Lâm Phong nhanh tay tắt đi, sợ làm ồn đến Di Giai. Anh khẽ khàng rút tay mình lại, chỉnh chăn cho cô rồi bước xuống giường.
Di Giai nằm thêm một lúc thì cũng tỉnh dậy, đúng lúc Lâm Phong cũng vừa tắm xong trở ra.
Anh nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến hôn lên trán cô một cái: “Em dậy rồi à?”
Di Giai nhìn Lâm Phong, cảm giác trong lòng trống vắng khi lại phải xa anh. Cô ngồi dậy ôm chầm lấy anh nghẹn ngào: “Không muốn anh đi đâu…”
Lâm Phong khẽ vuốt tóc Di Giai dỗ dành: “Ngoan, vài hôm anh sẽ lại về thăm em.”
Di Giai sau một hồi nũng nịu thì cũng ngoan ngoãn chấp nhận để anh đi. Cô không thể không hiểu chuyện, cứ bám dính lấy anh như vậy. Anh còn công việc, còn con đường mà anh phải đi. Chỉ cần cố thêm một thời gian nữa, cô và anh cũng sẽ lại được ở cạnh nhau.
Nghĩ thông, cô bước xuống giường, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi, cả hai cùng rời khỏi khách sạn.
Lâm Phong đưa Di Giai về nhà Giai Ý, sau đó mới rời đi.
Đứng trước cửa nhà Giai Ý, hai người luyến tiếc chia tay nhau.
“Anh mau đi đi kẻo muộn giờ làm việc.” Di Giai nói.
Lâm Phong lắc đầu: “Anh chờ nhìn thấy em vào trong rồi sẽ đi. Anh chạy xe cũng chỉ mất hơn một tiếng, không có vấn đề gì.”
Di Giai hết cách, đành phải đồng thuận theo anh. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Giai Ý.
Giai Ý vẫn còn đang say ngủ, nghe tiếng chuông điện thoại có hơi không vui. Cô khó nhọc với lấy điện thoại, không thèm nhìn cả tên người gọi đến: “Alo…”
Di Giai: “Tao đang ở trước cửa nhà mày, xuống mở cửa giúp tao đi.”
Giai Ý thở dài, cô rất muốn mắng người. Đã nhờ cô nói dối ba mẹ thì thôi, bây giờ còn phiền hà giấc ngủ của cô.
“Được, được, bà cô của tao ơi. Mày làm khổ tao quá!” Cô vừa nói với vào điện thoại vừa ngồi dậy.
Nhìn thấy Giai Ý đã xuống tới, Lâm Phong mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn dò Giai Ý: “Chăm sóc cho Má lúm nhỏ giúp tôi.”
Giai Ý đứng tựa người vào cửa, vừa ngáp vừa xua xua tay: “Được rồi, cậu yên tâm đi đi. Kiếp trước tôi nợ hai người mà!”
Di Giai liếc Giai Ý một cái, rồi lại quay sang nói tạm biệt với Lâm Phong: “Anh đi cẩn thận nhé.”
“Ừm, hai người mau vào nhà. Anh đi đây.” Lâm Phong nói rồi khởi động xe rời đi.
Thấy Di Giai vẫn mãi đứng nhìn theo bóng Lâm Phong, Giai Ý chịu hết nổi liền kéo tay cô đi vào nhà: “Nhìn cái gì nữa, người đã đi rồi. Vào nhà thôi.”
Di Giai đành phải cùng Giai Ý vào nhà, nhưng trong lòng buồn bã vô cùng. Thời gian ở cùng anh sao qua nhanh quá, còn thời gian không có anh thì một ngày như ba năm.
Tâm trạng không vui, Di Giai cũng không thể ngủ nữa, cô dứt khoát đi tắm cho tỉnh táo. Chỉ có Giai Ý, vừa về đến phòng là lại lập tức phóng lên giường ngủ tiếp chẳng màng sự đời.
Náo loạn buổi sáng, cuối cùng cả hai cũng rời khỏi nhà để đến chỗ quán cà phê của mẹ Cố vào lúc tám giờ.
Di Giai dù có buồn phiền đến mấy, nhưng trước mặt mọi người, nhất là mẹ Cố vẫn luôn giữ năng lượng tích cực vui vẻ, tựa như người buồn bã lúc sớm không phải là mình.
Giai Ý đã quen với điều này, cho nên mới bình thản như không. Chứ nếu là người khác, còn tưởng có tới hai người tên Cố Di Giai nữa cơ.
Mẹ Cố nhìn thấy đám Di Giai đến thì mỉm cười, còn trêu: “Cô cứ tưởng các con bỏ cuộc ngay ngày đầu tiên rồi chứ. Vậy mà hôm nay vẫn đi làm tiếp, đáng khen nha!”
Di Giai: “Mẹ đừng xem thường sức trẻ bọn con.”
Giai Ý cười hề hà: “Bọn con không dễ bỏ cuộc đâu ạ.”
Dương Vân: “Rất tốt, vậy các con làm việc tốt nhé. Cô đi lo chút việc.”
“Cô cứ đi lo việc ạ.” Giai Ý, Hiểu Tâm và Hà Nhi đồng thanh.
Cả nhóm lại bắt đầu công việc của mình. Chủ nhật khách đông làm cho Giai Ý và Hà Nhi chạy vắt giò lên cổ.
Buổi trưa, mấy cô gái còn đang ngồi nghỉ thì quán lại có thêm mấy người khách.
Giai Ý liền lanh lẹ ra đón khách: “Chào mừng quý kh…ác…h…” Nói còn chưa hết câu, Giai Ý phát hiện ra người đến không phải là khách gì cả, mà là đám Cao Vĩnh Gia, Hàn Tuấn và Lục Huy liền mắng: “Còn tưởng là ai. Sao mọi người lại đến đây?”
Cao Vĩnh Gia chỉ chỉ vào túi đồ ăn trên tay: “Mang đồ ăn trưa đến cho bọn em đây.” Nói rồi cả nhóm kéo nhau đến một góc mà ngồi.
Hàn Tuấn sau khi biết kết quả thi đại học thì đã có thể đường đường chính chính công khai thể hiện tình cảm với Hiểu Tâm. Anh chu đáo tách gà ra cho Hiểu Tâm, còn cắm ống hút vào ly nước sẵn cho cô: “Em ăn đi. Làm việc có mệt không?”
Hiểu Tâm vẫn chưa quen với việc có bạn trai, lại công khai trước mọi người thế này nên có hơi xấu hổ: “Không… không mệt.”
Cao Vĩnh Gia cũng đâu thể ngồi yên, ở một bên đút thức ăn cho Giai Ý.
Hà Nhi và Lục Huy vốn đã quen bị ngược như vậy nên cũng không còn phản ứng gì, bình thản ngồi ăn thức ăn của mình.
Chỉ có Di Giai là cảm thấy hơi lạc lõng. Nhìn cách Hàn Tuấn, Cao Vĩnh Gia chăm sóc Hiểu Tâm và Giai Ý, cô lại nhớ đến Lâm Phong. Có anh bên cạnh, thì cô cũng không cần phải động tay vào việc gì.
Dù buồn nhưng cô cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài, sợ làm mọi người mất hứng. Cho nên, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ thưởng thức gà, giống như không có việc gì.
Ăn xong, các chàng trai vẫn chưa về mà ở lại uống nước trong quán, thỉnh thoảng lại phụ giúp các cô gái lúc đông khách. Mẹ Cố chỉ tuyển có bốn, mà lại thành ra có tới tám nhân viên phụ giúp.
Mới đó mà Di Giai đã làm việc ở chỗ mẹ Cố được hai tuần. Cô cũng đỡ trống vắng hơn khi chỉ có một mình. Ban ngày bận rộn với công việc làm thêm, tối về lại gọi điện thoại trò chuyện với Lâm Phong, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Còn có thêm một việc cô làm trước khi đi ngủ, chính là đếm ngày đến TH nhập học. Không phải cô nôn nao được vào đại học, mà chính là mong ngóng ngày được gặp anh, cùng anh bên nhau như trước đây.
Tối nay, như thường lệ cô cũng kiểm tra xem còn lại bao nhiêu ngày nữa, sau đó lại lướt điện thoại xem tin tức một chút. Đột nhiên, cô nhận được thông tin TH đang có chương trình giao lưu giữa các sinh viên trường với du học sinh các nước khác. Chương trình diễn ra một tháng trước khi bước vào học kỳ chính thức, ưu tiên cơ hội cho các tân sinh viên muốn có thêm điểm cộng khi tốt nghiệp và muốn được trải nghiệm cuộc sống ở TH trước khi vào học.
Di Giai đọc được thông tin này, trong lòng đột nhiên nảy lên ý định gì đó.
Nếu cô thuyết phục được ba mẹ cho tham gia vào chương trình giao lưu này, nghĩa là cô sẽ đến TH sớm hơn một tháng, cũng có nghĩa là cô sẽ được gặp anh sớm hơn một tháng.
Càng nghĩ Di Giai càng phấn khích, cô vận động hết công suất não bộ cùng với vốn liếng văn chương của mình, chuẩn bị soạn sẵn những lời thuyết phục hợp lý và động lòng người nhất, quyết tâm nhận được cái gật đầu của ba mẹ.
