Chiếc điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, đến lần thứ ba thì Di Giai không thể ngó lơ được nữa, cô dứt khoát đẩy mạnh anh ra: “Anh đừng rộn nữa, để em nghe điện thoại.”
Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, Di Giai hoảng hồn, nuốt nước bọt ực một cái, dặn dò Lâm Phong không được làm ồn.
Anh gật gù, nhưng vẫn nằm lì trên người cô, không chịu đứng dậy.
Cô hết cách, đành mặc kệ anh mà nghe máy: “Con nghe ạ.”
Bên kia đầu dây, mẹ Cố từ nãy giờ sốt ruột, bây giờ mới thở phào được: “Con đi đâu thế, gọi mãi không nghe máy.”
Di Giai chột dạ: “Dạ con vừa vào nhà vệ sinh một chút.” Cô vừa nói vừa ném cho Lâm Phong cái nhìn lên án, còn không phải do anh một mực không cho cô nghe máy sao.
Lâm Phong chẳng những không thấy có lỗi mà còn làm rộn thêm, khiến cho Di Giai nhột nhạt không yên. Nhưng vì còn đang nói chuyện với mẹ, nên cô phải hết sức giữ bình tĩnh, không để phát ra tiếng động lạ.
Mẹ Cố cũng không tiếp tục truy hỏi nữa: “Ừ mẹ chỉ gọi đến hỏi thăm con thôi.”
Di Giai: “Dạ, con vẫn tốt ạ. Ba mẹ đừng lo.”
Mẹ Cố: “Ừ. Nhớ ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng. Cũng trễ rồi, con nghỉ ngơi đi.”
Di Giai: “Dạ được ạ. Ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ”
Di Giai buông điện thoại xuống mới thở phào một hơi. Cơ mà, sao mà ba mẹ gọi đến đúng lúc thế, cô chỉ vừa dọn sang đây lúc chiều. Đừng nói ba mẹ cảm giác được gì nha. Không đúng, ở xa như vậy, sao ba mẹ biết được chuyện cô bên này. Chắc chỉ là do ba mẹ nhớ cô nên gọi đến thôi.
Có điều, tại sao cô phải hồi hộp căng thẳng muốn chết, trong khi cái người kia cứ nhàn nhã ung dung, còn trêu ghẹo cô nữa.
Cô vung chân đá anh một cái: “Tất cả là tại anh đó, không cho em nghe điện thoại, đã vậy còn không ngoan ngoãn nằm im.”
Lâm Phong phản ứng nhanh, bắt được chân Di Giai lại: “Anh cũng đâu muốn vậy, chỉ là nó… không chờ nổi nữa.” Anh vừa nói vừa chỉ xuống hạ bộ mình, còn làm ra vẻ vô tội vạ.
Di Giai: “…” Đến là nghẹn họng với anh, sao cô càng lúc càng cảm thấy cái người này lại mặt dày lưu manh đến vậy?
Lâm Phong: “Nói chuyện điện thoại xong rồi, có thể để ý đến anh chưa?”
Di Giai tức giận chỉ muốn đá anh xuống giường: “Anh tránh ra, ai thèm để ý đến anh nữa...”
“Đừng lo, mọi thứ bên nhà kia vẫn bình thường mà, em cứ bình tĩnh như không có gì thôi.”
“Anh nói thì hay lắm, anh không biết mẹ gọi đến làm em căng thẳng thế nào. Y như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.” Kể ra đúng là làm chuyện lén lút mờ ám sau lưng ba mẹ thật!
Lâm Phong cười trấn an: “Đừng lo, nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ chịu thay em.”
Di Giai nghĩ nghĩ một lúc: “Hay là…”
Lâm Phong lập tức cắt lời: “Không được, anh nhất định không để em chuyển lại về đó đâu.” Người vừa mới bắt về được, sau có thể dễ dàng để cô trở lại đó. Anh còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống “vợ chồng son” hai người cùng cô mà.
Di Giai biết có nói gì Lâm Phong cũng không chịu để cô dọn về, nên cũng không nói nữa. Chắc cô nghĩ nhiều quá thôi, không có việc gì đâu.
