[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 24



Trải qua hơn nửa tháng quen biết, Phùng Kiến Vũ và Châu Bách Xuyên càng ngày càng quen thuộc, ngoài việc học phụ đạo, Phùng Kiến Vũ cũng sẽ thường xuyên cùng cậu ta nói về một ít chuyện bên ngoài, hai người trò chuyện rất giữ kẻ, từ lúc mới bắt đầu là thầy trò, phát triển thành quan hệ vừa là thầy cũng vừa là bạn. Châu Bách Xuyên đối với người học sinh này cũng rất thích, thường mua một số đồ vật nhỏ nhỏ thú vị bán xung quanh trường học tặng cho nó.

"Cho em, anh cảm thấy em sẽ thích." Châu Bách Xuyên từ trong túi xách lấy ra một món đồ chơi nhỏ đưa cho Phùng Kiến Vũ. Món đồ chơi nhỏ kia bất quá là mua từ một tiệm tạp hóa ở gần trường học, dùng sức bóp một cái sẽ biến hình, dáng vẻ trông cực kỳ xấu xí, "Cầm trong tay chơi, dùng để nắm bóp giải tỏa áp lực cũng không tệ."

Phùng Kiến Vũ thử mấy cái, phát hiện thật đúng là có chút thú vị, món đồ chơi nhỏ ở trong tay có thể bị nặn ra các hình dáng bất đồng, xấu manh xấu manh. "Cám ơn." Nó dùng thủ ngữ biểu đạt với Châu Bách Xuyên.

"Không cần khách khí, chỉ là đồ vật lặt vặt, học tập thôi." Châu Bách Xuyên cười cười, vỗ vỗ bả vai Phùng Kiến Vũ, đến gần nó quan sát nhìn đề mục trên bài thi, "Chỗ này, chỗ này có thể dùng công thức này để tính toán, em làm như vậy quá phí sức." Cậu ta trực tiếp nắm lấy tay phải của Phùng Kiến Vũ bắt đầu viết lên giấy giải toán.

Tay của Phùng Kiến Vũ hơi run lên một chút, lực chú ý cũng bị đề mục hấp dẫn, sử dụng phương pháp của Châu Bách Xuyên giải đề quả thật đơn giản không ít, nó hướng về phía Châu Bách Xuyên cười tươi, cầm bút tiếp tục viết đề mục khác. Châu Bách Xuyên vẫn còn nhìn chằm chằm vào tay của Phùng Kiến Vũ, thấy nó dừng viết, liền cúi người xuống liếc mắt xem xét, sau đó lại nắm lấy tay của nó giúp nó sửa sang lại ý nghĩ. Ngay từ đầu Phùng Kiến Vũ còn cảm thấy hết sức không được tự nhiên, trừ Vương Thanh ra, không có người nào khác tiếp xúc gần như vậy nắm tay nó. Làm bài được một lúc lâu, tay phải của Phùng Kiến Vũ bắt đầu có chút mỏi, nó phẩy phẩy tay, trực tiếp đem bút lễ phép đưa cho Châu Bách Xuyên, còn mình thì chăm chú nhìn cậu ta viết.

Châu Bách Xuyên dừng một chút, cầm bút máy chăm chú giúp Phùng Kiến Vũ giải bài, khoảng cách hai người rất gần, cậu ta có thể ngửi thấy được hơi thở tươi mát từ trên người thiếu niên truyền đến, không mang theo bất kỳ mùi hương khó chịu từ loại nước hoa nào, tinh khiết mà tự nhiên. "Ai nha, làm xong rồi, nơi này nơi này, nhìn xem đã hiểu chưa?" Cậu ta chợt ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng sát qua gò má của Phùng Kiến Vũ, xúc cảm mềm mại khiến cho cậu ta tâm thần hoảng hốt.

