Hạ Ngọc xuống xe, vẫn như hôm qua, cô đi đến cổng lớn khu biệt thự thì đi vào phòng bảo vệ để quẹt thẻ ra vào. Quẹt thẻ xong cô lại lấy hai cái kẹo trong balô đưa cho hai người bảo vệ. Tổ bảo vệ hôm nay đã đổi sang tổ bảo vệ khác đều là những khuôn mặt xa lạ. Khuôn mặt của hai người này rất nghiêm túc, trông rất dữ tợn nhưng Hạ Ngọc vẫn không tỏ ra sợ hãi mà vẫn nhiệt tình đưa kẹo cho hai người.
"Cho hai chú này! Chúc hai chú một ngày vui vẻ!"
Hai người bảo vệ nghe vậy thì khuôn mặt đang nghiêm túc bỗng nhiên thả lỏng rồi chuyển thành tươi cười. Hai người họ cười rồi đưa tay ra nhận lấy, chẳng ai bảo ai, cả hai khẽ nhìn tên trên thẻ ra vào của Hạ Ngọc, âm thầm ghi nhớ nó, ấn tượng lần đầu về cô cũng được tăng lên đáng kể.
"Cảm ơn cháu!"
Hạ Ngọc thu tay về, lấy thêm hai cái nữa đưa cho Vu Minh Đức và Lục Duy Tùng đứng canh.
"Cho hai cậu này!"
"Cảm ơn cậu!" - Vu Minh Đức đưa tay nhận lấy rồi đưa cho Lục Duy Tùng một cái, anh cũng đưa tay nhận lấy.
Khóe miệng Hạ Ngọc cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt, những người ở đó thấy vậy thì đều bất giác cười theo. Hạ Ngọc nhận lại thẻ ra vào từ tay một người bảo vệ rồi quay người rời đi, Vu Minh Đức cũng vội vàng quẹt thẻ rồi đi theo sau.
Hạ Ngọc đi được một đoạn thì nghe tiếng bước chân đằng sau, cô bất giác quay đầu lại thì thấy hai bóng dáng khá quen thuộc đi đằng sau. Vu Minh Đức thấy Hạ Ngọc quay lại thì mỉm cười vẫy tay chào, Hạ Ngọc cũng lịch sự vẫy tay lại với anh.
Vu Minh Đức đi nhanh đến bên Hạ Ngọc, vờ như không biết mà hỏi.
"Trùng hợp thật, cậu cũng sống ở đây à?"
Nực cười! Cái con người này sao có thể giả nai đến mức này cơ chứ? Cũng chẳng biết người nào hôm qua còn suýt chút là chèo ra khỏi xe nhìn người ta mà hôm nay còn coi như mới gắp lần đâu. Nói "thật" đến lỗi mắt còn không thèm chớp luôn. Với trình độ này mà không đi làm diễn viên quả thực là phí mất một nhân tài mà! - Lục Duy Tùng nhìn Vu Minh Đức cười khẩy, thầm nghĩ, cuối cùng anh không chịu được sự giả nai của Vu Minh Đức nữa bèn lẳng lặng đi phía sau hai người, vờ như không quen cái người tên Vu Minh Đức.
Hạ Ngọc gật đầu, chỉ vào một căn biệt thự cách đó không xa, nói.
"Đúng vậy, nhà mình ở kia."
Vu Minh Đức nhìn vào căn biệt thự gần như được bao phủ bởi hoa hồng thì "ồ" lên một tiếng.
"Cậu thích hoa hồng lắm sao?"
"Mình thích mùi hương của nó, nhẹ nhàng chứ không nồng, hiệu quả thư giãn rất cao!"
Vu Minh Đức gật đầu đồng tình.
"Mình cũng nghĩ giống cậu!"
Đoạn anh chỉ tay vào hai căn biệt thự phía sau biệt thự của Hạ Ngọc.
"Kia là nhà mình, còn kia là nhà Lục Duy Tùng."
Hạ Ngọc đưa mắt nhìn theo hướng tay Vu Minh Đức chỉ.
"Vậy nhà chúng ta gần nhau rồi!"
"Có thời gian qua chơi nhé!"
"Được!"
Hai người vừa đi vừa nói một hồi thì đến nhà của Hạ Ngọc, cô vẫy tay chào hai người rồi đi vào nhà.
"Bố mẹ, dì Triệu, chú Lâm, con về rồi ạ!"
Bạch Băng đang trong bếp cùng dì Triệu sắp xếp gì đó, nghe tiếng Hạ Ngọc chào thì liền đáp lại.
