Câu nói bất chợt kia của Hạ Ngọc khiến hai người Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm giật bắn mình. Không hẹn mà cùng quay ra nhìn cô.
Hạ Ngọc chớp chớp đôi mắt bồ câu nhìn hai người. Trên trán viết rõ ba chữ “chờ xem kịch”.
Khoé môi Mục Hạo Nhiên giật giật, không biết phải làm sao với cái cô nhóc Hạ Ngọc này nữa. Đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong. Anh đánh cô thì lại ngại Lục Duy Tùng sẽ xử anh mà không đánh cô thì cả anh và Trương Diễm Diễm đều ngại.
Đúng là chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người còn lại mà!
Mục Hạo Nhiên nhìn sang Lục Duy Tùng, điên cuồng nháy mắt cầu cứu anh. Lục Duy Tùng tuy cũng muốn để mặc Hạ Ngọc thích làm gì thì làm nhưng mà thấy mắt Mục Hạo Nhiên sắp chớp thành bão thì cũng đành phải lên tiếng. Anh đằng hắng giọng một tiếng rồi kéo tay Hạ Ngọc.
“Hạ Hạ, ngồi xuống đi nào.”
Hạ Ngọc ồ một tiếng rồi ngồi trở lại ghế sau đó lại hàn huyên với Lục Duy Tùng. Hạ Ngọc nói nhiều lắm, nói không ngớt một giây nào cả, truyện trên trời dưới đất không truyện gì là không nói hết. Trong xe yên lặng, chỉ có tiếng của Hạ Ngọc là văng vẳng liên tục. Lục Duy Tùng không nói nhiều, anh chỉ ngồi chống tay lên một bên tựa ghế sau đó tựa đầu lên tay nghe cô nói chuyện. Thi thoảng anh sẽ bồi thêm một hai câu để cô nàng có chuyện nói tiếp rồi lại im lặng.
Xe dừng lại trước cổng nhà hàng Maximus, Lục Duy Tùng đứng dậy lấy đồ ở trên giá để đồ trên đầu xuống cho Hạ Ngọc.
Trời dần về khuya càng thêm lạnh, chưa kể hiện tại đang là giữa đông, nhiệt độ buổi tối thấp vô cùng. Tỉ như lúc này đây, ngoài trời cũng chỉ có chưa tới 10 độ C.
Lục Duy Tùng nhìn Hạ Ngọc, cô mặc không được tính là ít nhưng cũng không được coi là ấm.
Lục Duy Tùng cởi áo khoác phao của mình ra, bỏ qua một bên rồi cởi tiếp chiếc áo hoodie màu xám ghi ra.
“Hạ Hạ, cởi áo khoác ra đi.”
“Làm gì vậy?” - Hạ Ngọc nghi hoặc hỏi lại nhưng tay thì cũng cởi áo khoác ra rồi. Chỉ là cởi áo khoác thôi mà.
“Nào, đưa đầu qua đây.” - Lục Duy Tùng xỏ cổ áo hoodie vào cổ Hạ Ngọc rồi giúp cô mặc từng cánh tay một.
Hạ Ngọc bị anh lần lượt nhấc hết tay này đến tay kia lên, động tác anh làm nhanh tới nỗi não cô còn chưa kịp load luôn. Cô làu bàu.
“Mình tự mặc được mà! Mình lớn rồi mà.”
Lục Duy Tùng gõ nhẹ trán cô một cái rồi chỉnh lại mũ áo. Anh đội mũ áo lên đầu cho cô rồi cẩn thận buộc dây vào.
“Biết cậu lớn rồi nhưng mặc nhanh lên kẻo lạnh.”
Mặc xong áo hoodie cho Hạ Ngọc, Lục Duy Tùng lại tiếp tục giúp cô mặc áo khoác vào rồi cả hai mới xuống xe. Áo của Lục Duy Tùng dài quá, Hạ Ngọc mặc lên chẳng khác nào đang mặc váy cả. Cái thời trang áo trong dài hơn áo ngoài không phải là không có, chỉ là Hạ Ngọc vốn không cao, mặc như này quả thực hơi…
“Duy Tùng ơi, mặc như này xấu lắm! Chả thấy chân mình đâu cả ấy!” - Hạ Ngọc càu nhàu.
Lục Duy Tùng đỡ cô xuống xe, anh không thèm trả lời cô. Tự cô cảm nhận sẽ rõ. Tự cảm nhận xem là đẹp quan trọng hơn hay ấm quan trọng hơn.