Lâm Phong thấy Di Giai không để ý mình mà cứ nghĩ ngợi gì đó, cảm thấy không vui, dứt khoát lật người đè cô xuống, tiếp tục làm chuyện cần làm ngay lúc này.
Di Giai còn đang mải nghĩ, đột nhiên bị anh càn quấy, tâm tình cứ thế bay mất, tâm trí thì mù mờ không còn nghĩ được gì nữa.
Hôm sau, học xong các tiết buổi sáng, Lâm Phong đón Di Giai đi ăn trưa, rồi đưa cô về nhà.
Anh tranh thủ nghỉ ngơi cùng cô một lát, rồi lại dậy để đi làm.
Còn lại một mình Di Giai ở nhà, cô lấy bài tập ra làm xong, còn rảnh, lại lướt điện thoại xem tin tức.
Đột nhiên, có tin nhắn của Hiểu Tâm gửi đến: [Mày mau trở về nhà, ba mẹ mày đang ở đây.]
Di Giai đọc xong tin nhắn mà cảm thấy đầu óc bấn loạn, ba mẹ cô sao lại ở đây giờ này. Hôm qua mẹ cô gọi đến cũng không nói gì mà. Chẳng lẽ ba mẹ đột xuất đến kiểm tra cô?
Di Giai không có thời gian nghĩ ngợi nữa, lập tức bật dậy chuẩn bị trở về nhà.
Bên này, ba mẹ Cố sau khi đi một vòng quanh căn nhà xem bốn cô nàng ở cùng nhau thế nào. Sau đó, mẹ Cố lại mở tủ lạnh, để thêm một ít đồ vừa mua vào đó.
Xong xuôi, mới trở lại phòng khách ngồi.
Hiểu Tâm ngoan ngoãn lấy nước cho ba mẹ Cố, rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Con đã đỡ nhiều chưa?” Ba Cố hỏi.
Hiểu Tâm lễ phép: “Dạ đỡ rồi ạ.” Lúc nãy, vì để che giấu cho Di Giai mà cô nói dối mình đau bụng nên xin nghỉ học.
Mẹ Cố quan tâm dặn dò: “Các con chắc chắn hay ăn mấy đồ ăn bên ngoài không vệ sinh nên mới dễ đau bụng. Tốt nhất vẫn nên về nhà nấu ăn cho an toàn, nếu không thì phải tìm chỗ vệ sinh mà ăn nhé.”
“Dạ con biết rồi ạ.”
Ngồi trò chuyện một lát thì Di Giai cũng về tới. Trước khi vào nhà, cô phải chỉnh trang lại đầu tóc quần áo và cả tư thế của mình. Không thể để ba mẹ biết cô đã hớt hải chạy về đây được, phải vờ như cô không hề hay biết ba mẹ đến.
Cô mở cửa nhà, nhìn thấy ba mẹ Cố liền vui vẻ: “Ba mẹ, sao hai người ở đây?”
Ba Cố đáp: “Ba mẹ có việc đi ngang nên ghé vào thăm con. Không phải con đi học sao, về sớm thế?”
“À… dạ… đáng lẽ con còn mấy tiết nữa, nhưng giáo viên bận nên cho nghỉ ạ.” Di Giai cố gắng nói năng cho trơn tru hợp lý.
“Ừ, vừa nãy mẹ có mua ít đồ để vào tủ cho các con. Nhất định phải ăn uống đàng hoàng biết chưa?”
Di Giai và Hiểu Tâm gật gù: “Bọn con biết rồi ạ.”
Nói chuyện một lát, ba Cố lại đột ngột hỏi về Lâm Phong khiến Di Giai giật thót.
Cô cố gắng thản nhiên như không: “Cậu ấy hình như học chuyên ngành điện ạ. Bọn con cũng thường gặp nhau, với cả đám kia nữa ạ.” Di Giai không dám nói mình và Lâm Phong gặp gỡ riêng, đành lôi đám bạn vào cùng.