"Cún Con về rồi à! Về đúng lúc lắm, con lên nhà cất balô đi rồi xuống mẹ bảo!"
"Vâng!" - Hạ Ngọc thay giày xong thì chạy một mạch về phòng cất balô rồi lại chạy xuống, cô đứng ở cửa bếp hỏi.
"Sao vậy mẹ?"
Bạch Băng vừa gói đồ, vừa nói với Hạ Ngọc.
"Mẹ nhờ người mua một ít đặc sản của Việt Nam về làm quà, ban nãy người ta vừa gửi về đến nơi. Bây giờ mẹ và dì Triệu đang xếp quà, lát nữa con giúp mẹ đem đi tặng nhé!"
"Vâng, vậy để con giúp mẹ!" - Hạ Ngọc chủ động ngỏ ý giúp đỡ.
Bạch Băng xua tay. "Xong rồi, xong rồi. Không còn gì cần con giúp cả, trang trí chút là được."
"Vậy con ra ngoài xem TV, bao giờ xong thì mẹ gọi con nhé!"
"Ừm, đi đi."
Hạ Ngọc quay trở lại phòng khách ngồi trên ghế sofa. Cô mở tivi tùy ý chọn một kênh nào đấy rồi ngồi xem chăm chú.
[Quý khán giả thân mến, phòng làm việc của siêu sao quốc tế James Lin vừa đưa ra thông báo chính thức, năm sau James Lin sẽ quay về nước...]
Hạ Ngọc xem đến đây thì tiếng Bạch Băng gọi vọng từ phòng bếp ra khiến cô lờ đi những thông tin tiếp theo mà đáp lời bà.
"Cún Con, mẹ gói quà xong rồi, con đem đi tặng giúp mẹ đi."
"Vâng ạ!"
Hạ Ngọc đứng dậy khỏi ghế sofa, cô tắt tivi rồi đi vào bếp. Bạch Băng đưa cho cô năm gói quà, rồi bà nói tên chỉ gói quà nào là của nhà nào. Hạ Ngọc nghe mẹ dặn xong thì đi lấy mũ rồi đem theo mấy gói quà ra ngoài. Nhà họ Giang và nhà họ Mục ở ngay đối diện là Hạ Ngọc cầm hai gói quà sang đó trước.
Hạ Ngọc bấm chuông của một hồi thì dì giúp việc trong nhà chạy ra mở cửa. Khi thấy Hạ Ngọc thì bà mở cửa, hỏi.
"Ai vậy?"
Hạ Ngọc nghe tiếng thì mỉm cười đáp lại.
"Chào dì, cháu là Hạ Ngọc ở nhà đối diện ạ."
Dì giúp việc nghe vậy thì mỉm cười.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ, chỉ là nhà cháu mới từ nước ngoài trở về, đồ ăn bên đó khá ngon lên bố mẹ cháu đã mua một chút đặc sản về tặng mọi người ạ." - Hạ Ngọc đưa túi quà trong tay ra.
Dì giúp việc đưa tay nhận lấy.
"Dì thay mặt ông bà chủ gửi lời cảm ơn đến cháu và gia đình nhé!"
"Vâng ạ! Vậy cháu đi trước đây ạ! Tạm biệt dì!" - Hạ Ngọc vẫy tay chào.
"Ừ, đi đi." - Dì giúp việc mỉm cười, đợi khi Hạ Ngọc rời đi thì mới đóng cổng quay vào nhà.
Hạ Ngọc rời khỏi nhà họ Giang thì cô liền đi tiếp sang nhà họ Mục bên cạnh. Hạ Ngọc bấm chuông rồi đứng đợi ở cổng một lúc lâu nhưng không có ai mở cửa. Ngay lúc cô đang định rời đi từ cánh cổng phía sau đột nhiên mở ra, phía trong một người người con trai dáng người cao ráo, trạc tuổi Hạ Ngọc, anh ta mặc bộ quần ảo ở nhà, tùy tiện đưa tay xoa xoa mái tóc. Đôi mắt mơ màng như vừa mới ngủ dậy, uể oải hỏi.
"Ai vậy?"
Hạ Ngọc nghe tiếng thì hơi giật mình, cô quay phắt người lại nhìn người đằng sau. Đoạn cô mỉm cười chào hỏi.
"Xin chào, mình là Hạ Ngọc."
"Mục Hạo Nhiên, có chuyện gì không?" - Người nọ tùy tiện nói ra tên của mình rồi lại hỏi tiếp.