Quả nhiên, Hạ Ngọc vừa xuống xe đã có một luồng khí lạnh thổi đến khiến cô lạnh rùng cả mình. Co rúm người vào trong chiếc áo khoác lớn. Áo của Lục Duy Tùng cũng giúp cô chắn bớt gió phần chân lên cô mới không bị buốt.
Lục Duy Tùng đứng sang hướng gió thổi, lấy thân mình chắn gió cho cô sau đó nhanh chóng bọc cô đi vào trong.
“Lạnh quá đi mất! Rét run người!” - Hạ Ngọc vòng tay tự ôm lấy mình rồi cười cười nói.
Lục Duy Tùng liếc cô sau đó đi cùng đoàn người tới thang máy.
“Không chê trang phục không đẹp nữa à?”
Hạ Ngọc nhìn anh, gật gật rồi lại lắc lắc. Lục Duy Tùng vòng tay ra sau tạo thành một khoảng trống giữa Hạ Ngọc và những người còn lại, mở đường cho cô đi vào trong thang máy rồi nói.
“Muốn đẹp thì lần sau mặc ấm từ ở nhà đi.”
Hạ Ngọc cười ngây ngô rồi cô đưa tay nắm lấy tay anh. Vốn định cho anh thấy tay mình lạnh như thế nào nhưng cô nhận thấy, cái sự lạnh lẽo ở tay cô hoàn toàn chẳng đáng vào đâu so với bàn tay của anh cả. Tay anh không đơn giản là lạnh mà chính xác là cóng luôn rồi.
“Duy Tùng ơi! Tay cậu lạnh quá!”
Lục Duy Tùng theo bản năng tìm đến nguồn nhiệt ấm áp, anh nắm chặt lấy tay cô hơn. Toàn thân Hạ Ngọc giống như cái tên của cô vậy, cực kỳ ấm áp. Hơi ấm từ bàn tay cô rất nhanh đã khiến cái giá rét ở tay anh vơi đi bớt.
“Ừm, trời cũng có nóng đâu nào.”
Hạ Ngọc nhoẻn miệng cười. Anh còn dám cà khịa cô nữa hả!
“Đúng vậy! Trời rét như mùa đông ấy nhỉ!”
Lục Duy Tùng chạm nhẹ tay vào chóp mũi cô một cái. Anh cưng chiều nói.
“Nghịch ngợm.”
Hạ Ngọc rụt đầu lại.
“Lạnh quá!” - Cô cười hì hì.
Cửa thang máy mở ra, cả nhóm người cùng nhau di chuyển ra ngoài. Buổi tụ tập hôm nay không chỉ đơn giản có học sinh của hai trường mà còn có cả giáo viên của hai trường cũng tới nữa. Vậy nên, tất cả bàn của tầng 10 đều đã được hai trường bao hết để phục vụ riêng cho hai trường.
Nhóm học sinh của trung học Hàn Kinh đến trước nên bọn họ cũng đã chia nhau ra mà ngồi sẵn. Trường Hoa Hạ đi thang máy sau. Nhóm người Hạ Ngọc chọn một bàn 8 người ở vị trí cạnh cửa sổ để ngồi.
Tập đoàn Maximus lớn nhất Trung Quốc do Vu Thiệu Huy sáng lập có vị trí địa lý vô cùng tốt, nằm giữa trung tâm của thủ đô sầm uất. Trước đây vốn chỉ phát triển ở mảng khách sạn, sau đó càng ngày càng phát triển ở nhiều lĩnh vực khác nhau như CLB thể thao, quán bar, nhà hàng hay thậm trí là trung tâm thương mại.
Trước lúc đến Vu Minh Đức đã gửi menu qua cho mọi người, vậy nên khi bọn họ đến thì đồ ăn cũng dần được bầy biện trên bàn.
Từ vị trí mà Hạ Ngọc ngồi có thể thấy được một phần nhỏ của thành phố hoa lệ phồn hoa phía dưới. Những ánh đèn neol chiếu sáng toàn bộ các cung đường phía dưới. Từng dòng xe đông đúc lối đuôi nhau sau giờ tan tầm. Phía xa xa còn có một đoạn đường tắc nghẹn, không thể nhúc nhích. Gần hơn một chút có các cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo bờ hồ. Cũng có người bước đi hối hả.
