Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí

Chương 67: Đại gia giả nghèo



Nhưng điều khiến Loan Mộng và Trần Tĩnh kinh ngạc hơn chính là kỹ thuật lái xe của Thẩm Duy Nhiên rất tốt. Thế mà trong thời gian họ mong muốn cô đã thật sự chạy tới. Hai người vốn lo không thể tới kịp giờ chiếu phim, không ngờ không hề xảy ra sự cố.

"Được rồi hai mỹ nhân, chúng ta tới rồi." Thẩm Duy Nhiên hưng phấn quay đầu nhìn Loan Mộng và Trần Tĩnh, lại lén quan sát Loan Mộng, sợ cô ấy có suy nghĩ không tốt về mình.

"Vất vả rồi tài xế! Chúng ta đi xem phim thôi!" Trần Tĩnh cũng nhận ra bầu không khí giữa ba người lúc này có hơi xấu hổ, vội điều tiết.

"Khụ khụ... Mộng Mộng à, tớ còn một bất ngờ cho cậu..." Thẩm Duy Nhiên thấp thỏm nói. Cô sợ lát nữa nhìn thấy nhìn thấy Thượng Quan Thành, Loan Mộng sẽ trở mặt, chỉ nghĩ đến đây thôi trán cô đã ứa mồ hôi lạnh.

"Trời ạ, Thẩm Duy Nhiên, chắc đây không phải xe của em đấy chứ! Đúng là đại gia! Bugattii Veyron, mấy triệu tệ một chiếc, em giả nghèo với tôi đấy à!" Thượng Quan Thành kích động. Vừa rồi từ xa anh đã chú ý tới chiếc xe này, không ngờ thế mà nhìn thấy Thẩm Duy Nhiên bước từ ghế điều khiển xuống. Trời ạ, Bugatti Veyron đấy! Anh và Giang Thần Hi còn chưa có. Đúng là khiến người ta phải sáng mắt. Bỗng nhiên nghĩ tới Thẩm Duy Nhiên vì mấy tấm vé xem phim mà khóc than, anh không nhịn được mà thầm mắng.

"Giả nghèo? Cô ấy giả nghèo lúc nào?" Trần Tĩnh đi tới túm lấy Thượng Quan Thành.

"Còn không phải chuyện vé xem phim à! Em xem, cô ấy có tiền như vậy, chỉ vì mấy tấm vé xem phim mà khóc than, đúng là không có nghĩa khí, đúng không!" Thượng Quan Thành căm phẫn nói, muốn kéo Trần Tĩnh đứng về phía mình.

Mà lúc này hai người đã xem nhẹ Loan Mộng, sắc mặt Loan Mộng sớm đã rất tệ, chỉ có bản thân cô biết cuộc trò chuyện vui vẻ của họ là sự châm chọc với cô lớn cỡ nào.

"Sao có thể? Duy Nhiên của chúng ta mà là loại người đó sao? Anh đừng hòng châm ngòi ly gián!" Trần Tĩnh ra vẻ nếu anh không lấy ra được chứng cứ, tôi sẽ không tin anh.

"Chứng cứ... Em... Ba em rõ ràng là cùng một giuộc!" Thượng Quan Thành bất lực.

"Duy Nhiên, đây là bất ngờ mà cậu nói sao?" Loan Mộng vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

"Mộng Mộng, cậu xem, đây có tính là bất ngờ không?" Tốc độ Thẩm Duy Nhiên trở mặt còn nhanh hơn lật sách khiến Thượng Quan Thành líu lưỡi.

"Ừ, bất ngờ thì có, nhưng vui sao?" Thái độ của Loan Mộng vẫn không được tốt lắm, có lẽ vì chuyện Thẩm Duy Nhiên giấu mình khiến cô không thoải mái, cô cứ cảm thấy mình không hợp ở với họ, thậm chí không phải người của cùng một thế giới.

Thẩm Duy Nhiên giật lấy vé xem phim trong tay Thượng Quan Thành, quơ quơ: "Đây không phải niềm vui sao? Vừa mừng vừa sợ mới xứng là bất ngờ! Thôi nào Mộng Mộng, chúng ta mau vào rạp đi..."