Hạ Ngọc thấy người nọ không có ý nói nhiều thì cô cũng đưa gói quà trong tay cho anh rồi nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
"Đây là quà mà bố mẹ mình mua từ nước ngoài về, là mấy món đặc sản bên đó."
Mục Hạo Nhiên nhìn túi quà trong tay một hồi rồi đưa tay nhận lấy, anh lại hỏi.
"Là đồ ăn sao?"
Hạ Ngọc nghe vậy thì trong đầu hiện lên vài dấu hỏi chấm, đặc sản thì có thể là đồ vật được sao!? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hạ Ngọc vẫn lịch sự đáp lại.
"Đúng vậy, là đặc sản Việt Nam, rất ngon đó."
"Cảm ơn nhé, đúng lúc tôi cũng đang đói không biết ăn gì."
Hạ Ngọc gật đầu.
"Vậy cậu nếm thử đi, tôi đi trước đây!"
Mục Hạo Nhiên chỉ gật đầu không trả lời, đợi khi Hạ Ngọc rời đi anh mới đóng cổng đi vào nhà.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Hạ Ngọc lại tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hạ Ngọc đi về nhà cầm thêm hai túi quà của nhà họ Vu và nhà họ Lục, vì ban nãy Vu Minh Đức đã chỉ cho cô nhà của anh và Lục Duy Tùng lên Hạ Ngọc trực tiếp đi thẳng tới đó.
Chẳng hiểu sao bây giờ tâm trạng của Hạ Ngọc lại rất vui, cô xách hai túi quà hai bên, đầu đội một chiếc mũ rộng vành rồi nhảy tung tăng trên đường, miệng còn ngân nga hát gì đó, dáng vẻ trông rất yêu đời. Đi được một đoạn thì có cơn gió đột ngột thổi đến, làm bay đi chiếc mũ trên đầu Hạ Ngọc. Cô đặt một túi đồ trong tay xuống rồi chạy đi nhặt mũ. Một cô gái với dáng người nhỏ bé giữa trưa nắng mang dáng vẻ yêu đời chạy tung tăng ngoài đường, vài tia nắng xuyên qua tán cây ven đường vương lên người cô khiến dáng vẻ đó của cô càng trở nên rạng rỡ, còn người nào đó ngồi trên tầng nhìn đến ngây người.
Hạ Ngọc rất nhanh đã đi đến trước cổng nhà họ Vu. Cô đặt một túi quà xuống rồi đưa tay bấm chuông cửa. Tiếng chuông cửa vừa vang lên, thì cánh cửa đã ngay lập tức được mở ra, như thể có người đã trực chờ sẵn ở đo vậy. Người mở cửa là Vu Minh Đức, khi nhìn thấy Hạ Ngọc, anh bất giác mỉm cười.
"Có chuyện gì vậy?" - Vu Minh Đức hỏi.
Hạ Ngọc đưa túi quà trong tay ra.
"Đây là một chút quà bố mẹ mình nhờ người gửi từ Việt Nam về tặng cho mọi người."
"Cảm ơn cậu!" - Vu Minh Đức đưa tay nhận lấy. Thấy tay còn lại của Hạ Ngọc còn xách một túi quà lớn nữa thì bèn ngỏ ý giúp đỡ.
"Cậu đem cái này đi đâu vậy, để mình xách giúp cho."
Hạ Ngọc xua tay từ chối, chỉ vào căn biệt thự bên cạnh.
"Không cần đâu, cái này là tặng cho nhà cô Lục."
Vu Minh Đức còn định tiếp tục giúp đỡ thì bên trong nhà vọng ra tiếng của Giang Diễm An.
"Minh Đức, con làm gì ngoài đấy mà lâu vậy?Mau vào ăn cơm đi con!"
"Vâng ạ!"
Vu Minh Đức đáp xong thì nhìn Hạ Ngọc cười gượng, anh chỉ tay vào nhà.
"Mình vào nhà trước nhé!"
Hạ Ngọc gật đầu, rồi đi sang nhà họ Lục bấm chuông, người mở cửa lần này là Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng thấy người bấm chuông là Hạ Ngọc thì anh thắc mắc hỏi.
"Có chuyện gì không?"
Giọng nói của anh vốn trầm thấp, vọng vào tai Hạ Ngọc khiến cho những dây thần kinh của cô như căng ra, vẻ tự nhiên ban đầu của cô bay biến hết, thay vào đó là sự e thẹn và rụt rè khó mà diễn tả bằng lời. Lần nào cũng vậy, cứ đứng trước mặt Lục Duy Tùng là Hạ Ngọc lại trở lên rụt rè hơn bình thường, thậm trí là nói chuyện cũng không dám.
