[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 2



Vừa bước xuống xe, chuyện thứ nhất Vương Thanh làm chính là đem cà vạt cởi ra, cởi luôn áo khoác tây trang dầy cộm nặng nề trên người, một đường đi về phòng ngủ. Hắn vừa bước vào liền phát hiện trên giường có thêm một người, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới nhớ lại hôm nay Cung Nhạc Thần muốn lưu lại ở chỗ này.

“Ân? Thanh ca anh đã trở lại?! Em …… em có chút buồn ngủ, liền trực tiếp ngủ tại chỗ này.” Cung Nhạc Thần nghe được tiếng động từ cửa truyền tới, vội vàng bò dậy, tức khắc nhìn thấy Vương Thanh đang nhíu chặc mày nhìn mình. “Em đi tắm ngay, sẽ không chừa lại một chút xíu thần sắc buồn ngủ nào nữa, hắc hắc ……”

“Ân, đi đi.” Vương Thanh không quản cậu ta, tự nhiên bắt đầu thay quần áo, rũ bỏ xuống mọi áp lực nặng nề, mặc vào áo ngủ mềm mại, hắn nằm dài trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mấy ngày qua hắn chỉ chú tâm vào guồng quay của công việc, khiến cho bản thân có chút mệt mỏi, người chính là người, cũng không phải là máy móc, thời gian dài, hắn cũng sẽ có cảm giác khổ cực ……

“Thanh ca, em tắm xong rồi ……” Cung Nhạc Thần từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm, cậu nhẹ nhàng đi đến phía bên kia của chiếc giường, Vương Thanh đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, “Thanh ca, trước đi tắm một chút rồi đi ngủ? Nếu không trên người sẽ khó chịu.”

“Ân, đã biết.” Vương Thanh mở mắt, chậm rãi ngồi dậy đi vào phòng tắm, hắn có chút hối hận vì sao hôm nay lại gọi Cung Nhạc Thần đến đây? Gọi đến làm gì cơ chứ? Đầu óc hắn một mảnh hỗn độn, vội vã tắm cho nhanh, sau đó ngã đầu lên gối nằm, bắt đầu vù vù ngủ say.

“Thanh ca, Thanh ca...... hôm nay anh không muốn làm sao ……” Cung Nhạc Thần ngửi được hơi thở Vương Thanh bên kia truyền tới mùi rượu nhàn nhạt, cũng biết được hắn mệt mỏi, ngoan ngoãn đến nằm bên cạnh hắn, cởi ra áo choàng tắm trên người, ôm chặc lấy vòng eo tinh tráng của hắn. Cậu năm nay hai mươi hai tuổi, hai năm trước ở hộp đêm gặp được Vương Thanh, trực tiếp bị hắn bắt đi, vốn tưởng rằng qua một thời gian ngắn Vương Thanh sẽ chán cậu, không nghĩ đến lại cùng nhau dây dưa đến hai năm …… cho dù tâm có lạnh đến đâu thì cũng sẽ có biến hóa đi? Nhưng là cho dù Cung Nhạc Thần có cố gắng nhiều đến mức nào, cũng vẫn như cũ chẳng qua chỉ là một sủng vật bên cạnh Vương Thanh mà thôi, nhưng sủng vật cũng sẽ có tâm a …… trái tim của cậu, cũng đã sớm thắt lên trên người của người đàn ông này rồi.

Một giấc tỉnh dậy, tâm tình của ông chủ Vương Thanh cũng tốt lên rất nhiều, hắn nhìn một chút thân thể trần truồng của Cung Nhạc Thần ở bên người, trầm ngâm tận nửa ngày, ngẫm nghĩ xem tối hôm qua mình đã không làm gì với cậu ta chứ. Ban đầu thu lưu người ở bên cạnh, bất quá là do gương mặt của Cung Nhạc Thần khi lớn lên, gương mặt kia tựa hồ nhìn rất giống gương mặt của bảo bối hắn, khiến cho Vương Thanh gặp một lần liền nhớ, thủ hạ của hắn rất biết **thuận thủy thôi châu, trực tiếp đem người đưa về nhà, hắn cũng không khách khí, không muốn cũng không được, chi bằng giữ lại bên người, thỉnh thoảng chơi một chút, cũng xem như là có một chỗ để giải khuây đi.

Mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, Vương Thanh lấy ra một điếu xì gà ngậm lên miệng, bắt đầu xem tin nhắn mới nhất trong điện thoại di động, hoặc là lên mạng xem một chút tin tức. Chăn đắp trên người tuột xuống eo, nửa người trên lỏa thể, lộ ra bả vai to rộng cùng bắp thịt cường tráng. Vương Thanh bảo dưỡng rất tốt, dù là đã ba mươi tuổi, nhưng tướng mạo vẫn như đầu hai mươi, chả trách nhiều người lại nguyện ý đâm đầu nhảy vào như vậy, hắn quả thật là có tư cách đó.

“Thanh ca, anh tỉnh rồi sao? Ngày hôm qua rất mệt mỏi đi? Em thấy anh vừa trở về liền ngủ.” Cung Nhạc Thần cảm giác được bên người có người động đậy, liếc thấy Vương Thanh đã thức dậy, đang cầm điện thoại di động chơi say sưa.

“Ân, hôm nay em vẫn nên trở về đi thôi, ta có chút chuyện, không thể giữ lại em được.” Vương Thanh nhìn cũng không có nhìn cậu ta, trong điện thoại di động hiện lên một cái tin tức hấp dẫn sự chú ý của hắn. Lưu Kim Phong lão hồ ly này lại kêu người thả gió gieo bão, muốn đem con gái duy nhất gả cho hắn …… xem ra ngày hôm qua không phải là chủ ý tạm thời, mà là sớm có dự mưu đi …… Hắn bị người tính toán! Loại cảm giác này rất hỏng bét, vô cùng hỏng bét. Vương Thanh cũng không phải là loại người rộng lượng gì, vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Kỳ, “Đăng báo, lập tức nói Vương thị không có ý đó, chỉ là do Lưu Kim Phong quá tự mình đa tình, thật sự đem con gái của ông ta biến thành như tiên nữ sao? Cho ta thì ta phải nhận?! ”

“Ông chủ, là sơ sót của tôi, tôi đây lập tức kêu người đến tòa soạn trình một văn bản, sau đó sẽ làm cho chuyện này lắng dịu.” Sáng sớm nay Ngô Kỳ cũng bị cái tin tức dọa sợ hết hồn, anh vẫn còn đang tập trung việc điều thủ hạ ra ngoài tìm người khắp nơi, lại thêm một chuyện như vậy lại kéo đến, thật sự là gieo cho mình thêm nhiều phiền phức.

“Ân, cậu mau chóng xử lý một chút đi, nếu báo chí cũng đã đăng hết rồi, thì cũng không cần phải kêu bọn họ rút lại, bọn họ cho rằng chỉ cần dùng tiền trãm hậu tấu thì chúng ta sẽ ngồi chịu trận sao, thật sự xem chúng ta như trái hồng mềm sao?! Nếu có ký giả đến phỏng vấn, thì liền nói hoàn toàn không biết gì về chuyện này, ta xem xem Lưu Kim Phong thử cảm giác lấy đá đập chân mình là như thế nào! ” Vương Thanh cắn môi dưới, một bộ biểu lộ âm ngoan khiến cho Cung Nhạc Thần sợ hết hồn, vừa quay đầu lại, chỉ thấy hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thẳng vào mình, “Đi nhanh lên đi, ta hôm nay không có thời gian cùng em. Còn nữa...... nhớ kỹ bổn phận của em, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta nghĩ là em hiểu rất rõ, đúng không?”

