Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 112



Hoài Nam Tư Âm phóng mạnh một con dao phẫu thuật xuyên qua cổ tên sát thủ,con dao cấm mạnh vào tường tên sát thủ cứ thể Nga xuống máu từ vùng cổ cứ thế tuôn ra rồi mất mạng, Hoài Nam Vĩnh Xuyên tròn mắt quay lại nhìn Hoài Nam Tư Âm vẫn nụ cười dịu dàng gương vẫn ôn nhu.Hoài Nam Vĩnh Xuyên bị chuyện vừa nãy làm cho đứng hình,thì tên sát thủ kia lập tức quát lớn:

“NA ngươi làm như này!!!Là không quan tâm tới mạng sống của anh trai ngươi, ngươi đừng quên Ban Chủ đang nắm giữ mạng của anh trai ngươi”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên ngạc nhiên trừng to mắt nhìn tên sát thủ rồi nhìn Hoài Nam Tư Âm nghĩ “Bảo vệ mình sao,Tư Âm là bảo vệ mình sao,…”

Hoài Nam Tư Âm chỉ nhẹ cười rồi ôn hoà nhẹ giọng nói:

"Quay về nói với Tống An Ca, chuyện này ta nhất định sẽ tham gia trừ khi hắn cho sát thủ đủ giỏi đến để giết ta,nếu không ta nhất định sẽ tham gia tới cùng "

Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe xong chưa kịp để hắn tiêu hoá hết những lời nói kia thì cậu lại dịu dàng một cách vui vẻ nói thêm:

“Nhưng mà còn mạng để ra khỏi đây hay không lại là một vấn đề nha”

Hai tên sát thủ rợn cả người một tên nghĩ “Giới sát thủ kị nhất chính là nụ cười của NA”.

Hắn ta chưa nghĩ hết thì Hoài Nam Tư Âm đã xuất hiện ngay phía sau hai tên đó, khiến hai tên sát thủ sống lưng lạnh toát chân không thể cử động như bị người ta kiềm hãm lại,hai tên đó biết bản thân sẽ không sống được,một tên trong đó liền hồ ngôn loạn ngữ:

“Nếu ngươi dám ra tay giết bọn ta thì Ban Chủ nhất định không tha cho ngươi”

Tên kia nói:

“Ban Chủ nhất định sẽ giết anh trai ngươi,…”

Hắn ta chưa nói hết thì Hoài Nam Tư Âm đã nhẹ nhàng cứa sâu một đường vào cổ hắn bằng con dao phẫu thuật tên kia cũng phải chịu chung số phận kỹ thuật của Hoài Nam Tư Âm rất tốt hai tên vừa bị cứa cổ kia hoàn toàn không có máu chảy ra.

Hoài Nam Tư Âm để con dao lên bàn rồi nhẹ nhàng nói:

“Anh hai,nếu anh muốn bắt em vào ngục thì cứ việc bắt em là sát thủ”

Cậu thoải mái thừa nhận rồi đưa hai về phía hắn, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn hành động của cậu mà đau lòng cậu luôn như vậy cậu luôn quá hiểu chuyện khiến người khác phải đau lòng.Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ từ bước về phía cậu, sau đó là quỳ xuống trước cậu,hắn đưa tay nắm lấy tay cậu áp trán vào giọng nói run rẩy vang lên:

“Tại sao, thời gian,thời gian qua em đã trải qua như thế nào vậy,…Tư Âm”

Hoài Nam Tư Âm không nói gì rút tay ra khỏi hai tay của hắn lùi về sau hai bước nghĩ “Anh hai,em không xứng đáng với những ấm áp mà anh cho,em chỉ có thể âm thầm bảo vệ anh mà thôi”."Em là tên máu lạnh, không được như anh không xứng đáng để anh quan tâm ".

Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn hành động của cậu hắn không thể làm gì chỉ có thể quỳ trên đất đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lại,cố gắng nén nước mắt hỏi:

“Tư Âm,em đã từng hận anh hai chưa,…”

Cậu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nói nhưng lại là lời thật lòng:

“Em chưa từng hận anh”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên lòng ngực như bị ai đó đè nặng không thở nổi sau đó điên loạn chế mặt cười lớn:

“Hahahahahaha, hahaha,tại sao lại không hận,hahaha tại sao em lại không hận anh,em phải hận anh chứ”

Thâm tâm hắn bị cáu xé đến đau “Tại sao lại không hận một thằng khốn nạn như anh chứ,Tư Âm tại sao em lại dùng sự dịu dàng đó để đối đãi với anh,tại sao không phải là tức giận trách móc anh như bao người khác,hay là đánh anh cũng được,…”.“Nhưng em đừng dùng sự dịu dàng đó,anh sẽ chết mất,…”.

Hoài Nam Tư Âm im lặng nghe hắn cười mà không nói gì một lúc cậu mới lên tiếng tắt đi nụ cười của hắn:

“Em chưa từng hận anh,anh hai,…Em vốn không có tư cách đó,là em đã cướp đi tất cả của anh đây là sự trừng phạt cho em”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên bật cười thật lớn với câu nói của cậu hắn tức giận đứng lên bấu chặt lấy bã vai cậu mà quát lớn:

“Hoài Nam Tư Âm mày tức giận đi!!!Tại sao lại không tức giận hả!!!Bây giờ mày giống những người khác đánh tao đi!!!Tại sao cứ ôn hoà như vậy hả!!!Tại sao cứ dịu dàng như vậy mặc cho cái thế giới này không hề dịu dàng với mày một chút nào!!!Hả!!!Tức giận đi chứ!!!”

Hoài Nam Tư Âm im lặng không nói gì,lúc này Hoài Nam Vĩnh Xuyên mới ý thức bản thân đã lớn tiếng với cậu,hắn hoảng loạn vội vàng nói:

“Tư Âm,anh hai xin lỗi,là anh hai không tốt lại lớn tiếng với em rồi,anh hai xin lỗi,anh hai thật sự xin lỗi Tư Âm,…”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên trong lòng hoảng sợ,cả người run rẩy hắn bây giờ rất sợ làm tổn thương đến cậu,bản thân hắn sẽ thể chữa lành được cho cậu bởi vì những tổn thương mà hắn tạo ra đã mãi mãi không thể xoá được nữa rồi.

Hoài Nam Tư Âm chỉ nhẹ nhàng nói:

“Thật ra,…Đã có một lần em cảm thấy thất vọng về anh hai”