"Ân......" Phùng Kiến Vũ không chút để ý, cầm bút lên dò xét câu trả lời ở bài giải, rồi lại căn cứ vào phương thức này, đem đề bài làm lại một lần nữa. Lúc này khi nó đang chăm chú làm bài, khoảng cách Châu Bách Xuyên dựa vào nó càng ngày càng gần. Đợi đến khi nó vừa quay đầu lại mới phát hiện, một cánh tay của Châu Bách Xuyên đã khoác lên thành ghế dựa phía sau lưng nó từ lúc nào, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ đã nửa ôm nó, nó vội vàng xê dịch sang hướng bên cạnh, cùng cậu ta cách ra một khoảng cách.

"Chạy xa như thế làm gì? Anh cũng không nhìn thấy rõ." Châu Bách Xuyên lôi kéo cánh tay Phùng Kiến Vũ, để cho nó gần mình hơn một chút, "Tiếp tục viết đi, anh vẫn đang nhìn đây, đề tiếp theo sẽ không giúp em giảng đâu." Cậu ta cười híp mắt chỉ chỉ vào sách bài tập, "Đề mục phía sau đề mục rất khó đó nha."

Phùng Kiến Vũ chần chừ gật đầu một cái, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đề mục này quả thật khó khăn hơn một chút, nhưng là vẫn có thể hiểu ra. Lúc nó chuẩn bị động bút bắt đầu viết, Châu Bách Xuyên lại bắt được tay của nó, "Chỗ này làm sai rồi, để anh dạy cho em."

"Không cần, em có thể." Phùng Kiến Vũ vội vàng tránh ra tay của cậu ta, tự mình mở sách giải ra xem. Nó cũng không biết Châu Bách Xuyên là vô tình hay cố ý, nhưng gần đây mấy động tác nhỏ như vậy tựa hồ càng ngày càng nhiều. Nó không có thấy, ánh mắt của Châu Bách Xuyên tối sầm lại, đảo mắt lại nhanh chóng khôi phục thành biểu lộ mỉm cười.

Kỳ lễ Quốc Khánh cuối cùng cũng đến, mọi trường học đều sẽ bố trí một đống bài tập nghỉ lễ. Vương Thanh vốn là suy nghĩ mang Phùng Kiến Vũ ra ngoài du lịch, vừa trở về thì đã nhìn thấy một đống bài tập của nó, trực tiếp mắt choáng váng, "Bỏ đi, chúng ta ở nhà cũng có thể chơi đùa mà......"

"Vậy được, con đi làm bài tập, tay vốn đã bị thương, tốc độ viết rất chậm, mau chóng làm cho xong mới tốt." Phùng Kiến Vũ dùng thủ ngữ, trực tiếp cầm cặp sách trở về thư phòng. Châu Bách Xuyên hôm nay có việc không đến được, nên Phùng Kiến Vũ có vấn đề gì không hiểu thì chỉ có thể hỏi Vương Thanh, dĩ nhiên, kết quả chính là hỏi tới hỏi lui, khung cảnh cũng dần dần biến đổi.

"Được rồi được rồi, con viết đi, ba không làm khó con nữa, ngày mai Châu lão sư đến đây, con trực tiếp đem đề trống hỏi cậu ta đi." Vương Thanh đẩy ghế ra đứng lên, đi đến tủ sách tìm ra một quyển sách để đọc.

Phùng Kiến Vũ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sớm biết như vậy nó đã từ sớm đã không thèm kêu đến Vương Thanh, quá mức dính người, bất quá nó đột nhiên suy nghĩ đến một số chuyện, nó liếc mắt nhìn một chút Vương Thanh đang ngồi bắt chéo hai chân, cặp mắt mang theo mắt kính, một bộ co thành phần trí thức ăn học, vội vàng lắc lắc đầu, nhất định là do mình nghĩ quá nhiều rồi.

Kỳ nghỉ của các trường đại học từ trước đến nay đều thập phần chính xác, Châu Bách Xuyên sáng sớm đã đến Vương gia, đúng lúc bọn họ đang ăn điểm tâm, "Không sao, tôi đã ăn xong rồi, tôi đến thư phòng trước đợi Hiểu Vũ." Cậu ta vỗ vỗ túi xách, hướng về phía Phùng Kiến Vũ phất tay một cái.