Hạ Ngọc cúi đầu né tránh ánh mắt của Lục Duy Tùng, cô nhìn vào túi quà tay rồi chợt nhớ ra lý do mình đến đây thì bèn đưa túi quà trong tay cho Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng ngây người chưa hiểu chuyện gì thì lại nghe Hạ Ngọc nói tiếp.
"Cái này là một chút đặc sản của Việt Nam tặng mọi người."
Lục Duy Tùng nghe vậy thì đưa tay nhận lấy, ngắn gọn nói một câu.
"Cảm ơn."
Hạ Ngọc gật đầu, cô chỉ tay về phía lối đi phía sau lưng.
"Vậy mình về đây."
"Ừm."
Hạ Ngọc quay người đi được vài bước thì bất chợt một cơn gió thổi qua khiến chiếc mũ của Hạ Ngọc lại một lần nữa bay đi, nhưng lần này nó không rơi xuống đấy mà bay thẳng vào lòng Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng ngây người nhìn chiếc mũ trong tay, còn hai bên má của Hạ Ngọc thì chẳng biết đã đỏ lên từ khi nào. Cô luống cuống chạy đến chỗ Lục Duy Tùng nhận lại mũ, nói cảm ơn với anh rồi chạy thật nhanh đi, hai tay giữ chặt mũ không cho nó cơ cơ hộ bay đi nữa. Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc rời đi nhưng vẫn chưa vào nhà ngay, mà đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt phức tạp.
Về đến nhà, Hạ Ngọc đang định đem gói quà còn lại đi tặng thì Bạch Băng nói Lâm quản gia đã giúp cô đem đi tặng về rồi vậy lên Hạ Ngọc trực tiếp ngồi xuống bàn ăn rồi dùng cơm.
Hạ Ngọc ngồi vào bàn ăn, không thấy bố đâu thì bèn hỏi.
"Bố không về ăn cơm hả mẹ?"
"Ừm, hôm nay bố con ăn cơm ở phim trường rồi."
"Vâng." - Hạ Ngọc tiếp tục ăn cơm, cô không hỏi gì thêm.
Buổi chiều Hạ Ngọc có tiết nên ngay sau ăn xong Hạ Ngọc liền lên phòng nghỉ ngơi, đến giờ thì dậy đi học.
Trong giờ học thêm, Hạ Ngọc vô cùng tập trung, cũng rất hăng hái tương tác với giáo viên vì đây là môn Ngữ Văn thuộc tổ hợp xã hội, cũng được coi là thế mạnh của Hạ Ngọc.
Bề ngoài Hạ Ngọc rất bình tĩnh nhưng hai chân đang không ngừng đung đưa dưới bàn đã bán đứng cô. Qua đó có thể thấy rõ cô đang cực kì hồi hộp cũng như háo hức vì sắp được chơi bóng rổ.
Hạ Ngọc tựa vào tường, đưa mắt vờ như ngắm cảnh mà liếc nhìn ra cửa sổ. Từ chỗ của cô có thể thấy rõ sân bóng rổ đang cực kì đông vui nhộn nhịp. Tim cô lại run lên, cảm giác hồi hộp và háo hức ngày càng trở lên mãnh liệt hơn.
Giờ giải lao, Hạ Ngọc mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Kiều Duy Bảo.
[W_FuBảo: Cậu sắp học xong chưa?]
Thấy thời gian gửi tin nhắn không lâu, Hạ Ngọc liền phản hồi lại.
Kiều Duy Bảo đang hướng dẫn người mới ở sân bóng, thấy đồng hồ đeo tay rung lên thì mở ra xem.
[XY: Còn một tiết nữa là tan rồi!]
[W_FuBảo: Xong thì nhắn, mình đến đón cậu! (◠‿◕)]
[XY: Được!! O(≧▽≦)O]
Vào giờ học, Hạ Ngọc lại tiếp tục giữ nguyên biểu hiện ban đầu, vô cùng tập trung và nghiêm túc.
Mẹ Hạ Ngọc từng nói với cô "nếu chúng ta càng để ý đến thời gian thì thời gian sẽ trôi qua càng lâu, nhưng chỉ cần trực tiếp bỏ qua nó thì chả mấy mà mặt trời đã được thay bằng mặt trăng". Quả nhiên là như lời mẹ cô nói, Hạ Ngọc vẫn đang tập trung phân tích bài văn thì đột nhiên tiếng chuông tan trường vang lên khiến cô ngây người. Căn bản cô không hề nghĩ thời gian lại trôi nhanh đến vậy, cứ như vừa vào lớp mà bảo vệ đã bấm nhầm chuông tan trường vậy.