Hạ Ngọc nhìn đến thất thần. Mãi đến khi Lục Duy Tùng đặt cốc nước ép cam tới trước mặt cô cô mới hoàn hồn lại.
“Nhìn gì vậy?” - Anh hỏi.
Hạ Ngọc nhận lấy cốc nước ép cam uống một ngụm. Cô lắc lắc đầu.
“Mình đang ngắm cảnh thôi.”
Đồ ăn đã được bày biện xong, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
Món khai vị của mọi người đều là súp hải sản, chỉ có Hạ Ngọc ăn súp gà. Trần đời cô ghét nhất là hải sản, mặc dù cô sống ở thành phố Hạ Long của Việt Nam mười mấy năm trời. Ở đó giáp biển, đồ ăn chủ yếu toàn là hải sản.
Hạ Ngọc từ bé vốn là người tham ăn. Cô ăn nhiều lắm, ăn liên tục không lúc nào ngơi miệng. Hồi đó bố mẹ Hạ mở một buổi tiệc hải sản, ăn toàn là đồ biển. Cuối cùng chẳng biết Hạ Ngọc ăn phải con gì mà bị dị ứng, toàn thân nổi mần sưng phù khắp người không thể thở được. Bố mẹ Hạ sợ quá phải đưa cô vào viện cấp cứu trong đêm. Từ đó về sau, chỉ cần nghe thấy hải sản là Hạ Ngọc đã tránh xa vạn dặm, né như né tà. Trên bàn ăn lúc nào cũng phải chuẩn bị riêng những món thịt bình thường. Tuyệt nhiên không có hải sản.
Bây giờ Hạ Ngọc đã không còn sợ hải sản như trước nữa nhưng không thích vẫn là không thích. Cô đặc biệt ghét cái mùi tanh tanh của tôm cua, chỉ ngửi thôi đã muốn ói. Cũng may trong nhà hàng được xử lý mùi hương rất sạch sẽ, vậy nên Hạ Ngọc mới có thể thoải mái ngồi chung bàn ăn với nhóm người Lục Duy Tùng được.
Lục Duy Tùng tuy tiếp xúc với Hạ Ngọc lâu nhưng cả hai chưa từng có dịp đi ăn riêng bao giờ. Vậy nên khẩu vị của Hạ Ngọc anh cũng không nắm rõ. Không biết cô thích gì, cũng không biết cô ghét gì.
Thấy Hạ Ngọc chỉ ngồi ăn thịt mãi mà không ăn hải sản. Lục Duy Tùng bèn nói.
“Hạ Hạ, ăn tôm nhé? Hay ăn cua?”
Trên bàn ăn, phân nửa bàn ăn đều là hải sản. Có tôm đậu phụ Nhật, có tôm nướng sốt BBQ, tôm típ cháy tỏi, tôm hùm hấp phô mai và tôm hấp nước dừa…
Mặc dù đều là món ăn ngon nhưng Hạ Ngọc chỉ vừa nhìn thấy đã thấy toàn thân mình ngứa ran.
Cô nhăn mặt lắc đầu.
“Mình không ăn được hải sản đâu!”
Lục Duy Tùng không nói gì, anh chỉ gật đầu và âm thầm ghi nhớ.
Bên bàn ăn của Nam An Hy, cô nàng đang phải điên cuồng chiến đấu với đống tôm mà Nam Thần Hy bóc cho mình. Trên bàn ăn mọi người cũng không thích ăn hải sản lắm, chỉ ăn thịt. Vậy nên chỗ hải sản đều bị Nam Thần Hy và Nam An Hy xử lý sạch. Nam Thần Hy phụ trách bóc vỏ còn Nam An Hy thì phụ trách ăn. Cả hai không ăn ngấu nghiến, ăn rất bình tĩnh.
Phó Bội Sam vừa ăn vừa thi thoảng nhìn qua hai người Nam An Hy và Nam Thần Hy. Hai người Phó Bội Sam và Nam An Hy là bạn thân, trước giờ chưa từng giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì. Nhưng có một điều mà Phó Bội Sam đã giấu không cho Nam An Hy biết. Đó chính là người trong lòng của cô là Nam Thần Hy.
Thật ra cô thích anh không lâu lắm, cũng mới đây thôi. Nhưng nhìn anh đối xử với Nam An Hy tốt như vậy, cô nghĩ mình cũng lên rút lui thôi là vừa. Cô chưa lún sâu vào đoạn tình cảm này, nhân lúc còn bước ra được thì phải bước thôi. Cô còn chần chừ thì sợ rằng mối quan hệ của cô và Nam An Hy sẽ vì một chuyện không đâu mà trở nên nứt vỡ mất.