Phùng Kiến Vũ mắt thấy gia sư đã đến, tốc độ ăn cơm so với trước tăng nhanh không ít, chỉ vài hớp liền đem cháo trong chén uống cạn sạch, "Con ăn no rồi, con đến thư phòng đây." Nó cầm điện thoại di động gõ vội dòng chữ.

"Con trở lại cho ba! Ngồi chỗ này cùng ba ăn xong rồi nói." Vương Thanh vốn cũng có ngày nghỉ, ngày nghỉ của hắn vốn dĩ cũng rất dài, sáng sớm hôm nay đã bị mấy bằng hữu gọi điện đến rủ cùng đi đánh golf, vốn hắn còn muốn mang theo Phùng Kiến Vũ cùng đi, nhưng nhìn bài tập của nó nhiều như vậy, cũng chỉ có thể dẹp bỏ ý tưởng đó mà thôi.

"Được rồi." Phùng Kiến Vũ còn cố ý chèn thêm một cái icon mặt cười ở phía sau, đây là điều nó gần đây học được từ Khúc Mạt Thảo và Triệu Lân, mọi người tựa hồ rất thích dùng cái này nói chuyện phiếm, đôi lúc nó cũng sẽ chèn thêm vào, dùng đến nghiện luôn.

"Ân...... học tập không nên quá mệt mỏi, quan trọng phải chú ý nghỉ ngơi, con còn chưa có hồi phục hoàn toàn đâu. Đúng rồi, nhân tiện mấy ngày nay rãnh rỗi, ba dẫn con đi chọn chó nhỏ được không?" Lúc trước Vương Thanh có nhắc đến sự việc con chó nhỏ, là bởi vì nhà một người họ hàng của Ngô Kỳ là kinh doanh bán thú cưng, một có mẹ ở đó mới vừa sinh một bầy chó con, đến lúc này cũng đã tầm được ba tháng tuổi rồi, có thể mang về nhà nuôi.

"A! " Vừa nhắc đến chó con nhỏ, biểu lộ của Phùng Kiến Vũ rõ ràng sáng quắc lên, nắm lấy cánh tay Vương Thanh phấn khích lay lay, "Bộ dáng gì a?! Con muốn xem một chút! Có phải rất dễ thương đúng không!!! " Thật sự rất cao hứng, tốc độ viết chữ cũng thật nhanh.

"Đúng vậy, mập mập tròn tròn, nho nhỏ, lúc đi còn không ngừng vẫy đuôi, nhưng mà ba hiện tại không có hình chụp, để chúng ta đến đó tự chọn, thích không?" Vương Thanh thật ra cũng không biết chó con đến tột cùng là thuộc giống loại nào, dù sao chó con nhỏ cũng đặc biệt siêu dễ thương, sao cũng được, con trai hắn thích là được rồi.

"Thích thích! " Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, phía sau còn phụ họa thêm một icon mặt cười tươi, còn vẻ mặt bên ngoài của nó thì cười đến thấy răng không thấy mắt.

"Được, mấy ngày nữa chúng ta đi, con trước đến thư phòng học tập đi, ba cũng ăn xong rồi." Vương Thanh uống sạch hớp cháo cuối cùng trong chén, yên lặng xoa xoa đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ, ở trên mặt nó hôn một cái chụt, "Ba ra ngoài, con ở nhà ngoan ngoãn học tập đi."

"Đi đi đi đi, con sẽ thật tốt học tập." Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, một bộ dáng trẻ con ngoan ngoãn tiễn Vương Thanh đến tận cửa, nhìn hắn lái xe đi xa, rồi mới trở về thư phòng học tập.

Châu Bách Xuyên đã bắt đầu xem bài tập Phùng Kiến Vũ ngày hôm qua làm dang dở, vừa xem vừa chú tâm xem xét, "Em với ba ba tình cảm thật tốt, hai người thật sự là ba con sao?" Cậu ta ngẩng đầu lên liếc nhìn một chút Phùng Kiến Vũ đang đi tới, giúp nó đóng cửa lại, trên mặt một biểu lộ quỷ dị chợt lóe lên.

