Hoàng Thiên sợ hãi như vậy không phải không có lý do đây là nỗi ám ảnh của gã đối với nước,thời gian trở mười hai năm trước ngày Ôn Tuyền ra khỏi tù sau bốn năm,vẫn mái tóc dài màu tím được buộc gọn gàng đôi mắt màu tím sắc bén gương mặt thanh tú,thân hình cao ráo đôi chân dài và chiếc eo thon gọn Ôn Tuyền gương mặt không chút biểu tình đi theo con đường quen thuộc quay về ngôi nhà để tìm vợ mình,y bước vào một trung tâm thành phố ở tại một ngôi nhà nhỏ y cứ ngỡ rằng vợ sẽ đứng đợi mình ở cửa nhưng ở cửa không thấy một ai Ôn Tuyền có chút thất vọng nhưng vẫn mở cửa đi vào trong,bên trong nhà khá khang trang và rộng rãi Ôn Tuyền cất tiếng:
“Tiểu Vũ anh về rồi”
Ôn Tuyền từ từ bỏ giày bước vào trong phòng khách thì nhìn thấy một cô gái quyến rũ đang ngồi trên sofa ôm một cô bé tầm bốn năm tuổi có mái tóc màu tím giống hệt với Ôn Tuyền,y trong mắt lóe lên một tia hạnh phúc chạy vào ôm lấy Hạ Vũ nói:
“Để em đợi lâu rồi,anh sẽ không để em đợi nữa đâu,từ nay anh sẽ sống cùng hai mẹ con”
Hạ Vũ lạnh lùng đứng lên đẩy Ôn Tuyền ra nói:
“Tôi không đợi anh”
Ôn Tuyền nghe vậy liền lên tiếng dỗ dành:
“Đừng giận sau này sẽ không,…”
Hạ Vũ liền quát:
“Tôi nói cho anh biết,tôi ở với anh chỉ vì hứng thú nhất thời mà thôi tôi đã có chồng và hai đứa con rồi,tôi vì hứng thú với anh nên mới ở với anh thôi”
“Chúng ta chỉ là qua đường,anh có biết vì sao tôi lại ở với anh không vì anh có tiền và khiến tôi có hứng thú nên mới ở cùng anh”
Từng lời nói của Hạ Vũ như từng lưỡi dao cứa vào tim Ôn Tuyền,Ôn Tuyền run rẩy:
“Tại sao,…”
Hạ Vũ hất cằm nói:
“Tôi đã có chồng rồi chỉ chơi đùa cho vui thôi, chồng tôi hơn anh rất nhiều bây giờ anh đi tù ra lấy gì để tôi có hứng thú sau này công việc còn không có thì lấy gì lo cho tôi”
Ôn Tuyền tức giận nói lớn:
“Em rốt cuộc nghĩ gì thế hả,anh đã cố gắng làm những gì em muốn chính em là người báo cảnh sát đưa anh đi anh cũng chưa từng trách em,tại sao em có thể,…”
Ôn Tuyền hốc mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Vũ nhưng Hạ Vũ chỉ lạnh nhạt nói:
“Con nhóc này là con của anh thì anh tự nuôi đi,bốn năm qua tôi đã nuôi nó rồi giao lại cho anh đó đồ tù tội,anh tự đặc tên đi”
Hạ Vũ nói rồi lấy trong túi ra một xấp tiền ném xuống đất nhìn Ôn Tuyền khinh miệt nói:
“Bố thí cho anh,thứ tù tội như anh không xứng đáng với người như tôi,anh không có gì nổi bật có chó mới chịu ở cạnh anh cả đời”
Ôn Tuyền đau khổ nhìn người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm yêu suốt thời niên thiếu,cho đến lúc bị chính người mình yêu tống vào tù y cũng chưa tùng hận vẫn luôn hy vọng bản thân sau khi ra tù y sẽ dừng làm sát thủ để sống với Hạ Vũ cả đời nhưng không ngờ đến Hạ Vũ lại vô tình như vậy thậm chí Hạ Vũ còn biến y thành kẻ thứ ba,Hạ Vũ có chồng rồi còn có hai đứa con nực cười thật.
Hạ Vũ bước tới gần cửa ra vào rồi mới hắng giọng khinh thường nói:
“À tôi cũng cho anh biết,tôi đã chán ngấy anh rồi với cả tôi nghe nói chú của anh gây ra rất nhiều nợ rồi bỏ trốn chủ nợ sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm anh thôi”
Ôn Tuyền như chết lặng y muốn níu kéo Hạ Vũ nhưng khi nghe đến chú mình gây ra nợ nần thì lập tức dừng lại bao nhiêu lời muốn nói muốn giữ Hạ Vũ lại cũng không đành lòng,Ôn Tuyền chỉ khàn giọng kìm nén nước mắt nói:
“Tiểu Vũ em đưa con chúng ta đi cùng đi,con bé còn quá nhỏ anh cũng không,…Có khả năng,…”
Hạ Vũ liền lộ ra vẻ mặt kinh tởm nói:
“Con anh chứ không phải con tôi,tôi không muốn lo cho con của tù nhân đâu anh tự lo liệu đi”
Hạ Vũ nói xong thì đóng cửa rời đi để lại Ôn Tuyền đau đớn ở trong nhà,y từ từ khụy xuống những giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà tuôn ra,Hạ Vũ là người y yêu suốt mười năm.Ôn Tuyền khổ sở khụy trên đất khóc rất nhiều cho đến khi một đôi tay nhỏ nhắn lau đi giọt nước mắt của y,y cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại của trẻ con liền từ ngẩn mặt lên một cô bé đáng yêu với đôi mắt và mái tóc màu tím đang ở trước mặt y,cô bé cất tiếng nói:
“Cha ơi đừng khóc mà”
Ôn Tuyền liền đưa tay ôm lấy cô bé mà nấc nghẹn nói:
“Xin lỗi con hức là cha vô dụng rồi,…”
Cô bé cũng ôm lấy vỗ vỗ lưng cho cha mình khi thấy cha cứ khóc mãi cô bé nói:
“Cha đừng khóc, khóc nhiều sẽ là đồ mít ướt”
Ôn Tuyền được một chút mới bình tĩnh lại nghĩ “Mình không thể lo cho con bé, Tiểu Vũ đã rời đi rồi mình phải làm sao đây,cô ấy thậm chí không đặt tên cho con bé”.Ôn Tuyền tự giễu bản thân rồi nhẹ nhàng ôm con gái đứng lên nói:
“Cha không khóc nữa,con có thích Hoa Hướng Dương không”
Cô bé cười tươi ở trong lòng Ôn Tuyền nói:
“Thích ạ”
Ôn Tuyền cười nhẹ nói:
“Vậy đặt con một chữ Dương,một đời luôn đầy ánh sáng tên tự một chữ Anh tựa ánh sáng”
Ôn Dương tuy không hiểu cha mình nói gì nhưng vẫn toe toét cười khi Ôn Tuyền nhìn nụ cười của con gái tim lại đau nhói ôm chặt Ôn Dương nghĩ “Là cha không tốt,không cho con một hạnh phúc trọn vẹn rồi”.