Nghĩ tới đây, Phó Bội Sam liền cúi đầu ăn cho xong bữa cơm. Cô cũng muốn ăn tôm lên tự gắp một con rồi tự bóc. Bất tiện ở chỗ hôm nay Phó Bội Sam mới làm móng để chuẩn bị biểu diễn lên hơi khó thích nghi. Cô ngồi hì hục bóc mãi mà không xong con tôm.
“Ăn không?” - Nam Thần Hy đưa con tôm đã bóc xong lên đĩa rồi quay nó đến trước mặt Phó Bội Sam, nhàn nhạt hỏi.
Phó Bội Sam mới đầu hơi ngỡ ngàng nhưng cô rất nhanh cũng đã rụt rè trả lời.
“Em cảm ơn ạ.”
Không biết có phải do tâm lý hay không mà Phó Bội Sam bình thường lanh lợi hoạt bát khi đối diện với Nam Thần Hy lại rụt rè, e thẹn như biến thành người khác vậy.
“Đưa con tôm kia đây.” - Nam Thần Hy hất cằm về phía con tôm trong bát Phó Bội Sam.
Phó Bội Sam đặt nó lên rồi quay bàn đến chỗ Nam Thần Hy. Anh bóc vỏ xong lại quay nó đến trước mặt Phó Bội Sam.
“Ăn đi.”
“Vâng ạ.” - Phó Bội Sam gắp lấy con tôm rồi ăn sạch.
Cô chỉ ăn thôi, cũng không suy nghĩ thêm gì khác. Cô đã quyết định rồi, cô chắc chắn sẽ kiên định tới cùng với quyết định của mình.
Nam Thần Hy vừa lau tay vừa khó chịu nhìn Nam An Hy. Nếu không phải vì cô cứ ra hiệu cho anh thì anh đã chẳng phải mất công bóc thêm hai con nữa rồi. Bực hết cả mình!
20 giờ kém thì mọi người dùng xong cơm rồi rời ra xe trở về.
Lúc mọi người đang lên xe thì điện thoại của Mục Hạo Nhiên vang lên chuông điện thoại. Anh lấy ra xem thì phát hiện đó là số lạ. Anh quay sang Trương Diễm Diễm.
“Anh đi nghe điện thoại nhé.”
Trương Diễm Diễm gật đầu rồi bước lên xe trước.
“Vâng ạ.”
Mục Hạo Nhiên đi đến một chỗ vắng người rồi mới nghe điện thoại.
“Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Giọng nói của nữ giống như đang kiềm chế cơn thịnh nộ.
[Mục Hạo Nhiên! Cậu có bạn gái rồi?]
Mục Hạo Nhiên nhướn mày, không trả lời mà hỏi lại.
“Xin hỏi ai vậy?”
[Cậu không lưu số mình sao?] - Cô ta hỏi với vẻ không thể tin được.
Mục Hạo Nhiên mất kiên nhẫn.
“Xin phép.”
Anh nói xong thì liền cúp máy sau đó cho số đó vào danh sách đen. Ai rảnh đâu mà đứng ngoài trời lạnh để nghe một cuộc điện thoại chẳng rõ đầu cuối chứ.
Chưa đi được bao lâu thì điện thoại anh lại đổ chuông, lần này là một số lạ khác.
Mục Hạo Nhiên không rõ có phải người bên kia đổi số khác nói chuyện với anh không. Cũng có thể là một người khác. Anh do dự một hồi rồi vẫn đi nghe máy. Lần này anh không chủ động lên tiếng trước. Đầu dây bên kia thấy không có người lên tiếng thì ngờ vực hỏi.
[Xin hỏi có phải Mục Hạo Nhiên không ạ?]
Vẫn là một giọng nữ.
Lúc này Mục Hạo Nhiên mới lên tiếng.
“Phải, xin hỏi ai vậy?”
[Em là Lãnh Linh Nhi. Nghe nói anh có bạn gái rồi.]
Mục Hạo Nhiên cau mày.
“Liên quan gì đến cô?”
Lãnh Linh Nhi nghiến răng gằn giọng qua điện thoại.
[Anh chia tay với cô ta ngay lập tức! Người bên cạnh anh chỉ có thể là em thôi! Anh mà không chia tay với cô ta thì đừng trách em!]
