nhưng ngươi ở vương phủ cũng không cần lo lắng, Tiến vào trong phủ này có thể yên tâm được rồi."
Hắn nói nàng đến đây có thể yên tâm là được rồi. Liền như kỳ tích , toàn bộ bất an trên đoạn đường nhờ đó mà tiêu tan.
Rất nhiều năm sau đó, nàng hỏi một người nữ tử thông tuệ lòng người rằng tại sao vào thời điểm ấy nàng lại lúng túng tới vậy ? Nữ tử kia chỉ cầm bút viết một chữ "An".
Đúng, nàng yêu thích hắn, là bởi vì hắn có thể làm cho nàng an lòng.