Thanh Xuân Khó Quên 2

Chương 5: Đi lạc rồi



Đã đi được một lúc rất lâu nhưng vẫn chưa thấy về đến nhà, Lục Sam vừa bồn chồn lo lắng vừa bực bội hỏi Lương Hạo:

- Này! Rốt cuộc bao giờ mới về đến nhà vậy?

Lương Hạo có chút chột dạ liếc ngang liếc dọc không hề nhìn thẳng vào mắt Lục Sam ấp úng nói :

- Thật ra là... tôi không biết đường này, đây là lần đầu tiên tôi đi- cậu ta cười gượng vẻ mặt vô tội nhìn Lục Sam

Tôi và Lục Sam há hốc mồm, thật chẳng ngờ cái tên này đi nãy giờ hóa ra lại chẳng biết đường, vậy mà lúc đầu thể hiện như bản thân hiểu rõ lắm vậy. Lục Sam tức giận đánh cậu ta:

- Cậu điên à! Không biết đường mà đi như đúng rồi vậy! Giờ biết quay lại lối cũ kiểu gì?

- Thì lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều đến thế - Lương Hạo bối rồi nói

- Giờ thì hay rồi ! Đến đường đi ngược lại cũng không biết nữa!

- Xung quanh đây nhiều hộ dân như vậy chắc là họ sẽ về thôi - Lương Hạo an ủi Lục Sam

Lục Sam dường như sắp trào nước mắt ra, trời thì đã sập tối, đèn đường cũng đã bật, nhưng những căn hộ xung quanh đây lại chả có một căn nào sáng đèn cả. Một khung cảnh xa lạ, bầu trời thì sập tối, không khí u ám, các hộ dân thì không thấy một ai, thử hỏi có đứa trẻ nào tầm 13 14 tuổi chịu được cơ chứ. Tôi đáp lại lời của Lương Hạo:

- Tôi nghĩ đây chỉ là các căn bất động sản mà thôi, e là không có người ở hoặc chúng có chủ nhưng chỉ thuộc về nhưng kẻ giàu có mua nhà cho vui.

Tôi lúc này cũng sợ hãi không khác gì Lục Sam. Tôi và cô nắm tay thật chặt chỉ sợ bỏ ra là lạc mất nhau. Lương Hạo lúc này thì vô cùng bối rồi. Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng chúng tôi :



- Ơ, các cậu chưa về sao?

Chúng tôi quay lại nhìn. Tôi bất ngờ và có chút run rẩy, là cậu nhóc dễ thương ban nãy đã cứu tôi và Lục Sam. Tôi sợ hãi lùi lại vài bước, còn Lục Sam lại nhiệt tình chạy lại chỗ cậu ta :

- Ôi! Vị cứu tinh của tôi! Sao cậu lại ở đây?

- Đây là khu nhà tớ ở

Một giọng nói dịu dàng, trầm ấm và có chút ngọt ngào nhưng tôi lại cảm thấy ghê tởm và sợ hãi : "Cậu ta chắc chỉ tình cờ ở đây thôi nhỉ". Tôi bấu chặt lấy chân váy, nhìn chằm chằm vào nụ cười hồn nhiên và ngọt ngào kia của cậu ta, nó không hề giả tạo mà vô cùng chân thật nhưng tôi lại cảm nhận được sự giả dối ở đó. Lúc này Lục Sam mừng rỡ hỏi đường cậu ta :

- Ôi thật sao?! Vậy cậu biết đường từ đây sang khu B ko??

- Thật là, cậu hỏi đùa sao? Tất cả các ngõ ở khu này đều liền đến khu B mà - nở một nụ cười bỡ ngỡ [ý mình là thảo mai]

Cả bọn chúng tôi vô cùng sốc. Ở khu B luôn có một lời đồn đại rằng những cái ngõ kia đều dẫn đến những căn nhà ma không ai ở, thì ra là vì nó là khu bất động sản nên mới không có người ở. Chúng tôi cảm ơn cậu nhóc kia và chạy đại vào một cái ngõ để sang khu B. Thật không ngờ cái ngõ đó là cái ngõ đối diện nhà tôi, cả bọn chúng tôi mừng rỡ và nói lời tạm biệt vì đã quá muộn rồi. Bỗng Lục Sam hét lên bất ngờ:

- Thôi xong! Tớ quên hỏi tên cậu bạn kia rồi!

- Người sống khu đó ít lắm, cậu hỏi vài người quanh đây là biết ngay thôi.

Lúc này, tôi chào tạm biệt họ và vào nhà, thật chẳng biết lúc đó họ về với nhau kiểu gì mà sáng hôm sau lại thấy giận dỗi nhau. Tôi nhìn họ bất lực, hỏi Lục Sam thì cô ấy lại cau có đáp :

- Trời ơi cậu có thấy tên nào như cậu ta không?

Cô ấy liền kể về câu chuyện ngày hôm qua lúc họ đi về :



- Này Lục Sam, đi bên ngoài lạnh lắm cậu vào trong mà đi.

- À ờ...

Lúc đang đi tình cảm như vậy thì bỗng con chó nhà cụ Lý xông ra. Nó vốn là con chó cưng của cụ, vì cụ ở một mình nên chỉ có con chó bầu bạn nhưng con chó này vốn nổi tiếng hung dữ, chỉ cần người qua đường đi qua nó sẽ sủa inh ỏi, và hôm qua cũng vậy, Lương Hạo và Lục Sam đi qua con chó cũng sủa inh ỏi nhưng hình như nó không bị xích nên đã xuýt xổng ra khỏi cổng cắn người. Lục Sam sợ quá liền ôm chặt lấy Lương Hạo, họ đã ôm rất lâu cho đến khi cụ Lý lên tiếng :

- Nâu à, vào đây.

Lúc này con chó mới thôi sủa và chạy vào với cụ Lý, cụ nhìn thấy 2 bạn trẻ ôm nhau trước cửa thì đùa vui :

- Chà, tuổi trẻ bây giờ nhanh thật, mới cấp 2 đã ôm rồi.

Lục Sam ngượng chín mặt, tức giận mắng Lương Hạo :

- Cậu cố tình bảo tôi đi trong để né con chó chứ gì!

- Tôi có lòng tốt bảo cậu đi trong cho ấm mà cậu lại nghĩ tôi trêu đùa cậu á?!

- Nếu không thì vì cái gì?! Cậu sẽ chẳng có cái lòng tốt đó đâu!

- Được thôi! Sau này đừng mong tôi tốt với cậu!

Cuối cùng thì 2 người họ trong tình trạng giận dỗi đi về. Cộng thêm lúc về bị cha mẹ la mắng vì đi về muộn lên họ càng tức giận hơn. Và ngay lúc này họ lại ngồi cạnh nhau trong tình trạng đang giận dỗi.