Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 66: Bên nhau mỗi ngày sớm tối là điều mong muốn





Đến giờ ra về, Tiêu Lãm bất ngờ giữ Di Giai lại, thái độ rất không cam lòng: “Bạn trai em thật sự là đi giao gà?”

Di Giai mệt mỏi với đề tài này, nhưng vẫn lịch sự: “Đúng vậy, có gì sao đàn anh?”

“Em không thấy tiếc sao? Em xứng đáng với người tốt hơn mà?”

Di Giai đã hơi bực mình: “Tại sao em phải tiếc? Bạn trai em đi giao gà thì sao? Anh ấy đâu có phạm pháp. Hơn nữa, anh ấy là người tốt nhất trên đời này, là người xứng đáng với em hơn bất cứ ai. Cần nói em cũng nói xong, em đi trước.” Nói rồi Di Giai dứt khoát bỏ đi, cô không muốn dây dưa thêm một phút nào với người lúc nào cũng chỉ biết quan trọng vật chất như vậy.

Lâm Phong của cô, dù là ai cũng không so sánh được, càng không ai có quyền nói những điều làm tổn thương anh.

Hiểu Tâm và Hàn Tuấn vẫn đợi Di Giai, thấy tâm trạng cô không tốt thì lo lắng: “Mày sao vậy? Đàn anh đó lại nói gì?”

“Còn gì ngoài việc liên quan đến Lâm Phong. Tao cũng không biết, bọn người này rốt cuộc là bị vấn đề gì nữa.”

“Thôi được rồi, đừng tức giận nữa. Về thôi.”

Ra đến cổng trường, tâm trạng đang vô cùng bức bối của Di Giai lập tức trở nên vui vẻ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng đợi cô bên cạnh chiếc moto đen.

Cô không chậm trễ liền chạy ù ra gặp anh: “Sao anh lại ở đây vậy? Còn chạy moto đến?”

Lâm Phong: “Anh tan làm sớm nên tranh thủ đến đón em. Xe này ấy hả, là để vớt vát lại mặt mũi của em.”

Di Giai bật cười: “Vậy còn xe đạp điện của em thì sao?”

Chưa kịp để Lâm Phong lên tiếng, Hàn Tuấn đã nhanh miệng: “Không sao, không sao, để em chạy xe chị dâu về cho. Hai người cứ đi chơi với nhau đi.”

Hiểu Tâm cũng góp lời: “Đúng vậy, để bọn này lo cho.”

Di Giai gật đầu: “Vậy cảm ơn hai người nhé!”

Lâm Phong: “Cảm ơn. Hôm nào sẽ mời hai người với cả đám kia đi ăn.”

Hàn Tuấn và Hiểu Tâm đều ra hiệu oke, rồi biết điều rút lui trước.

Lâm Phong cẩn thận cài mũ bảo hiểm cho Di Giai, đúng lúc lọt vào tầm mắt của mấy đàn chị.

Lúc trưa còn chế giễu cô có bạn trai giao gà, bây giờ bạn trai người ta xuất hiện ngầu đến thế kia, nhìn chiếc moto cũng biết không rẻ chút nào.

Huyn và mấy anh chàng du học sinh nhìn thấy chiếc moto kia, liền cảm thán trước chiếc moto. Có người còn nhận ra, hình như là nhãn hiệu Kawasaki Ninja H2 Carbon, mẫu xe sử dụng động cơ 4 xi-lanh, dung tích 1.000 phân khối, công suất 300 mã lực, đặt ở vị trí trung tâm. Khung xe được làm bằng sợi carbon siêu nhẹ, bên ngoài xe được phủ lớp sơn đen tráng bạc bóng loáng. Dòng này là kiểu xe đua nên nhìn vô cùng ngầu.

Haizz hóa ra bạn trai người ta có tiền, lại đẹp trai, đi làm chỉ là vì thích cảm giác vất vả thôi!

Hà Linh còn đang đắc ý, bây giờ vô cùng khó chịu khi bạn trai Di Giai không chỉ đẹp trai phong độ mà còn là dân chơi moto. Mấy cô bạn đi bên cạnh cô ta cũng ra vẻ hùa theo: “Nói không chừng là xe nhái hay đi thuê đấy. Ra vẻ gì chứ!”

“Đúng vậy, nếu có tiền như vậy sao lại đi giao gà chứ?”