"Đúng vậy, ba ba rất tốt, tình cảm của chúng ta quả thật tốt vô cùng." Hôm nay tâm tình tốt, nụ cười trên mặt Phùng Kiến Vũ không hề phai đi.

"Nga...... có rất ít ba con như vậy a. Em cũng đã lớn thế này, còn cùng ba ba hôn hôn như vậy, quả thật rất ít thấy." Châu Bách Xuyên lôi kéo sự chú ý của nó vào bài tập, tay một mực thủ sẵn ở bên người nó, "Chỗ này, công thức thay vào không đúng rồi, thay đổi một chút là được, ý nghĩ thì đúng, nhưng mà làm được một lúc sẽ bị bế tắc ngay."

Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, đem bài toán mình đã làm được một nửa đổi lại công thức, quả nhiên rất nhanh đã giải ra. Đợi khi nó đã viết xong, lại phát hiện tay của Châu Bách Xuyên không biết từ lúc nào đã khoác lên ngang hông mình, nó vội vàng xách ra xa, đẩy ra tay của cậu ta. Ngoại trừ Vương Thanh, nó không có thói quen cùng bất luận người nào tiếp xúc thân mật như vậy.

"Giả vờ cái gì a?! Anh cũng thấy rất nhiều lần, em căn bản là tiểu tình nhân ông ta bao dưỡng đi? Thật không nghĩ đến người có tiền đều là yêu thích những dạng này, còn phải để cho em gọi ông ta là ba ba...... khẩu vị thật nặng." Tay của Châu Bách Xuyên siết thật chặc hông của Phùng Kiến Vũ, dùng sức đem nó kéo vào trong ngực, nét mặt ôn hòa bình thường không còn thấy, lúc này chỉ còn có hung tàn và dữ tợn. "Em cho rằng hai người các người hôn nhau thì tôi không thấy được sao? Làm gì có loại ba con nào giống như hai người vậy?"

Phùng Kiến Vũ dùng sức muốn đẩy ra Châu Bách Xuyên, nhưng lực đạo của cậu ta lớn đến dọa người, chế trụ chặc chẽ cổ tay của nó, hắn thử dùng đỉnh đầu liễu mấy cái, lại bị cậu ta tránh được, vừa giận vừa vội, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cậu ta.

"Em theo anh đi? Ông ta có tiền thì đã là sao, số tuổi cũng lớn như vậy rồi, có thể chiếu cố em sao?" Cậu ta vừa nói vừa lấy tay vỗ một cái lên mông Phùng Kiến Vũ, "Hai người cũng đã làm rồi đi? Có lúc trên người của em toàn mang theo mùi của ông ta."

Phùng Kiến Vũ trở nên nóng nảy, đưa chân đá vào hạ bộ của cậu ta, đáng tiếc còn chưa đá trúng, lại bị Châu Bách Xuyên khống chế được. Nó há mồm dùng sức cắn lên tay Châu Bách Xuyên, hận không thể cắn đứt luôn một khối thịt xuống. Nó không cho phép người khác nói linh tinh về tình cảm của mình và Vương Thanh, hơn nữa không thể cho phép một ngoại nhân có thể vũ nhục mình như vậy. Thấy cậu ta buông lỏng tay, Phùng Kiến Vũ vội vàng tránh ra, hướng phía cửa bỏ chạy.