Mãi một lúc sau Hạ Ngọc mới nhận thức được thì lớp học cũng đã chẳng con mấy người. Hạ Ngọc cất sách vở vào trong balô rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Kiều Duy Bảo.
[XY: Mình tan học rồi!]
Không để Hạ Ngọc chờ lâu, Kiều Duy Bảo vừa nhận được thông báo đã phản hồi lại ngay.
[W_FuBảo: Được, mình vào đón cậu!]
Kiều Duy Bảo tắt đồng hồ rồi quay sang nói với Vu Minh Đức cũng đang hướng dẫn bên cạnh.
"Cậu giúp tớ hướng dẫn mấy cậu ấy một lát nhé! Mình đi đón một người bạn."
Vu Minh Đức gật đầu. "Được!"
Nhóm hướng dẫn có tổng 5 người, hai người có trình độ cao nhất sẽ hướng dẫn người có trình độ tầm trung lên nâng cao, hai người sẽ hướng dẫn những người nắm được cơ bản lên tầm trung, mà hai người đảm nhận vị trí này là Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo, người còn lại sẽ đảm nhận hướng dẫn người mới, chưa từng tiếp xúc với bóng rổ. Còn đội bóng rổ thì sẽ tự tập với nhau.
Để Kiều Duy Bảo không phải đi xa thì trong lúc anh đi đến đón Hạ Ngọc thì cô cũng đang đi dần ra sân bóng rổ. Rất nhanh hai người liền gặp nhau, Kiều Duy Bảo bèn chủ động cầm balô giúp Hạ Ngọc.
"Đưa balô mình cầm cho."
"Không cần đâu, mình tự đeo được rồi?"
Tuy vậy, vì Kiều Duy Bảo cứ kiên quyết muốn giúp lên Hạ Ngọc cũng chỉ đưa balô của mình cho Kiều Duy Bảo.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ngay lúc chỉ còn cách sân bóng rổ vài bước nữa thì Hạ Ngọc bỗng nhiên đứng khựng lại. Kiều Duy Bảo còn đang vui vẻ cười nói cho nên anh chưa để ý, mãi đến khi anh quay sang Hạ Ngọc định hỏi cái gì đó nhưng không thấy cô đâu thì vội nhìn ra đằng sau. Thấy cô đang đứng lặng người ở phía sau thì liền chạy lại, anh lo lắng hỏi.
Kiều Duy Bảo nhìn mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu cô ôn hòa nói.
"Có mình ở đây rồi mà! Không cần lo đâu!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì như có thêm chỗ dựa, hít sâu một hơi rồi lấy lại khí thế.
"Đúng vậy! Đã có cậu ở đây rồi mà, đi thôi!"
Nói đoạn, cô hùng hùng hổ hổ đi về trước, nhưng vừa thấy sân bóng đông nghịt người thì lại chạy vội ra sau lưng Kiều Duy Bảo, đẩy anh lên trước chắn cho mình. Kiều Duy Bảo thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu bất lực rồi nở một nụ cười cưng chiều đi phía trước cô.
Đến sân bóng rổ, Vu Minh Đức thấy Kiều Duy Bảo đi vào một mình, trên tay còn cầm một chiếc balo kiểu nữ thì bèn tò mò hỏi.
"Bảo Bảo, không phải nói đi đón bạn sao? Vậy người bạn đó của cậu đâu?"
Kiều Duy Bảo nghe vậy thì cũng chỉ cười đi để balo của Hạ Ngọc xuống hàng ghế bên cạnh, đoạn anh vòng tay ra sau lưng nắm lấy vạt áo của Hạ Ngọc, kéo cô sang bên cạnh.
"Ở đây! Cậu ấy tên Hạ Ngọc!"
Hạ Ngọc đột nhiên bị kéo ra đối diện với vô vàn ánh mắt thì ngay lập tức liền đỏ mặt. Cô đưa tay chào một tiếng.
"Hi!"
Rồi lại dần dần lép lại sau lưng Kiều Duy Bảo.
Lúc này, Vu Minh Đức đột nhiên gọi một câu khiến Hạ Ngọc ngay lập tức ló đầu ra, theo bản năng mở to mắt nhìn anh.