“Chắc chắn là Cố Di Giai thuê người đến để lấy lại mặt mũi rồi. Rõ ràng người lúc trưa vừa dơ vừa bẩn, làm sao bây giờ lại đẹp trai như vậy?” Lúc sáng Lâm Phong không để lộ mặt nên bọn họ cứ nghĩ anh rất xấu trai.

Đội xong nón bảo hiểm, Lâm Phong còn cẩn thận bế Di Giai đặt lên xe, rồi chính mình cũng leo lên, khởi động máy rời đi trong sự hâm mộ và ganh tức của đám người kia.

Di Giai biết bọn họ đang bàn tán sau lưng cô và Lâm Phong, nhưng cô không quan tâm. Có điều, thấy dáng vẻ tự vả mặt mình của những người lúc nãy mở miệng khinh thường bạn trai nhà cô, trong lòng cô cũng cảm thấy hả hê. Ai bảo chẳng xem người khác ra gì!

“Anh thể hiện tốt chứ?” Lâm Phong hỏi.

Di Giai gật gù: “Rất tốt. Cho bọn người kia bẽ mặt, cái tội coi thường người khác. Nhưng mà anh không cần phải làm vậy đâu.”

“Anh không thể để em bị người khác lấn lướt. Cố gắng chờ anh thêm thời gian nữa, anh sẽ không để ai ức hiếp em được.” Lâm Phong một tay lái xe, một tay nắm chặt tay Di Giai nói.

Di Giai biết Lâm Phong luôn canh cánh trong lòng việc phải cho cô cuộc sống tốt, nên luôn cố gắng, nhưng bản thân cô không hề cần những thứ vật chất gì đó, chỉ cần là anh, là đủ. Cô siết chặt anh: “Bây giờ vẫn tốt mà. Anh đừng quá áp lực bản thân, em không cần gì cả, chỉ cần chúng ta luôn yên bình bên nhau thôi.”

Lâm Phong không đáp, anh vẫn biết Di Giai trước sau không đỏi hỏi gì, chỉ cần được bên anh với cô đã là tốt nhất rồi. Nhưng là một người đàn ông, anh nhất định phải đảm bảo cho cô mọi thứ tốt nhất, để cô một đời vô lo vô nghĩ. Dù là vật chất hay tinh thần, anh muốn cho cô mọi thứ như ý.

Anh vốn muốn đưa cô ra ngoài ăn, nhưng cô lại nói muốn mua thức ăn về nhà nấu. Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh mỗi ngày đều được vào bếp nấu món ngon cho anh, hai người sẽ cùng quây quần ấm cúng bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Ghé siêu thị mua ít đồ xong, cả hai quay về nhà.

Lâm Phong giúp Di Giai đem những thứ đã mua vào bếp, sau đó chất trái cây, sữa đậu nành, các loại nước ép, kem, còn có cả socola vào tủ lạnh. Tất cả những thứ này, đều là món yêu thích của Di Giai, Lâm Phong mua về để sẵn ở nhà, để khi nào cô muốn liền có ngay.

Xong xuôi mọi thứ anh lại đi vào bếp, khẽ ôm cô từ phía sau, đầu chôn vào hõm vai cô.

Bất ngờ bị ôm, lại còn cả hơi thở phả vào cổ mình, Di Giai nhột nhạt đến nỗi không làm tiếp công việc trên tay được. Cô trách yêu anh: “Làm gì thế, anh mau đi tắm rửa đi, cứ thế này làm sao em nấu cơm được.”

Lâm Phong vẫn ôm chặt người, không có ý định buông ra: “Em cứ nấu ăn đi, đừng chú ý đến anh.”

Di Giai bất lực: “Anh thế này làm sao em nấu nướng gì được. Lại còn bảo đừng chú ý đến anh.”

Lâm Phong không đáp, bất ngờ xoay người Di Giai lại, khiến cho quả cà chua trên tay cô rớt xuống đất.

“Anh làm gì…” Chữ “vậy” còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại với nụ hôn của Lâm Phong.

Anh ghì chặt đầu cô, gặm nhắm đôi môi anh đào đỏ mọng. Vốn dĩ chỉ muốn ôm cô một lúc, nhưng không hiểu sao đôi môi cô cứ như chất gây nghiện, mỗi lần ở cạnh cô, anh lại chỉ muốn cùng cô một trận dây dưa môi lưỡi.

Mãi một lúc sâu sau hơi thở của cả hai bắt đầu rối loạn, anh mới luyến tiếc buông cô ra.

