Bọn họ đang lo lắng nhìn về phía của nơi dẫn nước biển vào hồ bơi trên du thuyền thì đột ngột Hoàng Thiên một tay bế Ôn Tuyền một tay bám vào cầu thang để đi lên,bọn họ vui mừng Cố Thanh nói:
“Cha,…”
Cố Thanh muốn chạy lại nhưng đã bị Hàn Lãng ngăn cản lúc này họ mới để ý thấy biểu tình của Hoàng Thiên không được bình thường,mặt Hoàng Thiên lúc xanh lúc trăng sợ hãi vô cùng kèm theo đó là một sự lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc cấp dưới và những người đã công kích Ôn Tuyền bị sát khí trên người Hoàng Thiên doạ đến run rẩy.
Hoàng Thiên bế Ôn Tuyền đi lên phía trên sàn lập tức khụy xuống ôm chặt Ôn Tuyền cả người ướt sũng,mái tóc cũng ướt có một vài lọn tóc đã bám lên mặt, Hoàng Thiên sợ hãi run rẩy lên tiếng:
“A Tuyền,có nghe anh không,A Tuyền,em tỉnh lại đi,em tỉnh lại đi”
Hoàng Thiên ôm chặt Ôn Tuyền để đầu y ở cổ mình mà sợ hãi “Mùi của,… Nước biển,…” Cả người Hoàng Thiên đều cứng lại những ký ức năm đó không ngừng ùa về, 12 năm trước cũng là như vầy Ôn Tuyền cả người ướt sũng gương mặt không có chút huyết sắc,cả người lạnh lẽo mùi của nước biển bao trùm.
Những ký ức ám ảnh của cái ngày Ôn Tuyền tự tử 12 năm về trước không ngừng xuất hiện lại trong đầu Hoàng Thiên khiến gã sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng liên tục nói:
“A Tuyền,có nghe anh không,em tỉnh lại đi,A Tuyền,A Tuyền, A Tuyền,…”
Hoàng Tuyết từ từ tiến lại nhưng vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Thiên nói:
“Cha người bình tĩnh, chúng ta đưa Ôn tiền bối quay về phòng trước,cha người phải bình tĩnh”
Hoàng Thiên dường như không nghe gì hết cứ liên tục lập lại tên của y trong đau khổ và sợ hãi,Ôn Tuyền vốn định muốn dựa vào chuyện này kéo dài thêm chút thời gian cho đám Ôn Dương định sẽ cứ nhắm mắt như vậy nhưng lại không nỡ để Hoàng Thiên như thế này liền từ từ mở mắt nói:
“Hoàng Thiên, không,…Thở được”
Hoàng Thiên nghe được giọng nói quen thuộc lại yếu ớt lập tức đưa mắt nhìn xuống thấy Ôn Tuyền đã tỉnh lại càng ôm chặt y hơn đáy mắt hiện rõ sự sợ hãi:
“A Tuyền,A Tuyền,em tỉnh rồi,em tỉnh rồi,em không bỏ anh”
Ôn Tuyền liền nói:
“Anh buông em ra trước đã”
Hoàng Thiên dường như không nghe thấy nước mắt bắt đầu rơi lả chã tay ôm chặt miệng không ngừng lập lại:
“A Tuyền,mùi nước biển nồng quá,thật sự nhiều mùi nước biển quá,anh sợ lắm,anh không muốn ở đây, thật sự không muốn,mùi nước biển,mùi nước biển,…”
“Không sao, không sao bình tĩnh nào, ngoan,…Bế em về phòng đi,em có chút mệt”
Hoàng Thiên nghe vậy lập tức không quan tâm bất cứ điều gì hết lập tức bế Ôn Tuyền đi về phòng mà không nói một lời khiến đám người Hàn Lãng cũng phải hoàn toàn cạn lời,Cố Thanh nói:
“Bây giờ xem như tạm an toàn đi”
Hạ Kiêu liền nhìn Cố Thanh hỏi:
“Tiểu Thanh,họ giải quyết thế nào đây”
Lúc này họ quay lại nhìn đám người Hạ Vũ vẫn đang bị dúng nhắm vào, Hoàng Tuyết lắc đầu ngao ngán nói:
“Cha sẽ quay lại ngay thôi đứng xem chuyện vui thôi”
Bên phía Diệp Trần đợi mãi cũng không thấy Ôn Dương và Hoàng Băng được đưa đến tức giận nhìn cậu thư ký quát lớn:
“Tại sao lâu như vậy còn không thấy người thế hả!!!”
Cậu thư ký liền nói:
“Chắc có chuyện rồi hay để tôi đi xem,…”
Diệp Trần tức giận nói:
“Không cần ta tự đến xem bọn chúng”
Cậu thư ký lấy điện thoại định gọi cho tài xế thì màn hình camera bên trong thang máy của công ty họ đã hiện lên đám Ôn Dương đang đứng trong thang máy đi lên chỗ bọn họ,cậu thư ký liền nói:
“Chủ tịch ngài không cần đi tìm họ đâu ạ,…”
Diệp Trần vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cậu thứ ký đã đổ mồ hôi lạnh nói:
“Bọn họ đang ở trong thang máy của công ty đến tìm chúng ta luôn rồi”
Diệp Trần nghe thư ký nói liền giật thót người hét lớn:
“CÁI GÌ!!!”
Diệp Trần giật lấy điện thoại của thư ký nhìn qua camera thì chấn kinh cả người đám Ôn Dương cực kỳ lành lặn không một vết xước đang đứng trong thang máy để đi lên chỗ bọn họ, Diệp Trần sợ đến tái xanh mặt mũi quát về phía thư ký:
“Mau đi gọi đàn em còn đứng đây làm gì!!! Muốn chết hết cả lũ hả!!!”
Thư ký vội vàng đi gọi người chưa kịp để ông ta suy nghĩ thì một tiếng “Rầm” lớn phát ra cánh cửa văn phòng Diệp Trần lập tức văn ra,Ôn Dương và Hoàng Băng từ từ hạ chân xuống, Hoàng Băng liền nói:
“Diệp Tổng bọn tôi đến tìm ông để chơi đây”
Ôn Dương cười man rợ:
“Ông đang đợi chúng tôi à,đến với ông rồi đây”
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên lặng lẽ đi theo sau mà không nói gì, Diệp Trần sợ hãi chạy đến chiếc ghế xoay ở đầu bàn cầu xin một người:
“Giúp tôi với, giúp tôi với họ đuổi đến rồi”
Lúc này chiếc ghế từ từ xoay lại một chàng chai với mái tóc màu xanh biển dài ngang vai cùng với đôi mắt mang màu xanh lá cười tươi nhìn họ nói: