Tan buổi họp lớp đầu năm, Di Giai cùng hai cô bạn thân tung tăng đạp xe trên đường.
Gia đình Di Giai cũng rất khá giả, ba cô không chỉ là hiệu trưởng, mà còn là cổ đông trong công ty nước giải khát của cậu, cứ ngồi không mà hưởng lợi nhuận.
Mẹ cô là chủ một chuỗi quán cà phê sách, kinh doanh khá thuận lợi.
Nhà cô còn có cả tài xế riêng đưa đón, nhưng cô lai thích tự mình đạp xe đi học mỗi ngày cùng mấy cô bạn, không thích bị bó buộc trong không gian ngột ngạt của xe hơi.
Giai Ý cũng vậy, cô cũng là thiên kim Hàn thị - tập đoàn dầu khí lớn, nhưng một hai nài nỉ ba mẹ cho mình tự chạy xe đạp điện đi học.
Trong ba người, gia đình Hiểu Tâm là khó khăn nhất, ba mẹ cô ấy chỉ là lao động bình thường, nhà lại đông anh chị em.
Thật ra, lý do Giai Ý và Di Giai một mực đạp xe đi học, cũng một phần là vì không muốn để Hiểu Tâm tủi thân một mình. Biết hoàn cảnh của bạn mình, cả hai cô gái luôn tìm mọi cách giúp đỡ, và chia sẻ những gì mình có cho bạn.
Anh chị của Hiểu Tâm, cũng là được Di Giai nhờ cậu của mình thu xếp nhận vào làm. Ban đầu là cô giấu Hiểu Tâm vì sợ cô bạn không vui, sau đó vô tình bị Hiểu Tâm phát hiện, cũng may Hiểu Tâm không có khó chịu, mà còn vô cùng cảm động.
Đó chính là lý do, cả ba cô gái luôn thân thiết gắn bó bên nhau.
Ra khỏi trường học, mấy cô không có vội về, mà ghé vào tiệm cà phê nhà Di Giai.
Ở đây không chỉ có cà phê, mà có đủ hết tất cả mọi loại thức uống, bao gồm cả trà sữa đang rất được giới trẻ ưa chuộng.
Nhân viên ở tiệm đã quá quen thuộc với ba cô gái nhỏ này, vừa nhìn thấy liền vui vẻ tới chào hỏi. “Ba em gái xinh đẹp, uống gì đây? Hay là nếm thử món mới nhé?” Chị gái phục vụ Lăng Chi hỏi.
Di Giai bày ra biểu tình chán chường. “Lại có món mới hả chị?”
Cứ có món mới, là cô cùng hai cô bạn lại trở thành chuột bạch thử độc trước.
Có những hôm một lúc phải thử liền năm sáu món mới, cả ba cô gái phải nhịn uống trà sữa và những món có liên quan đến sữa tận một tuần lễ.
“Tụi em nếm thử riết mà bụng ngấn mỡ luôn rồi nè hic…” Giai Ý cũng than thở.
Hiểu Tâm từ chối cho ý kiến, chỉ thầm lắc đầu.
Lăng Chi cười hề hà, bảo món lần này đặc biệt ngon, sẽ không uổng công thử đâu.
Cuối cùng, vẫn là mang lên món mới, trà sữa than tre.
Ấn tượng đầu tiên của ba cô gái chính là món này có màu sắc rất độc đáo, màu đen đặc trưng của than tre.
Uống thử một ngụm, cả ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, thốt lên: “Ngon quá!”
Mùi thơm mát, vị thanh ngọt dễ chịu, kết hợp cùng vị béo thơm của sữa, mặn mặn của macchiato tạo nên một hương vị rất riêng, không hề có cảm giác ngấy.
Dương Vân lúc này cũng đi đến bên cạnh con gái và mấy cô bạn, im lặng chờ đánh giá nhận xét.
Lại hút thêm mấy ngụm, rồi ngắm nhìn ly trà sữa trên tay, Di Giai bất giác nảy ra ý tưởng mới: “Đặt tên cái này là trà sữa bóng đêm đi mẹ!”
“Mẹ nhìn đi, màu đen tuyền này giống như màn đêm vậy, mà trong màn đêm cái gì cũng bí ẩn, cũng giống như vị trà sữa này vậy, nhìn bên ngoài hoàn toàn không đoán được mùi vị, phải nếm vào thì mới cảm nhận rõ. Con thấy bóng đêm nghe rất hợp!”
Dương Vân lại nghĩ ngợi một lát, thấy con gái phân tích hơp lý, liền bảo trợ lý ghi chép lại vào. Từ nay trong menu sẽ có món “trà sữa bóng đêm”.
Cái tên nghe hay như vậy, sẽ gợi mở được hứng thú với mọi người, lại thêm mùi vị cũng không tồi, chắc chắn sẽ rất được ưa thích.
“Món này bán chạy là nhờ công lao của con một phần đấy con gái!” Dương Vân cho con gái ánh nhìn tán thưởng rồi cũng nhanh đi lo liệu công việc.
***
Uống trà sữa xong, Di Giai tung tăng đạp xe trở về nhà.
Trên đường về, cô bất chợt phát hiện một cậu bạn mặc đồng phục cùng trường với cô cứ chạy theo phía sau cô mãi.
Cô nhìn vào kiếng chiếu hậu của chiếc xe đạp điện thật kỹ, phát hiện ra người đó chính là cái anh chàng thờ ơ vô cảm học cùng lớp với cô.
Lâm… cái gì ấy nhỉ? À đúng rồi Lâm Phong!
Lúc sáng, cô giáo có bảo từng người đứng lên tự giới thiệu qua bản thân để cả lớp cùng làm quen.
Ấn tượng của cô về anh, chính là đẹp trai, cao ráo, có điều trước sau vẫn lãnh cảm, cao ngạo, dường như không để thứ gì vào mắt, lúc đứng lên cũng chỉ nói đúng cái tên mình, không dư thừa thêm một lời nào nữa.
Mà quan trọng là, tại sao anh cứ đi theo cô?
Muốn theo đuổi cô sao?
Cô thoáng giật mình với suy nghĩ điên rồ của mình.
Không thể nào có chuyện này được, ban sáng anh còn không nhìn cô lấy một cái cơ mà, huống hồ người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy sao mới đó có thể chạy theo cô muốn làm quen được!
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết lý do anh cứ chạy ở phía sau cô là gì.
Cuối cùng cô quyết định nói chuyện thẳng thắn, tránh hiểu lầm nghi kỵ lẫn nhau.
Nếu là lưu manh muốn đùa giỡn thì cô nhất định không bỏ qua, còn nếu có lý do chính đáng gì đó, biết đâu được cô lại có thêm một người bạn mới?
Nghĩ là làm, cô lập tức dừng xe lại.
Lâm Phong thấy xe cô dừng, cũng không thèm để ý, cứ thế lướt đi luôn thì lại nghe cô gọi.
“Này cậu kia!”
Lâm Phong nhìn ngó xung quanh, chỗ này chỉ có cô và anh, cho nên cô chính là đang gọi anh sao? Lại nhìn kỹ một lượt, à thì ra chính là nữ thần mà bọn Hàn Tuấn nói đây mà!
“Gọi tôi?” Anh dừng xe, ngoảnh đầu lại hỏi.
Di Giai gật đầu, còn mạnh mẽ khí khái đi đến trước mặt Lâm Phong: “Tại sao cậu cứ chạy theo phía sau tôi làm gì?” Cô trực tiếp đi vào vấn đề.
Lâm Phong khẽ nhíu mày có chút bất đắc dĩ nhìn cô. Thế nào là đi theo phía sau? Không lẽ nữ sinh bây giờ còn dùng cớ này để bắt chuyện làm quen à?