“Vâng, em đã biết, Thanh ca, em lập tức đi ngay.” Cung Nhạc Thần vội vàng xuống giường mặc vội quần áo, điểm tâm cũng không dám ăn, mới vừa rồi trong ánh mắt Vương Thanh mang theo sát khí nhè nhẹ, dọa cậu sợ hết hồn. Cậu biết bối cảnh của Vương gia không phải là sạch sẽ, nguyên bản chính là xuất thân từ hắc đạo, bất quá những năm này trải qua hai đời cha con của Vương Thanh cũng đã tẩy trừng, chuyển qua làm kinh doanh mua bán hợp pháp, bất quá trong xương tủy vẫn còn tồn tại tính khí sát phạt.

Vương Thanh nhìn nhìn cánh cửa phòng ngủ dần khép lại, kéo xuống hết rèm cửa sổ, trong phòng không có lấy một tia ánh sáng thẩm thấu chiếu vào. Hắn đốt xì gà, tiện tay lật xem tài liệu mới nhất Ngô Kỳ vừa gởi đến, hi vọng trong nhóm trẻ con tìm được này, sẽ có đại bảo bối của mình đi …… con trai mất tích mười năm, Vương Thanh thủy chung không hề buông tha. Năm đó đám buôn người bắt cóc con hắn đã sớm bị tìm được, chỉ nói đứa trẻ bị đám người ở thành thị phương Bắc mua mang đi rồi, bọn họ một đường hướng bắc tức tốc đuổi theo, sau đó cũng chỉ tìm được một vài tên buôn người hàng đầu, về phần đứa trẻ kia đến tột cùng ở nơi nào cũng không ai biết.

Đoạn thời gian đó, Vương Thanh mỗi ngày đều nóng nảy, nếu không phải do hắn nhất thời sơ sót, bị kẻ thù kéo đến trả thù, con trai làm sao sẽ bị bắt đi?! Đó là bảo bối của hắn, trên thế giới duy nhất thuộc về hắn, bảo bối sạch sẽ nhất ……

Không có người nào bên ngoài biết được, Vương Thanh có một đứa con trai, xét đến bây giờ cũng đã là mười lăm tuổi. Liên quan tới lai lịch của đứa bé này, chỉ có rất ít người biết đến, Ngô Kỳ xem như là một trong số đó, anh là một trong số ít người ở bên cạnh Vương Thanh nhận được sự tín nhiệm nhất, cũng là người từ nhỏ đã được Vương Thanh mang theo bên người cho đến tận bây giờ.

Sự xuất hiện của đứa con trai này ban đầu chỉ là một việc ngoài ý muốn, Vương lão gia nhìn con trai ngày càng trưởng thành, trực tiếp sai thủ hạ từ trong vòng giải trí đem về một nữ nhân sạch sẽ tặng cho con trai mình, xem như là để cho hắn phá thân đi. Nữ nhân kia lớn hơn Vương Thanh tám tuổi, dáng dấp mi thanh mục tú, đôi mắt phá lệ xinh đẹp. Vương Thanh lúc ấy bị chuốc thuốc kích thích, không chút suy nghĩ, đã cùng nữ nhân kia xảy ra quan hệ. Sau đó Vương gia cấp cho nàng ta một khoản tiền rồi đuổi đi, Vương Thanh sau lần đó cũng chưa từng một lần nhìn thấy mặt của nàng ta nữa, sau đó mới biết, nữ nhân kia là bởi vì trong nhà nghèo khổ không có tiền đi học mới nhất thời đi nhầm đường, sau khi cầm tiền lần nữa trở về đi học, rời đi thành phố này.