Vậy là cả đêm, Di Giai trằn trọc không ngủ được. Cô cứ nôn nao đến sáng để nói chuyện với ba mẹ.
Sáng hôm sau, Di Giai gấu trúc lên dây cót tinh thần trước khi ra khỏi cửa phòng. Trận đánh này, cô nhất định phải chiến thắng trở về.
Cả nhà cùng nhau ăn sáng, Di Giai liền tìm cách bắt chuyện với ba mẹ.
Dẫn dắt một lúc, cô bắt đầu vào vấn đề: “Ba mẹ, tối hôm qua con có xem được một thông báo từ trường…”
Cô cố gắng nói năng rõ ràng trôi chảy, mọi lý do đều hết sức thuyết phục. Nào là để cô có thêm trải nghiệm trước khi chính thức nhập học, nào là có cơ hội trao đổi văn hóa và ngôn ngữ với các nước khác cũng là điều rất ý nghĩa, nào là còn có cơ hội được cộng thêm điểm lúc làm bài luận tốt nghiệp, vân vân và mây mây.
“Là vậy ạ. Ba mẹ nghĩ sao ạ?” Cô vừa nói vừa căng người lên chờ đợi câu trả lời của ba mẹ.
Mẹ Cố trước nay chỉ cần là tốt cho việc học và phát triển của Di Giai, sẽ luôn dễ dàng đồng ý. Huống hồ lần này lại là một cơ hội học hỏi tốt, dĩ nhiên sẽ không thể nói không.
Riêng ba Cố có vẻ nghĩ ngợi gì đó, ông nghĩ ngoài lý do là muốn trải nghiệm, học hỏi gì đó như Di Giai nói, thì còn là vì muốn có thể nhanh chóng ở bên ai kia. Lâm Phong đang ở gần TH, ông biết điều đó, nên càng phân vân do dự.
Ông sợ để con gái ông ở một nơi xa gia đình cùng với Lâm Phong thì sẽ có những chuyện không thể lường trước. Nam nữ chung đụng thế nào cũng sẽ có những lúc mất kiểm soát.
Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức mong chờ của cô, ông lại không nỡ nói không. Chuyện yêu đương của người trẻ ông cũng hiểu, xa nhau liền không chịu nổi, chỉ muốn có thể ở cạnh nhau mà thôi.
Suy đi tính lại một lúc, ông vẫn quyết định tin tưởng con gái mình và Lâm Phong. Con gái ông là một đứa biết suy nghĩ, Lâm Phong cũng là một chàng trai tốt, biết suy tính trước sau.
Quan trọng là, có những chuyện nếu nhất định xảy ra thì dù có tìm cách ngăn chặn cũng không được.
Thôi thì, cứ để mọi việc diễn ra theo tự nhiên đi.
“Ba thấy cũng tốt. Con cứ đăng ký tham gia đi.” Ba Cố nói.
Di Giai mừng rỡ: “Cảm ơn ba mẹ ạ.”
Mẹ Cố đột nhiên nghĩ đến việc gì đó liền hỏi: “Nhưng mà chỉ có mình con đến đó thôi à? Hiểu Tâm có đi cùng không?”
Di Giai biết ba mẹ cô sẽ lo nghĩ đến vấn đề này, nên tối qua đã gọi điện cho Hiểu Tâm. Cô biết đối với những chuyện giao lưu học tập này, Hiểu Tâm chắc chắn sẽ hào hứng tham gia. Nhất là cái khoản cộng điểm kia, con mọt sách Hiểu Tâm chỉ sợ không thể bay đến đó ngay thôi.
“Hiểu Tâm sẽ đi cùng con ạ. Con bé đó rất thích chương trình này.”
Mẹ Cố gật đầu: “Vậy thì được rồi. Có hai đứa ở cùng nhau, ba mẹ cũng yên tâm hơn. À nếu như con nói, thì là tuần sau con đi đến đó rồi, vậy mai chúng ta đi mua ít đồ mới được.”
“Con biết rồi ạ.”
Vậy là chuyện đã chốt, Di Giai trong lòng như mở cờ.
Có điều, cô sẽ không nói chuyện này cho Lâm Phong biết. Cô sẽ âm thầm đến đó, tạo bất ngờ cho anh mới được.
Càng nghĩ thôi Di Giai càng thấy nôn nao trong lòng, ngồi ăn sáng mà cô cứ tưởng tượng mình đang có mặt ở TH, đang cùng Lâm Phong dạo bước trên những con đường ở thành phố C.