“Đường này là của cậu?”
Di Giai có chút tức giận với thái độ trơ trẽn của Lâm Phong, rõ ràng là chạy theo cô, cô rẽ trái, anh cũng rẽ trái, cô quẹo phải, anh cũng quẹo phải. Vậy mà còn dám dày mặt hỏi lại cô sao?
“Không phải đường của tôi. Nhưng mà trùng hợp đến nỗi tôi rẽ một cái, cậu cũng liền rẽ theo một cái. Nói đi, có phải cậu đi theo tôi lâu lắm rồi không?”
“Tôi đi đường tôi cần đi, đến nơi tôi cần đến thì là đi theo cậu à? Chiêu trò làm quen cũng mới đấy!”
Di Giai trợn mắt kinh ngạc, sau đó lại cười đến ngốc luôn. Chiêu trò? Làm quen? Cũng quá tự tin rồi!
Cô cố gắng trấn định bản thân, dõng dạc tuyên bố: “Cậu bạn à, thứ nhất, tôi không biết trước đây có bao nhiêu nữ sinh tỏ tình với cậu rồi, nhưng mà nếu là tôi, sẽ không lấy cái cớ ngớ ngẩn này để tiếp cận cậu. Thứ hai, tôi chính là cảm thấy, cậu đang vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng có mưu đồ bất chính với tôi, vậy mà còn đổ tất cả lại cho tôi! Tóm lại, tôi không muốn nói quá khó nghe, mắc công làm mất hòa khí bạn bè chung lớp. Từ bây giờ, phiền cậu chấm dứt trò theo đuôi này đi, không dễ coi chút nào!”
Nói xong, cô cũng không đợi anh đáp lại, trực tiếp lên xe phóng đi, chốc chốc còn quay đầu lại, ra vẻ đe dọa anh không được đi theo nữa.
Lâm Phong lần đầu tiên bị con gái mắng như vậy, ngây ngốc một hồi cũng không biết làm gì.
Mãi đến khi cô đi xa rồi, anh mới hoàn hồn lại, anh vậy mà bị con gái mắng? Còn bảo anh có mưu đồ bất chính, theo đuôi?
Cô bạn đó, có phải điên rồi không?
Lâm Phong mang theo tâm trạng bực tức về nhà, bức bối quăng cặp sách lên bàn, bản thân thì lười biếng ngả đầu lên sofa, tay và chân đều dang rộng.
Trong nhà lúc này chỉ có dì Trần, ba mẹ Lâm Phong còn bận rộn việc ở tập đoàn chưa về.
Dì Trần thấy tâm tình Lâm Phong không tốt, liền mang đến cho anh cốc nước cam, cũng không quên hỏi han: “Tiểu Phong uống nước cam đi cho mát người. Hôm nay ở trường có chuyện khiến con không vui à?”
Không vui sao? Phải nói là quá mức khiến người ta khó chịu ấy chứ? Bị mắng oan như vậy, có thể cam lòng sao?
Hôm nay ra đường có phải bước nhầm chân không, mà đến việc mình chạy về nhà mình cũng bị coi là theo đuôi người ta?
“Không có gì, chỉ là trời nắng, con thấy có chút không thoải mái!” Trong lòng bao nhiêu buồn bực, nhưng ngoài mặt Lâm Phong vẫn tỏ ra không có gì, tùy tiện đáp.
“Vậy con mau uống ly nước cam này đi, sau đó lên tắm rửa, rồi dùng bữa trưa.”
Lâm Phong đáp được một tiếng, rồi quay người đi lên lầu. Trong lòng thầm nhủ, ngày mai đến lớp phải nói cho rõ ràng với cô gái điên khùng kia. Đời anh ghét nhất là bị người khác hiểu lầm, lại còn là hiểu lầm nghiêm trọng đến nhân cách của anh!