Vương Thanh năm ấy mười chín tuổi, có người gửi đến cho hắn một phong thơ, chữ viết quyên tú đẹp mắt, trên đó có viết một cái địa chỉ, còn kèm theo hai tấm hình. Vương Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra nữ nhân trong tấm hình kia, chính là nữ nhân cùng mình trải qua **lộ thủy nhân duyên, nhưng nàng ở trong hình đã thay đổi thành một bộ dáng khác, không còn mang theo lớp trang điểm đậm nữa, không còn nét thanh thuần khả ái của ngày xưa nữa.

Dựa theo địa chỉ tìm tới nơi, mới được hàng xóm báo cho biết là người đã không còn ở đây nữa. Nữ nhân kia một thân mang bệnh nặng, thân thể cực kém, lưu lại một đứa trẻ. Mọi người ngoại trừ thỉnh thoảng đến xem mấy lần, bảo đảm đứa trẻ sống thế nào, cũng không muốn cùng nàng ta có quá nhiều tiếp xúc khác. Vương Thanh đưa mắt nhìn đứa trẻ, dáng dấp cùng nữ nhân kia cơ hồ giống nhau như đúc, mới vừa khoảng ba tuổi hơn bốn tuổi, dáng dấp cũng đã phát triển một chút, hết sức ưa nhìn.

“Bảo bối, con tên là gì?” Vương Thanh ôm lấy đứa trẻ, thời gian cũng có vẻ tương đối trùng khớp, trở về xét nghiệm DNA một lần, thì có thể xác định được rồi. Hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy thật thích đứa bé này, trong ánh mắt như có một luồng linh khí, to tròn giống như trái nho đen, lấp lánh lấp lánh, vừa thấy liền sinh yêu.

“Con tên là Vũ Vũ ……” Thanh âm của trẻ con không lớn, mang theo giọng sữa khả ái, nhìn nhìn Vương Thanh một chút, “Ba là ba ba con sao? Mẹ con nói ba ba của con gọi là Vương Thanh ……”

“Đúng vậy, là ba, cùng ba ba về nhà có được hay không? Ba ba sẽ chăm sóc cho con.” Vương Thanh ở trên mặt đứa bé hôn lên mấy cái, giọng nói mềm mại của trẻ con đánh trúng vào trái tim của hắn, khiến cho tấm lòng người cha của hắn trỗi dậy tràn trề, ôm lấy đứa bé không muốn buông tay.

“Được a....... ba ba, con có ba ba rồi! ” Bé trai gọi là Vũ Vũ cũng hôn mấy cái lên mặt Vương Thanh, ôm lấy ống tay áo của hắn, gắt gao tựa người vào trong ngực hắn. “Nhưng mà mẹ con không có ở đây …… Ba ba, ba biết mẹ đi đâu rồi không?”

“Mẹ của con …… cô ấy đã đi đến một nơi rất xa, sẽ không còn trở lại nữa, sau này chỉ còn con và ba ba sống chung với nhau, ba ba sẽ chăm sóc cho con thật tốt, con có thích ba ba không?” Vương Thanh không nỡ đả thương trái tim của bé, nên viện cớ nói chuyện đánh một vòng lớn.

“Dạ thích …… nhưng con cũng rất thích mẹ …… ba dẫn con đi tìm mẹ có được không?” Đôi mắt của Vũ Vũ hàm chứa nước mắt, ôm lấy cổ Vương Thanh chuẩn bị muốn khóc.

“Không khóc không khóc! Mẹ con cô ấy …… cô ấy …… đi đến một nơi mà chúng ta không đi đến được, chờ đến khi con trưởng thành, chúng ta mới đi tìm cô ấy, có được không?” Vương Thanh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục suy nghĩ biện pháp, dụ dỗ trẻ con không phải là sở trường của hắn, hắn đưa mắt tìm sự giúp đỡ từ Ngô Kỳ.