Ba Cố nhìn ra sự bối rối của Di Giai, cũng không làm khó cô nữa. Chỉ đơn giản nói: “Ừ, nghe nói thằng bé năm nay là thủ khoa cả nước cũng mừng cho nó. Lần sau, thằng bé cũng cùng con về nhà, thì bảo nó sang nhà chúng ta chơi. Còn các bạn con nữa, có dịp cứ bảo đến chơi.”
“Đúng vậy, cứ việc đến nhà chúng ta. Hôm nay nếu không bận việc ba mẹ còn muốn rủ hết cả đám các con ra ngoài ăn.”
Di Giai không biết ba Cố có đang cố tình thử thách cô hay không. Nhưng cô quan sát kỹ, thấy thái độ của ông và mẹ Cố khi nói đến Lâm Phong vẫn vô cùng tốt, không hề khác lúc trước chút nào.
Ba mẹ Cố ở thêm lúc nữa thì về vì còn có việc ở thành phố B.
Tiễn ba mẹ ra cửa rồi Di Giai mới thở phào một hơi. Hiểu Tâm cũng coi như được sống lại, từ nãy giờ cô cứ sợ mình nói câu nào không đúng, để ba mẹ Cố phát giác chuyện Di Giai dọn ra ngoài ở thì chết.
Cả hai mệt mỏi tựa người vào sofa thả lỏng.
Di Giai: “Cũng may, ba mẹ tao không phát hiện bất thường.” Cũng phải nói, lúc dọn đi, cô cũng không lấy nhiều đồ đạc theo, cho nên nhìn qua vẫn giống như cô còn ở đây.
Hiểu Tâm thở dài: “Lúc nãy mở cửa ra thấy ba mẹ mày, tao suýt thì ngất. Trời ơi, căng thẳng muốn chết. Lần trước là ba mẹ Giai Ý, lần này là ba mẹ mày, bọn mày có thể bớt gây chuyện cho tao với Hà Nhi không?”
Di Giai biết Hiểu Tâm và Hà Nhi ở lại nhà này, còn phải nghĩ cách bao che cho cô và Giai Ý rất mệt mỏi. Cô ra vẻ nịnh bợ, xoa bóp hai bên vai cho Hiểu Tâm: “Tao biết hai bọn mày tốt nhất mà. Ba mẹ tao cũng thi thoảng mới đến như vậy thôi. Lần sau mày cứ phát huy tốt như hôm nay là được.”
Hiểu Tâm nghe chữ lần sau, cảm thấy toàn thân lạnh toát: “Cho tao xin với… thế này thì tao chết sớm vì căng thẳng…”
Hiểu Tâm không hiểu nổi, tại sao hết Giai Ý rồi lại đến Di Giai bị Cao Vĩnh Gia và Lâm Phong dạy hư. Chưa chi hết mà đã dọn ra ở cùng nhau rồi.
Không lẽ yêu đương là phải như vậy sao?
Cô với Hàn Tuấn đâu có nghĩ đến chuyện này?
Không, phải nói là cô không nghĩ đến, còn Hàn Tuấn thì chưa chắc! Có lẽ là vì anh hiểu tính cô, nên mới không dám biểu hiện những mong muốn của mình ra bên ngoài.
Có điều, nếu anh thật sự mở lời với cô thì cô sẽ quyết định thế nào? Thật sự là sẽ mạnh mẽ từ chối hay sẽ xiêu lòng như hai con bạn kia?
Hiểu Tâm nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, không thể nào! Ở chung với nhau, còn có cả chuyện kia nữa, cô chưa từng dám nghĩ đến.
Ba mẹ cô cũng nói, yêu đương thì được, nhưng còn mấy chuyện đó nhất định phải để sau khi kết hôn. Cô không thể cứ thế nhảy bước, chấp nhận sống chung với Hàn Tuấn như thế được.
Cô thừa nhận mình là kiểu con gái truyền thống, cũng có chút bảo thủ, đặc biệt là với những chuyện nam nữ này. Cho nên, cô không thể dễ dàng dọn đến ở cùng bạn trai như Di Giai và Giai Ý được. Dù rằng bọn nó cũng vẽ ra cho cô viễn cảnh tươi đẹp khi cùng bạn trai chung sống, nhưng cô lại trước sau cảm thấy không tốt chút nào.