Ánh mắt Mục Hạo Nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo, sát khí trùng trùng. Đến cả giọng nói cà lơ phất phơ thường ngày cũng đã bị thay vào một chất giọng trầm thấp đến rợn người. Anh cười khẩy một cái rồi đáp lại.
“Tôi không nghĩ cô sẽ dám làm vậy đâu. Cái giá của nó đắt lắm đấy.”
Anh ngừng một lúc rồi thản nhiên đáp như chuyện hiển nhiên.
“Cô không trả nổi.”
Nói xong liền cúp máy, không rảnh lắm lời với người không quan trọng.
Lãnh Linh Nhi thấy điện thoại đột nhiên mất kết nối thì điên cuồng hét lên, cô ta gào rú vào điện thoại rồi ném mạnh nó xuống đất. Đồ đạc trong phòng cũng bị cô ta đem ra làm chỗ trút giận. Một đống đồ cứ loảng xoảng vỡ tan tành, mảnh sành mảnh sứ rơi vỡ đầy mặt đất. Nhưng dường như Lãnh Linh Nhi không quan tâm tới điều ấy, cô ta cứ đập và đập cho đến khi bả vai cô ta đau nhói lên.
Lúc này cô ta mới dừng lại, ánh mắt cô ta lạnh lẽo. Trong một khoảnh khắc, cô ta dường như nhớ ra gì đó, đem điện thoại mở ra xem. Mặc dù điện thoại bị ném xuống đất nhưng cũng may chỉ nứt màn hình, vẫn có thể sử dụng được.
Cô ta mở hình ảnh mà bạn cô ta gửi cho. Lúc phóng to một bức hình, cô ta nhìn rõ khuôn mặt người nữ trong ảnh. Cô ta phóng to ra phía sau hai người họ, thấy trong một góc của bức ảnh một hình bóng cũng rất quen thuộc.
Cô ta đưa tay lên vai mình, ánh mắt hận thù đỏ au. Chính con ả này đã khiến tay cô ta thành ra như vậy. Hơn nữa hình như hai đứa nó còn là bạn thân, vậy thì quá tiện rồi!
Mặc dù cô ta không biết tên hai người nhưng điều tra chỉ là truyện nhỏ. Đợi khi cô ta điều tra ra được thì tất cả sẽ phải trả giá. Nghĩ tới đây, cô ta cười lên một cách điên cuồng rồi lên giường đi ngủ, bỏ mặc đống đổ nát hoang tàn dưới đất.
Phía bên kia, sau khi cúp điện thoại của Lãnh Linh Nhi thì Mục Hạo Nhiên đứng ngoài một lúc lấy lại vẻ mặt cười cười nói nói như mọi ngày rồi mới lên xe.
Mục Hạo Nhiên vừa bước đến cửa xe thì Hạ Ngọc cũng cùng lúc bước xuống, điện thoại trong tay cô còn đang vang lên tiếng chuông. Mục Hạo Nhiên thấy vậy đứng né qua một bên để Hạ Ngọc xuống trước rồi anh mới đi lên.
Hạ Ngọc vừa ấn nút nghe, chưa đợi cô lên tiếng người bên kia đã nói trước.
[Hạ Hạ! Nhớ anh không nào!]
Hạ Ngọc bỏ điện thoại ra xa, xác định cô không tiếp điện thoại nhầm người thì mới đưa điện thoại lên nghe tiếp.
“Không ạ.” - Hạ Ngọc không chút cảm xúc trả lời.
Người bên kia hơi tụt hứng, anh ta chẹp miệng một tiếng rồi nói tiếp.
[Sao em vô tâm thế! Uổng công anh mua cho em bao nhiêu là đồ em thích.]
Anh ta làu bàu.
[Hay là đem trả lại nhỉ?]
Hai mắt Hạ Ngọc sáng lên, cô vội vàng níu lại.
“Em cũng nhớ anh mà! Nhớ lắm luôn ấy! Anh đừng đem trả lại nhé!”
[Anh biết ý đồ của em rồi nhé!] - Người bên kia vờ giận dỗi đáp lại.
Hạ Ngọc cười hì hì.
“Một lát về em gọi lại cho anh nhé!”
[Em đang ở ngoài à? Đi đâu vậy?]
“Em đi ăn với trường, hôm nay bọn em có thi đấu bóng rổ. Bây giờ về ạ.”