Bốn người Ôn Dương đều tức giận,nhất là Hoàng Băng và Ôn Dương khi nghe chuyện của Hoài Nam Tư Âm đã cực kỳ tức giận với Hoài Nam Vĩnh Xuyên,bây giờ lại thêm chuyện này vốn dĩ bọn họ vừa về đến sân thì đã có cảm giác rất lạ,Ôn Dương tai rất thính nghe được hai câu cuối mà Hoài Nam Tư Âm thì cô biết đã xảy ra chuyện không hay lập tức cùng ba người còn lại chạy vào thì thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Ôn Dương tức giận nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên nói:
“Anh bày ra vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem hả!!!Nếu không phải tại anh thì anh ấy có đi đến bước đường cùng này hay không”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên không nói gì chỉ im lặng cả người hắn đều run rẩy hắn phải làm sao đây,nếu có chuyện gì xảy ra với Tư Âm của hắn thì hắn phải làm sao đây,thà rằng,…Thà rằng con dao đó đâm vào tim hắn, hoặc là cậu hãy cứa cổ hắn như hai tên sát thủ kia đi,thà rằng cậu cứ nhẫn tâm làm những gì hắn đã từng làm với cậu đi,tại sao cậu luôn dịu dàng như vậy.
Ôn Dương mặc kệ người này quay sang Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên hỏi:
“Anh Tư Âm có mắc bệnh gì không,ban nãy em có nghe được anh ấy nói rằng lần này Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã thắng chắc rồi, hơn nữa ban nãy em cầm máu không được,…”
Hàn Diệt Phong chỉ thở ra một hơi rồi nói:
“Anh ấy bị mắc bệnh máu khó đông”
Ngoại trừ Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên ra ba người còn lại đều sững sờ, Hoài Nam Vĩnh Xuyên hoảng sợ nhìn vào tay mình,tay hắn đầy máu đều là máu của cậu,hắn run lên từng cơn,hai mắt mở to sợ hãi nghĩ “Đây là lý do,…Em bảo anh thắng rồi sao,em biết rõ bản thân bị máu khó đông nên em mới nói anh thắng rồi sao,em muốn bỏ anh đi như vậy sao”." Tư Âm,em phải sống đó,anh hai cầu xin em,sau khi em tỉnh lại anh hai nhất định sẽ bù đắp cho em,cầu xin em đó Tư Âm,đừng bỏ anh hai lại một mình nữa,anh hai biết lỗi rồi".“Anh hai sợ lắm rồi,thật sự rất sợ,một lần thôi Tư Âm,một lần là quá đủ rồi,…Anh không muốn bị bỏ lại nữa đâu,…Tư Âm xin em,xin em đừng xảy ra chuyện gì hết,…”.
Hàn Tử Diên lạnh giọng nói:
"Tôi hy vọng người thắng sẽ là anh, Hoài Nam Vĩnh Xuyên "
Hoàng Băng quay sang nhìn thấy ánh mắt đầy sự phẫn nộ của Hàn Tử Diên thì Hoàng Băng im lặng những lời muốn nói cũng nuốt ngược vào trong, Hoài Nam Vĩnh Xuyên lạnh lẽo nhìn Hàn Tử Diên,Hàn Diệt Phong lúc này cũng lên tiếng:
“Chúng tôi thật sự hy vọng người thua là Hoài Nam Tư Âm”
Hàn Diệt Phong đôi mắt lạnh lùng nói:
“Anh ấy làm cho nhà tôi sáu năm,anh ấy vẫn luôn dịu dàng với bất cứ ai chưa từng tức giận, thời gian qua dù có cực khổ đi chăng nữa anh ấy vẫn cố gắng vì anh ấy cho rằng đều là lỗi của bản thân anh ấy,…”
Hàn Tử Diên liền nói tiếp:
“Anh ấy không hề biết bản thân mình hoàn toàn không có lỗi và cũng không xứng đáng phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy đâu”
Năm người đứng bên ngoài ai cũng mang tâm trạng khó tả, lúc này Hàn Lãng và Hà Nhiếp cũng đã đến nơi bọn họ nhìn nhau im lặng ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu.Một lúc sau cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ cùng y tá đẩy giường đi ra Hoài Nam Vĩnh Xuyên lạnh người nhìn người đang nằm trên giường bị một tấm vải trắng che cả người bị kín cả mặt,Hàn Tử Diên nhìn bác sĩ hỏi:
“Bác sĩ,anh ấy,…”
Bác sĩ chỉ thở dài nói:
“Chúng tôi đã cố hết sức,bệnh nhân được đưa đến quá trễ,máu của bệnh nhân rất khó cầm mặc dù chúng tôi đã liên tục truyền máu nhưng bệnh nhân vẫn không thể cứu được,…Mong người nhà bớt đau thương”
Từng lời nói của bác sĩ chính là lưỡi dao đâm vào tim Hoài Nam Vĩnh Xuyên,hắn chấn kinh cả người,cơ thể mềm nhũn mà khụy xuống sàn cạnh chiếc giường của cậu, Hoàng Băng cười nửa miệng nói:
“Anh hài lòng rồi,Đại Tá Hoài Nam”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên run rẩy, không tin vào sự thật trước mắt này mà cố gắng đứng lên với tay ôm lấy thi thể đã sớm lạnh toát, miếng vải trắng rơi khỏi mặt Hoài Nam Tư Âm cả gương mặt cậu không còn huyết sắc,môi tím tái cậu thật sự đã đi rồi, Hoài Nam Vĩnh Xuyên gào khóc:
“Làm ơn!!!Tư Âm,đừng bỏ anh mà hức anh hai biết lỗi rồi tại sao vậy tại sao vậy,…Em tỉnh lại nhìn anh đi,làm ơn mà,… hức”
Hắn khóc đến thảm thương cầu xin người trước mặt nhưng mà người trước mặt sớm đã không thể nghe được nữa.Bác sĩ và hai y tá nhìn cảnh này đã rất thương xót cho Hoài Nam Vĩnh Xuyên,hai cô y tá cũng đã sớm khóc bác sĩ chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Hoài Nam Vĩnh Xuyên xem như an ủi,bác sĩ xoay lại nhìn Hàn Lãng nói:
“Ngài là Hàn Tổng,…”
Hàn Lãng gật đầu,vị bác sĩ đó liền nói tiếp:
“Cậu ấy trước lúc chết đã đưa tôi thứ này nói muốn tôi giao tận tay ngài”
Vị bác sĩ vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ giấy trắng bị nhuốm một màu đỏ thẫm của máu,Hàn Lãng im lặng nhận lấy tờ giấy vị bác sĩ cũng đưa hai y tá kia rời đi.Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên tuy không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng họ lại rất buồn vì Hoài Nam Tư Âm đã ở với họ một thời gian rất dài,khi vị bác sĩ đưa tờ giấy cho Hàn Lãng họ rất muốn biết bên trong viết gì.