"Tê....... đúng là một mèo hoang nhỏ a...... em chạy đi, cửa anh cũng đã khóa lại rồi." Căn phòng lại lớn như vậy, trong nhất mắt Châu Bách Xuyên đã bắt được Phùng Kiến Vũ đang cố gắng chạy trốn, đem cửa khóa lại một lần nữa. Cậu ta đè Phùng Kiến Vũ lên cánh cửa, cố gắng chế trụ hai tay không ngừng quào loạn của nó, vừa bắt đầu cởi quần áo nó ra. "Em không chạy thoát được đâu, cứ kêu a...... kêu đến càng nhiều người càng tốt, anh sẽ cùng mọi người nói, em với ba ba thân ái của em mới là một đôi, thử đoán xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"

Một câu nói, Phùng Kiến Vũ cảm giác cả thân mình bị một chậu nước lạnh dội xuống, sau lưng bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nó vội vàng lắc đầu một cái, danh tiếng đối với Vương Thanh rất quan trọng, nó không muốn bởi vì mình mà phá hư hình tượng hoàn hảo của Vương Thanh trong mắt mọi người ở B thị. Châu Bách Xuyên biết được nó đã bị dọa, động tác tay cởi quần áo càng thêm lưu loát, Phùng Kiến Vũ luống cuống, nó liều mạng đập vào cánh cửa muốn Lý thúc và mấy người ở phía ngoài nhờ giúp đỡ, nhưng hiện tại Lý thúc đang ở trong hậu viện dọn dẹp mấy cành cây lá khô, căn bản không có ở trong nhà.

"Đừng nghĩ bọn họ sẽ đến cứu em, ngoan ngoãn cùng anh chơi đùa một chút, thế nào? Hắc...... da dẻ thật tốt." Châu Bách Xuyên siết chặc hông nó, hôn mấy cái lên cổ và bả vai. Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa ói ra, nó nghĩ đến tìm cách tự cứu mình, không được...... nó nhìn thấy điện thoại di động rơi xuống cách đó không xa, vội vàng đưa chân di chuyển, "A...... a......" Nó lên tiếng kêu cứu càng lúc càng lớn, nhưng chung quy vẫn không có ai đến đây......

"Đừng kêu nữa, xem như đem người gọi tới thì có thể như thế nào? Bản thân lại không thể nói chuyện, em có thể cùng bọn họ giải thích rõ sao? Anh sẽ nói là bị em câu dẫn a...... Em nói ba ba em nếu biết được, sẽ còn muốn em sao?" Châu Bách Xuyên hôn lên gò má trên mặt Phùng Kiến Vũ, tay còn không ngừng vuốt ve thân thể của nó. Cậu ta vốn chính là gay, từ lúc bắt đầu vào đến Vương gia gặp được Phùng Kiến Vũ, cậu ta đã có chút mê loạn rồi, đứa nhỏ này thật mê người, mang theo một bộ dáng thiên sứ thuần khiết. Sau đó cậu ta phát hiện, quan hệ của đứa nhỏ này cùng ba ba tựa hồ có chút đặc biệt, cậu ta nhiều lần không cẩn thận thấy được dáng vẻ bọn họ thân mật, điều này làm cho Châu Bách Xuyên nổi lên tâm tư......

Rốt cuộc động đến được điện thoại di động, Phùng Kiến Vũ dùng ngón chân mở ra màn hình, chịu đựng xúc cảm ghê tởm vội vàng tìm được số điện thoại của Vương Thanh, cũng may số gọi khẩn cấp trong điện thoại di động của nó chính là số của Vương Thanh, nó dùng ngón chân động một cái, quay số gọi đi.

Vương Thanh không có đi đánh golf, đang cùng mấy người bằng hữu ngồi ở một chỗ, vẫn còn đang nói chuyện phiếm bàn việc làm ăn, điện thoại di động của hắn đột nhiên bắt đầu chấn động, Vương Thanh liếc mắt nhìn, điện thoại của Phùng Kiến Vũ...... trong lòng hắn đánh thụp một cái, vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài, một người không biết nói chuyện mà bây giờ lại gọi điện thoại đến......

"Ba......" Một tiếng gọi tê tâm liệt phế từ điện thoại truyền ra, Vương Thanh không kịp để ý đến bằng hữu xung quanh, vội vàng cầm điện thoại bỏ chạy, vừa chạy hắn vừa gọi điện thoại về nhà, "Lý thúc! Hiểu Vũ xảy ra chuyện! " Hắn cũng không rõ ràng bên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng là một đám mây đen đã bao phủ kín lòng của hắn.