“Tiểu thiếu gia, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại thôi, đợi đến khi tiểu thiếu gia trưởng thành thì mẹ sẽ trở lại ngay. Đến lúc đó thì thật hay có đúng không, cho nên, tiểu thiếu gia phải lớn lên nhanh một chút, đến khi mười mấy tuổi, mẹ sẽ trở lại.” Ngô Kỳ hiển nhiên so với Vương Thanh có hiểu biết việc dụ dỗ trẻ con hơn một chút, từ trong túi lấy ra mấy cục kẹo bọc trong bao gói đẹp mắt, “Đến, thúc thúc mời con ăn kẹo.”

“Cảm ơn thúc thúc.” Vũ Vũ xấu hổ lăng lăng nhìn Ngô Kỳ, nhận lấy mấy cục kẹo, lấy một cục nhét vào trong miệng mình, tháo giấy gói một cục kẹo khác, nhét vào trong miệng Vương Thanh, “Ba ba cũng ăn! ”

“Thật ngoan a ……” Vương Thanh bị hành động đơn giản như vậy làm cảm động đến muốn rơi lệ. Nghĩ đến thời điểm khi hắn ba bốn tuổi, khi đó lão tử đoản mệnh của hắn luôn nói hắn, con chính là một hỗn thế ma vương! Hiện tại con trai của hắn cũng là ba bốn tuổi, như thế nào đã biết hiếu thuận với ba ba rồi?! “Con trai con làm thế nào mà lại đáng yêu như vậy a!!! ” Hắn hung hăng hôn lên vài hớp trên mặt con trai bảo bối.

Ngô Kỳ có chút buồn cười nhìn cái màn trùng phùng của hai cha con này, một lớn một nhỏ bộ dáng thân mật phá lệ ấm áp, nếu lão gia ở trên trời linh thiêng có thể nhìn thấy được thì thật là tốt ……

Vương Thanh trở về liền đổi lại tên cho con, gọi là Vương Hiểu Vũ, "Hiểu" trong hiểu biết, sáng suốt, "Vũ" trong vụ trụ, cũng mời về một người chuyên gia trông trẻ. Trong thời gian một năm kia, Vương Thanh giống như là thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Thời điểm cùng con trai ở chung một chỗ, cả người cũng đặc biệt ôn nhu, bất quá như vậy cũng chỉ là hướng về một mình Hiểu Vũ thiếu gia mà thôi. Ở trước mặt người ngoài, vẫn như cũ là việc ta ta làm, làm việc **lôi lệ phong hành, không cho phép có lấy nửa điểm sai lầm.

Nhưng chỉ một sai lầm đã xảy ra, khiến cho Hiểu Vũ bị người khác bắt đi. Ngô Kỳ đơn giản là không dám nhớ lại đoạn ngày tháng kia, anh cùng Vương Thanh suy nghĩ hết đủ loại biện pháp, nhờ vả tất cả mọi người xung quanh, lần tìm mỗi một góc của B thị, nhưng kết quả cũng không tìm được cho dù là một sợi tóc của đứa trẻ kia. Nhưng vẫn tìm ra được cội nguồn nguyên nhân, trực tiếp hủy hết tất cả kẻ thù, đáng tiếc, đứa trẻ cũng không tìm trở về được nữa ……

Trong mười năm nay, mỗi khi đến ngày sinh nhật của Hiểu Vũ, Vương Thanh luôn luôn tự mình mua một cái bánh ngọt, đốt số nến tương ứng sinh nhật, bảo bối của hắn thích ăn bánh ngọt, thích ăn kẹo đường, cũng không kén ăn, còn đặc biệt khéo léo …… Ngô Kỳ cũng giúp đỡ đi tìm thật lâu, mỗi lần có đứa trẻ bộ dáng tương tự xuất hiện, anh luôn chạy đi tìm tới, vô luận có bao nhiêu phiền toái, cũng nhất quyết phải đem Hiểu Vũ thiếu gia tìm trở về.

_______________________________

**thuận thủy thôi châu: biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền

**lộ thủy nhân duyên: nhân duyên mong manh ngắn ngủi

**lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội, sấm rền gió cuốn