Dứt lời, không thèm để ý tới Trần Tĩnh và Thượng Quan Thành, Thẩm Duy Nhiên trực tiếp kéo Loan Mộng vào rạp. Trần Tĩnh theo sau, Thượng Quan Thành chấp nhận số phần đi mua bắp rang và coca cho năm người.

Còn về câu chuyện giữa Thượng Quan Thành và Thẩm Duy Nhiên...

Mấy chục phút trước, Thẩm Duy Nhiên vào bãi đổ xe lấy xe, vừa lên xe ngồi liền có một cú điện thoại gọi tới.

"Alo, Thượng Quan Thành, có gì không?" 

Thẩm Duy Nhiên thản nhiên hỏi khiến Thượng Quan Thành ở bên kia nổi giận đùng đùng. Trên đời này khiến một người tức giận không gì hơn việc bạn đang giận người ta, người ta lại không biết, thậm chí còn ngây ngô hỏi bạn: Có gì không. Cứ như một cú đấm đánh vào chăn bông không có tác dụng, thậm chí bắn ngược cũng không có!

"Em còn hỏi tôi có gì không? Mấy em rốt cuộc đang làm gì vậy hả? Tôi gọi điện em không bắt máy, nhắn tin em cũng không trả lời, em rốt cuộc sao thế hả?" Nếu không phải Giang Thần Hi đang ở đây, Thượng Quan Thành đã muốn chửi ầm lên: Muốn điên thì đừng có lôi kéo Loan Mộng nhà tôi điên cùng.

"Anh giận dữ gì đó hả? Còn không phải chỉ không bắt máy thôi sao? Em chưa bán Loan Mộng đi, anh đã giận đến mức này rồi à?" 

Thẩm Duy Nhiên không biết tại sao Thượng Quan Thành tức giận, chỉ nghĩ vì cô không bắt máy khiến anh lo cho Loan Mộng, đâu ngờ rằng anh đang với Giang Thần Hi. Giang Thần Hi nghe Thẩm Duy Nhiên nói vậy mới thở phào, anh cực kỳ sợ chuyện của ba năm trước sẽ lặp lại, sợ Thẩm Duy Nhiên luẩn quẩn trong lòng, sợ Thẩm Duy Nhiên gặp tai nạn, sợ Thẩm Duy Nhiên bỗng nhiên biết mất. Anh sợ rất nhiều thứ, khoảnh khắc đó, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Được rồi, không đến mức đó đâu. Tôi sai, là lỗi của tôi, tôi không nên hét lớn với em, mong em tha thứ!" Thượng Quan Thành trừng mắt nhìn Giang Thần Hi, ý bảo: Như vậy cậu vừa lòng chưa?

Nếu không phải vì Giang Thần Hi, ai mà xin lỗi em hả! Thượng Quan Thành mắng thầm trong lòng, đương nhiên anh không có gan nói ra những lời này, đặc biệt là ở trước mặt Giang Thần Hi.

"Biết sai thì tốt! Giao cho anh một nhiệm vụ, bây giờ anh đi lấy vé xem phim đi!" Nghe Thượng Quan Thành nhận lỗi, tâm trạng Thẩm Duy Nhiên lập tức tốt lên gấp trăm lần, kiêu ngạo ra lệnh với anh.

"Được được được, tôi đi ngay..."

"À thôi, nếu anh không muốn thì cứ việc nói thẳng, không cần miễn cưỡng nghe lời em như vậy." Thẩm Duy Nhiên nghe ra được Thượng Quan Thành đang uất ức.

"Không có, thật sự không có. Em đừng hiểu lầm. Tôi là loại người đó sao?" Thượng Quan Thành nhìn Giang Thần Hi sắc mặt âm trầm, trong lòng mắng trọng sắc khinh bạn, nhưng ngoài miệng vẫn phải có lệ với Thẩm Duy Nhiên, sợ không cẩn thận nói sai một câu.