Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 9: Buông tay



Khi tôi đã vào hè năm ba thì lại tất bật cho việc đi thực tập, cậu ấy lại bắt đầu cho kì rèn luyện hè nên thời gian dành cho nhau cũng khá ít, có tuần cậu ấy bận nên không thể sang với tôi, tôi đành đón xe đến trước trường cậu ấy và chỉ gặp cậu ấy đúng ba mươi phút nhưng điều ấy cũng làm cả hai hạnh phúc. Đến một ngày cuối tuần cậu ấy nói với tôi sẽ đi tiệc sinh nhật bạn cùng lớp nên có lẽ sẽ về trễ, nhưng hứa khi về sẽ gọi điện thoại cho tôi, tối đến tôi làm đồ án thực tập xong thì cũng gần mười một giờ nhưng chưa thấy cậu ấy liên lạc, tôi lo lắng liền nhắn tin hỏi cậu ấy đã về chưa, cậu ấy vẫn chưa trả lời, thế là tôi nằm xem phim và đợi cậu ấy, đến gần mười hai giờ có tin nhắn đến tôi vội mở ra xem thì điều ấy làm tôi khá sốc, tôi không tin vào mắt mình khi nhìn những bức ảnh kia, cậu ấy đang ôm ấp một cô gái khác, cô gái ấy rất xinh đẹp, một bức ảnh khác khiến tim tôi đau thật đau khi nhìn cậu ấy đang nằm trên giường với cô gái ấy, tôi bật khóc như một đứa trẻ, lấy hết can đảm tôi nhấc máy gọi thì đầu dây bên kia lên tiếng:

- Anh Gia Luật đang ngủ, chị có nhắn gì với anh ấy không mai tôi sẽ nói lại, còn bây giờ trễ rồi, tôi xin phép cúp máy nhé!

Tiếng tút tút vang lên, tôi thất vọng, buồn bã, cậu ấy lại đối xử với tôi như thế sao, tôi trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được, mãi đến gần sáng tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Về phía cậu ấy, sau khi thức dậy thấy mình đang nằm cạnh Uyển Chi thì hết sức ngạc nhiên, cậu ấy ngồi bật dậy và hỏi Uyển Chi tại sao lại ở đây, cô ấy với nét mặt buồn trả lời cậu ấy:



- Anh quên rồi sao, tối qua sau khi xong tiệc sinh nhật anh hứa sẽ đưa em về nhà, mà cuối cùng lại đưa em vào đây, giờ anh hỏi em là sao?

Gia Luật cố nhớ lại đoạn kí ức tối qua nhưng không thể nào nhớ được, chợt nhớ điều gì đó cậu ấy lập tức gọi cho tôi, nhưng mãi ngủ quên nên tôi không nghe thấy, cậu ấy vội vã thay đồ và rời đi nhưng Uyển Chi không cho phép, cô ấy muốn Gia Luật giải quyết chuyện này thế nào khi hai người tối qua đã vượt quá giới hạn. Gia Luật thật sự rối bời không biết giải quyết làm sao, cậu ấy hứa sẽ gọi điện cho cô ấy, Gia Luật đến tìm tôi cũng vừa lúc tôi thức dậy, vừa nhìn thấy cậu ấy tôi đã đóng sầm cửa lại nhưng cậu ấy đã ngăn tay lại, cả hai cùng vào trong, và ngồi xuống, cậu ấy nói xin lỗi tôi, tôi vẫn im lặng, cậu ấy nắm nhẹ tay tôi và nói xin lỗi một lần nữa, tôi vội rụt tay về, tôi nói với cậu ấy tôi cần một lời giải thích, nhưng khó khăn lắm cậu ấy mới lên tiếng:

- Tôi thật sự không biết phải giải thích như thế nào? Tối qua tôi uống quá nhiều nên không nhớ những gì mình đã làm, nhưng có một điều tôi chắc chắn đó là không làm gì có lỗi với cậu!

Nói rồi tôi đưa những bức hình mà tối qua cô gái kia đã gửi cho tôi, cậu ấy lại xin lỗi tôi, tôi xua tay đi và nói:

- Những lời xin lỗi lúc này cũng vô ích, cậu về đi, tôi muốn yên tĩnh, khi nào bình tĩnh chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện.



Cậu ấy ngạc nhiên khi tôi điềm tĩnh đến vậy, cậu ấy lại ôm tôi và nói muốn bên cạnh tôi ngay lúc này thì điện thoại cậu ấy chợt đổ chuông là cô gái ấy gọi, cậu ấy e dè nhìn tôi và nhấc máy, đầu dây bên kia cô gái ấy đang khóc vì gia đình đã phát hiện và muốn Gia Luật đến ngay lập tức, Gia Luật lại nhìn tôi, tôi quay mặt đi hướng khác và rồi cậu ấy rời đi, có lẽ kể từ lúc ấy chúng tôi đã dần có khoảng cách, tôi khóc cho chính mình, khóc cho mối tình đầu của tôi, tôi cảm giác lúc ấy thật sự rất mệt mỏi và bế tắc.

