Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 47: Đi Du Học





Sáng sớm hôm sau Minh Triết đã chạy xe đến nhà cô rồi khiến cho bố mẹ cô có hơi sốc một chút, mẹ cô thì hào hứng đón anh còn bố cô ngồi nhìn anh chằm chằm khiến anh cũng có chút hồi hộp, anh đang ngồi chờ cô dưới phòng khách.

Mẹ cô:" Minh Triết con đến tiễn Hiểu Hiểu à!"

Minh Triết: " Dạ!"

Mẹ cô:" Chờ nó chút nó đang thay đồ! con đã ăn sáng chưa nếu chưa vào ăn sáng với gia đình bác luôn rồi hả đến sân bay!"

Minh Triết:" Vâng, con cảm ơn!"

Mẹ cô:" Đều là người nhà không à! mau ngồi xuống đi!"

Bố cô:" Ai là người nhà cậu ta!"

Mẹ cô:" Cái ông này mau ngồi xuống ăn đi!"

Minh Triết biết bố cô còn chưa thích anh nên anh cũng mỉm cười nhẹ với ông, từ từ anh sẽ lấy lòng được bố vợ tương lại thôi. Ba người ngồi xuống thì cô cũng đồng thời đi xuống dùng bữa.

Hiểu Hiểu:" Cậu lại sớm thế!"

Minh Triết:" Đến để tiễn em à không để tiễn cậu!"

Khi anh lỡ lời làm cho hai phụ huynh có chút bất ngờ ngay cả cô cũng vậy, mẹ cô không ngờ con gái bà với con rể tương lai này tiến triển nhanh như vậy.

Mẹ cô:" Mau ăn sáng thôi!"

Mọi người ăn xong liền lên xe đi đến sân bay, ở đây Thiên Vũ đã chờ cô sẵn, anh ấy cũng đi theo cô qua nước A để công tác tuy không ở lâu nhưng vậy cũng đồng thời cũng chăm sóc cô luôn mấy tháng để cho kịp thích ứng với lối sống nước ngoài đến khi ổn thỏa Thiên Vũ sẽ bay về lại nước.

Khi lên xe bố cô muốn ngồi cùng xe với cô nhưng bị mẹ cô lôi lên một chiếc xe khác để anh với cô có không gian riêng của hai người. Ngồi trên xe bố cô không ngừng cằn nhằn khiến cho mẹ cô có chút bực mình.

Bố cô:" Sao bà lại để tên tiểu tử đó gần con gái của chúng ta chứ, tôi xem tên tiểu tử đó là không có thật lòng với con gái chúng ta đâu nên bà đừng nhận cậu ta làm con rể nữa tôi nói bà nghe..!"

Mẹ cô:" Ông còn nói là tôi không ra sân bay nữa đấy!"

Ông nghe vậy nên đành im lặng không dám cãi lại. Còn cô và anh vẫn giữ im lặng cho đến khi sân bay. Khi tới nơi anh giúp cô kéo vali xuống, thấy cô chạy đến người đàn ông hôm bữa anh liền nhanh chân bước đến chỗ hai người, nhưng gương mặt không hề vui vẻ chút nào nhìn chằm chằm người đàn ông đó.

Thiên Vũ:" Mọi người tới rồi à! còn đây là !"

Mẹ cô:" Đây là Minh Triết bạn trai của Hiểu Hiểu!"

Hiểu Hiểu:" Không phải đâu ạ!"

Mẹ cô:" Sớm muộn thôi!"

Bố cô:" Cái gì mà sớm muộn! sắp tới giờ bay rồi đấy!"

Thiên Vũ:" Được rồi, Hiểu Hiểu mau kiểm tra xem em đem đầy đủ rồi chứ!"

Hiểu Hiểu:" Đủ rồi!"

Mẹ cô:" Đi nhớ giữ sức khoẻ nha! tới nơi gọi lại cho mẹ!"

Bố cô:" Nhớ gọi thường xuyên cho bố mẹ nha!"

Cô đi lại ôm bố mẹ, họ không nỡ xa cô nên cứ ôm chặt cô mãi. Đến khi buông ra mắt cô cũng đã rưng rưng rồi. Cô đi trước mặt anh để nói lời chào tạm biệt.

Hiểu Hiểu:" Tớ đi nha! bye cậu!"

Minh Triết:" Nhớ giữ gìn sức khoẻ!"

Hiểu Hiểu* gật đầu*

Hiểu Hiểu:" Tạm biệt mọi người!"

Thiên Vũ:" Đi thôi!"

Hiểu Hiểu:" Mọi người về đi con cũng đi vào đây!"

Bố cô:" Được!"

Bố cô và anh quay người về nhưng đi được một lúc anh không nhịn được liền quay lại chạy nhanh đến chỗ cô.Khi thấy cô bước đi làm cho anh có chút không nỡ, anh quyết định chạy đến chỗ cô bước tới ôm chặt cô vào lòng, không quên nói thầm vào tay cô một điều.

Minh Triết:" Nhớ những lời mà tôi nói với em đấy! không được thân thiết với người đàn ông khác đấy nếu không tôi sẽ bắt về biệt thự đó!"

Hiểu Hiểu:" Biết rồi!"

Trong giây phút này cô cũng tận hưởng cái ôm của anh, dù sao cô cũng đã rung động với anh từ lâu, bây giờ lại xa cách như vậy khiến cô có chút không nở. Thấy cô đáp lại cái ôm của mình khiến lòng anh có chút nở hoa càng siết chặt cái ôm của cô hơn.

Thiên Vũ nhìn hai người tình tứ trước mặt mình thì âm thầm đau khổ, sau để một người độc thân chứng kiến cảnh này chứ. Đến khi ăn cơm chó đủ no rồi mới lên tiếng.

Thiên Vũ:" Được rồi đến giờ bay rồi!"

Minh Triết:" Được rồi! nhớ giữ liên lạc!"

Hiểu Hiểu:" Ừm! Cậu mau về đi!"

Minh Triết:" Ừm!"

Minh Triết đang tận hưởng cái ôm của cô nhưng bị giọng nói của tên đó làm anh có chút bực mình nên đành buông cô ra trước không quên tặng cho một nụ hôn trên trán trước mặt Thiên Vũ.

Thiên Vũ:" Tên tiểu tử đó được đấy Hiểu Hiểu!"

Hiểu Hiểu:" Nhưng sẽ không phải là của em!"

Thiên Vũ:" Là sao không phải hai người là một đôi sao!"

Hiểu Hiểu:" Anh không hiểu thì thôi! đi thôi! một hành trình mới bắt đầu!"

Thiên Vũ:" Đi thôi!"

Một hành trình mới, một cuộc sống mới đang chờ cô đến. Tuy không nỡ xa nơi này nhưng nghĩ đến cảnh chào đón cái mới khiến cô có chút hào hứng nên tâm trạng cô lúc nào cũng vui vẻ.

Máy bay cất cánh cũng đồng thời cô đã đi, anh đứng nhìn bầu trời mà mỉm cười, chỉ cần 4 năm anh liền có thể gặp lại cô, anh sẽ chờ tình yêu của anh đến.