Gương mặt cô đỏ bừng, vội xua đuổi anh: “Anh mau ra ngoài kia… à tốt nhất anh đi tắm đi… đừng làm phiền em…”

Lâm Phong nhìn gương mặt phiếm hồng của Di Giai, không nhịn được cười, nhưng cũng không trêu cô thêm, thành thực xắn tay vào giúp đỡ cô: “Lát ăn xong anh sẽ đi tắm, bây giờ anh giúp em một tay.”

Di Giai mặc kệ cái người vừa càn quấy kia, tập trung vào việc nấu ăn của mình. Trong lòng thầm coi thường bản thân, đã bị hôn bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ xấu hổ, trong khi bạn trai mặt dày nhà cô, một chút chuyển biến trên sắc mặt cũng không có, giống như người vừa rồi hôn cô không phải anh.

Bận rộn trong bếp một lúc, thì buổi tối cũng đã xong.

Một bàn thức ăn thơm ngon với súp gà rau củ, khoai tây xào cay, trứng rán, với hai ly nước ép dâu được bày biện.

Hai người cùng ngồi xuống bàn, xới cơm cho nhau, hòa thuận vui vẻ như đôi vợ chồng trẻ. Cảm giác này, Lâm Phong đã mong đợi từ lâu. Nếu có thể, anh muốn nhanh chóng cưới cô về nhà để cùng cô mỗi ngày bên nhau sớm tối.

“Anh ăn nhiều vào. Anh hơi ốm đấy.” Biết anh làm việc vất vả, cô đã cố ý nấu súp gà bồi bổ cho anh.

“Em cũng ăn nhiều vào.” Anh vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén cô. Anh quyết tâm từ hôm nay phải vỗ béo cô. Người phải có tí thịt mới tốt, cô bây giờ là còn gầy lắm.

Ăn cơm xong, Lâm Phong chủ động đi rửa bát để Di Giai đi tắm rửa trước.

Để thuận tiện cho cô ở đây, anh đã chuẩn bị sẵn một số quần áo cho cô, còn có cả đồ trang điểm, dưỡng da.

Lúc đầu, cô còn hơi bất ngờ, cũng có hơi ngại ngùng nhưng dần dần đã quen. Cảm giác giống như cô mỗi ngày đi đi lại giữa hai căn nhà vậy.

Tắm rửa xong, cô thay ra một bộ quần áo thoải mái ở nhà rồi đi sang phòng bên cạnh, chính là chỗ làm việc của Lâm Phong. Phòng này lúc đầu là phòng ngủ, có đầy đủ giường nệm, bàn ghế, nhưng anh lại dùng nó làm nơi để bày biện các dụng cụ làm việc.

Anh đang cần mẫn lắp ráp mấy món đồ được người ta đặt làm.

Di Giai đi đến ngồi bên cạnh anh: “Anh đi tắm đi cho thoải mái rồi hẳn làm tiếp.”

Lâm Phong gật đầu: “Ừ, vậy anh đi tắm đã. Em ngồi đây chờ anh nhé.” Nói rồi anh trở về phòng ngủ để tắm rửa.

Còn lại Di Giai một mình nhìn ngắm nơi làm việc của Lâm Phong. Cô tiện tay cầm lên một khung hình đèn led anh vừa làm xong. Bạn trai của cô quả nhiên rất có khiếu về những thứ liên quan đến điện hay điện tử. Nhưng nhìn những thứ này, cô lại càng thêm xót xa cho anh. Không cần nói cũng biết anh đã phải làm việc vất vả thế nào. Đã vậy ban ngày anh còn đi làm thêm bên ngoài nữa.

Cô còn đang nghĩ ngợi thì anh đã trở lại. Thấy cô cứ ngẩn ngơ, anh liền đến cạnh cô: “Sao vậy? Em đang nghĩ gì?”

Di Giai lắc đầu: “Không có gì, em chỉ nghĩ anh làm những thứ này mất biết bao nhiêu thời gian. Chắc là anh đã rất cực khổ.”

Lâm Phong cười, nắm lấy bàn tay Di Giai: “Không cực khổ. Anh còn cảm thấy vui vì được làm những gì mình thích.”

Di Giai cũng siết chặt tay Lâm Phong, mỉm cười dịu dàng với anh. Cô biết anh hiện tại không còn là đại thiếu gia nhà họ Lâm, mà hoàn toàn là một người đàn ông đang tự gầy dựng sự nghiệp, cuộc sống riêng của mình nên phải cố gắng. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn thương anh, vẫn biết anh chỉ là không thích than thở, chứ làm sao có chuyện không mệt mỏi.