Nhiều ngày sau đó cậu ấy vẫn nhắn tin gọi điện cho tôi nhưng tôi không hề trả lời, bỗng cuối tuần cậu ấy lại sang với tôi trông cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi, tôi và cậu ấy cùng đến một quán cafe nhỏ gần phòng tôi, vẫn là cậu ấy mở lời trước hỏi tôi vì sao không trả lời tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy còn nói thêm:

- Gia đình Uyển Chi bắt tôi chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng người tôi muốn bên cạnh lại là cậu, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không?

Cậu ấy trông chờ vào câu trả lời của tôi, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình và lên tiếng:

- Cậu ngốc à, chúng ta chưa hẳn gọi là trưởng thành nhưng cũng ở độ tuổi đủ chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình được. Hơn nữa chúng ta cùng từng nói với nhau nếu một ngày nào đó một trong hai chúng ta tìm thấy được tình yêu xứng đáng hơn thì cả hai sẽ buông tay, tôi không ngờ mọi thứ lại đến bất ngờ như thế này! Vậy nên chúng ta.. chúng ta chia tay nha!



Lời nói vừa nói ra thật không dễ chút nào, dù cố kìm nén nhưng nước mắt tôi vẫn rơi, cậu ấy lại ôm tôi vào lòng, cảm giác này thật ấm áp nhưng tiếc rằng có thể sẽ là lần cuối chúng tôi như vậy, thật lâu cậu ấy mới buông tôi ra, cậu ấy nói xin lỗi tôi rất nhiều nhưng hiện tại thứ tôi cần không phải là lời xin lỗi mà là cần cậu ấy bên cạnh. Cậu ấy đưa tôi về đến phòng, giây phút chia li nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng đối phương khiến cả hai thật sự rất đau, tôi không đủ can đảm nhìn cậu ấy rời đi, tôi chỉ biết cấm đầu chạy về phía trước mà không ngoành đầu lại, cậu ấy đứng phía sau nhìn theo bóng lưng tôi mà nước mắt rơi, vậy là chúng tôi chia tay thật rồi!

Cảm giác chia tay mối tình đầu khiến tinh thần tôi tụt dốc hẳn, tôi buông lơi cho việc học, cả việc làm thêm tôi cũng không màn, tôi chỉ biết nằm dài trên giường và suy nghĩ vẫn vơ, Hạo Dân thấy vậy liền rủ tôi đi chơi cho vui vẻ nhưng tôi chẳng muốn đi. Gia Luật cũng dần như mất tích hẳn trên các trang mạng xã hội, lâu lắm cậu ấy chỉ nhắn tin hỏi tôi có khỏe không, tôi vui lắm nhưng chằng dám trả lời vì biết càng lưu luyến càng khiến tôi đau lòng hơn, bỗng một ngày một tin nhắn từ cậu ấy khiến tôi như tỉnh ngộ khi biết cả hai sẽ chẳng còn cơ hội nào để bên nhau được nữa:

- Mọi lời xin lỗi lúc này tôi biết đều vô nghĩa đối với cậu, có lẽ cả đời này tôi nợ cậu một lời hứa, lời hứa bên nhau thật hạnh phúc mãi về sau. Chỉ vì một cuộc chơi mà tôi đã đánh mất cậu, tuần sau là ngày cưới của tôi và Uyển Chi, tôi thật sự không muốn điều ấy xảy ra, chỉ cần sau tin nhắn này cậu đồng ý cùng tôi rời khỏi thành phố này tôi sẽ nguyện ý từ bỏ tất cả bởi vì điều tôi cần là cậu, tôi cố gắng lâu nay cũng vì tương lai của hai chúng ta chứ không hề vì tôi và một người khác, cậu cùng đi với tôi được không?

Tôi đắn đo suy nghĩ và rồi lại bật khóc, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc phía trước của cậu ấy, tôi đành chúc cậu ấy hạnh phúc bên một người khác, sau ngày hôm ấy tôi bỏ luôn số di động ấy, các trang mạng xã hội tôi cũng khóa luôn, có lẽ vết thương lòng này khá lớn khiến tôi không thể nào chấp nhận được. Sau hôm ấy tôi cố gắng sống vui vẻ trở lại vì phía trước có nhiều điều tốt đẹp hơn đang đợi tôi, ngày cậu ấy tổ chức lễ cưới tôi được biết thông qua những người bạn chung của tôi và cậu ấy, nhìn cậu ấy thật bảnh bao, cô gái bên cạnh cậu ấy cũng xứng đôi, nhìn những bức ảnh ấy mà lòng tôi cười ra nước mắt, tôi lặng lẽ nhìn lại những bức ảnh tôi và cậu ấy chụp chung rồi lại xóa đi hết, có lẽ đến lúc tôi nên quên đi đoạn kí ức thanh xuân cùng cậu ấy!