Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 11: Giáng Sinh Không Vui



Hôm nay là ngày giáng sinh, trước khi ra khỏi nhà cô gặp ai cũng nói một câu " giáng sinh vui vẻ!" rồi mỉm cười với mọi người sau đó mới lên xe đến trường với trên tay một túi táo.

Khi vào lớp cô đã thấy Vân Mộng ngồi đó rồi có Trương Kiệt nữa, Minh Triết chưa vào lớp nhưng trên bàn học anh đã chất đầu táo và quà.

Trương Kiệt:" Sao không ai tặng tôi cái gì hết vậy! buồn quá đi! haizzz!"

Vân Mộng quay xuống:" Vậy cậu lấy táo không mình cho cậu!"

Trương Kiệt:" Đơn nhiên lấy rồi, Vân Mộng cậu là cô gái tốt mà tôi từng gặp! hihi! cảm ơn cậu!"

Cô:" Vậy sao, tớ cũng cho cậu táo nè, còn đây cho cậu Vân Mộng!"

Vân Mộng:" Cảm ơn cậu, mình cũng cho cậu một quả!"

Trương Kiệt:" Cảm ơn nha! Hiểu Hiểu cậu vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nữa! haha!"

Cả ba đang cười nói vui vẻ, thì anh bước vào, Trương Kiệt thấy thế liền hỏi cô: " Hiểu Hiểu! cậu có tặng táo cho Triết ca không?"

Nghe được câu hỏi đó làm cho người anh có chút mong chờ, khi cô vừa đem tặng anh thì có một giọng nữ vang lên làm cho bốn người đồng thời ngước nhìn lên.

Kiều Đan:" Minh Triết! đây là khăn quàng mình tự đan để tặng cậu, còn đây táo, cậu nhận nha!"

Anh im lặng nhìn Hiểu Hiểu đang mong chờ cô tặng quả táo cho anh. Thấy anh im lặng không để ý đến mình, Kiều Đan càng sốt sắng hơn. Còn Hiểu Hiểu thì đang mong chờ anh phản ứng gì nhận hay không nhận, sao không lên tiếng đi còn nhìn cô làm gì. Cô nhíu mày nhìn lại anh. Như muốn bảo anh mau trả lời người ta đi.

Anh:" Cảm ơn! tôi có rất nhiều khăn quàng, như cậu thấy đấy trên bàn tôi rất nhiều táo xanh và quà nên tôi không nhận đâu!"

Nghe anh nói xong, Kiều Đan đã rưng rưng nước mắt chạy về chỗ ngồi mình. Còn ba người thì bất ngờ với sự phũ phàng của anh. Anh còn đem những hộp quà và táo dọn ra một góc của lớp.

Khi anh quay lại chỗ ngồi liền nói với cô: " Táo của tôi đâu!"

Hiểu Hiểu:" Ơ! hồi nãy cậu bảo là không nhận nữa mà, nếu tôi đưa cho cậu, cậu cũng giục táo của tôi qua một góc kia thôi!"

Anh:" Ai nói tôi không nhận của cậu!"

Nghe anh nói vậy cô bán tính bán nghi đưa táo tặng cho anh, ai ngờ anh lại đem táo cất vào cặp của mình. Trương Kiệt và Vân Mộng nhìn nhau rồi cười, hai người họ đều có chung suy nghĩ nên vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề.

Cô quay lên là lúc vào giờ học. Đang lúc vào học giữa chừng thì bụng cô đã bắt đầu đau, khiến cô nhíu mày khó chịu, chẳng lẽ bà dì của cô tới rồi sao. Từ lúc xuyên tới giờ cô cũng không để ý chuyện này nữa.

Vân Mộng thấy cô ôm bụng liền hỏi cô: "Hiểu Hiểu! cậu đau bụng sao?"

Hiểu Hiểu:" Hình như bà dì của mình tới rồi, mình lại không đem theo thứ gì hết!"

Vân Mộng:" Mình có đem! cậu chịu nổi không hay xin thầy nghĩ tiết này nha!"

Trương Kiệt: " Hiểu Hiểu! cậu ấy bị làm sao vậy?"

Vân Mộng:" Cậu ấy bị đau bụng!"

Anh lập tức đứng dậy khiến cho thầy đang giảng trên bục cũng phải dừng lại và tất cả học sinh trong lớp đều quay lại nhìn anh.

Thầy :" Em có chuyện gì sao?"

Anh chỉ cô nói :" Cậu ấy bị đau bụng nên xin tạm nghỉ tiết này!"

Anh chưa kịp để mọi người tiêu hoá rồi anh nói liền đi lên chỗ cô và bế ngang cô lên đi ra khỏi lớp hướng tới phòng y tế. Kiều Đan thấy anh bế Hiểu Hiểu thì tim lòng đau nhói, sao anh lại không quan tâm đến mình chứ. Cô thấy vậy chỉ biết im lặng để anh bế đi chứ cô cũng không còn sức lực rồi. Đến phòng y tế anh liền nói với cô giáo phụ trách ở đó với giọng điệu hết sức lo lắng:

" Cô mau kiểm tra cho cậu ấy đi, cậu ấy bảo là đau bụng! còn nói cái gì mà bà dì đến!"

Cô nghe anh nói liền đỏ mặt kéo tay anh, cô phụ trách ở đó đứng cười rồi nói với anh:" Bạn em không sao đâu, chỉ là đến ngày của phụ nữ thôi, em xuống pha cho bạn một ly đường đỏ, để bạn nằm đây nghỉ ngơi một chút liền khoẻ lại!"

Anh:" Dạ."

Đợi khi cô ấy ra ngoài, anh mới lật đật đi lại pha cho cô ly đường đỏ cùng với túi chờm ấm đặt lên bụng cho cô.

Anh hỏi thăm:" Còn đau không!"

Cô: "Không sao, cậu mau trở về phòng học đi, mình đã điện cho mẹ mình xin nghỉ ngày hôm nay rồi, lát nữa mẹ mình tới đón!"

Anh nhìn cô như vậy anh không đành lòng bỏ cô một mình ở lại nhưng thấy cô cứ khăng khăng bảo anh cứ đi về lớp nên anh đành phải nghe theo.

Ngày giáng sinh anh đã lên kế hoạch rất hoàn hảo để đi chơi cùng cô buổi tối rồi nhưng thấy cô đau và khó chịu như vậy thì vẫn nên thôi đi. Anh đành lủi thủi đi về phòng học.