Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 12: Bữa cơm gia đình



Về tới nhà Tiểu Vy chẳng thấy ba mẹ đâu. Ba mẹ cũng không dặn trước là sẽ bận. Cửa nhà không khóa, đồ đạt thì mới phơi, nhà cũng vừa lau. Cả chục dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Tiểu Vy.

"Ba mẹ đi đâu rồi ta?"

Tiểu Vy cất cặp rồi thay đồ để qua nhà Dân Khê ăn cơm. Cũng như ngày thường, cô chọn một cái áo thun rộng thoải mái cùng với cái quần ngắn. Ở nhà cô quen mặc quần ngắn thoải mái và dễ chịu. Sẵn tiện đi tắm cô gội luôn cái đầu của mình bằng chai dầu gọi hoa hồng vừa mới mua hôm qua. Đi ăn cũng phải điệu một tí.

"Ting.. ting.."

"Ai đó."

"Là tớ. Cậu mau qua, hai bác đợi cũng kìa."

Tiểu Vy vừa sấy tóc vừa lỏ mắt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thì ra ba mẹ cũng qua nhà Tiểu Khê ăn cơm."

"Tới liền, tới liền."

Tiểu Vy xõa tóc vì chưa sấy khô. Cái áo màu đen lại càng nâng màu da trắng sáng của cô lên một tone. Dù ăn mặc rất giản dị nhưng có lẽ Tiểu Vy vẫn là tâm điểm khi xuất hiện trước mọi người.



"Con tới rồi đây." Tiểu Vy mở cửa nhà Hàn Dân Khê. Trước mắt cô là một bàn đồ ăn thịnh soạn và một cái bánh kem socola cùng với chai rượu vang trên bàn. ngôn tình ngược

"Hôm nay là sinh nhật bác trai đúng không ạ?"

Tiểu Vy bước đến bên bàn, mọi người đều đã vào chỗ ngồi. Hàn Dân Khê kéo ghế cho Tiểu Vy ngồi gần mình.

"Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bác. Bác cũng có tuổi rồi nhưng cũng muốn làm một bữa cơm nho nhỏ để nhớ đến ngày đặc biệt của mình. Với lại đã lâu rồi hai gia đình chưa có dịp ăn chung với nhau ấy mà." Ba của Dân Khê vui vẻ trả lời.

"Sao con biết hôm nay là sinh nhật bác trai." Mẹ của Tiểu Vy thắc mắc.

"Mọi người cũng kì thiệt, sinh nhật bác cũng cho con biết một tiếng để con chuẩn bị quà. Với lại con ăn mặc thế này có kì qua không? Trong hai gia đình chúng ta chỉ có con với bác trai là thích ăn socola nhất. Hôm nay không phải sinh nhật con thì là sinh nhật bác trai rồi."

"Cũng logic đấy." Hàn Dân Khê vỗ tay.

"Chứ sao nữa!"

Bữa tiệc nhỏ của đại gia đình bắt đầu. Hàn Dân Khê gấp đùi gà mà Tiểu Vy thích ăn nhất vào chén cho cô. Mẹ Tiểu Vy lấy chân đá đá ra hiệu cho ba cô nhìn. Bỗng nhiên bốn người cười lên. Không biết là đang có chuyện gì nữa đây. Câu chuyện thanh mai trúc mã lại bắt đầu nữa rồi.

"Hôm nay đi học có gì vui không con." Mẹ Dân Khê hỏi Tiểu Vy.

Hàn Dân Khê dùng cùi trỏ đụng vào tay Tiểu Vy ra hiệu. Nhưng cô vẫn thản nhiên kể rằng đã gặp được bạn mới.

"Hôm nay tuy học nhiều nhưng vui lắm ạ. Vì con được gặp bạn học mới đó bác. Bạn đó tên Cao Vũ Ninh, một cái tên mà con rất ấn tượng." Tiểu Vy hăng say kể về Cao Vũ Ninh. Hàn Dân Khê đập tay lên trán tỏ vẻ mệt mỏi.

"Ỏ, vậy sao. Hôm nay lớp con có bạn mới à?" Mẹ Tiểu Vy hỏi.



"Cao Vũ Ninh ấn tượng hay Tiểu Khê nhà bác ấn tượng hơn đây?" Ba Dân Khê trêu cô.

"Con không biết ạ." Tiểu Vy ngượng ngùng vừa ngậm đũa vừa trả lời.

Lâu rồi mới thấy bầu không khí vui vẻ này xuất hiện. Gió nhè nhẹ luồng qua khe cửa làm cho mái tóc đen, óng mượt của Tiểu Vy tỏa hương thơm dịu nhẹ. Ánh mắt Hàn Dân Khê đã lướt qua gương mặt khả ái, đáng iu của Tiểu Vy cùng làn da trắng nõn nà của cô đã làm trái tim Dân Khê có chút loạn nhịp.

"Xoài.." Tiểu Vy la lên. Ánh mắt của Tiểu Vy như muốn nuốt luôn đĩa xoài. Hàn Dân Khê liền lấy đầu đánh nhẹ vào tay của Tiểu Vy chuẩn bị lấy xoài. Hàn Dân Khê khẽ nói vào tai Tiểu Vy.

"Cậu gần tới mùa dâu rồi đấy. Xoài này chua ăn không tốt."

Mặt của cô đỏ ửng lên. Bốn người ngồi kế bên cũng chẳng nói gì. Thoải mái để cô cậu bày tỏ sự quan tâm. Thế là cuối cùng xoài của Tiểu Vy đã bay mất.

"Chuẩn bị ăn bánh kem thôi." Bác trai tươi cười cắt bánh kem từng miếng một rồi để vào đĩa cho gia đình Tiểu Vy mỗi người một phần. Ăn một bàn tiệc cũng đã no tới nổi ba mẹ Tiểu Vy không đi nổi luôn, giờ này không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, đành phải mang bánh kem về thôi. Ba mẹ Tiểu Vy mang bánh kem về trước vì có việc bận phải đi gấp. Còn Tiểu Vy thì phụ bác gái rửa chén.

Nhân cơ hội chỉ có hai người mẹ Dân Khê hỏi Tiểu Vy: "Con thấy Tiểu Khê nhà bác thế nào?"

"Dạ.." Tiểu Vy ngập ngừng.

"Con cứ nói thẳng ra cho bác nghe nào."

"Bình thường thì hay la mắng con nhưng phải nói thật thì cậu ấy rất đẹp trai nên con bỏ qua hết ạ."

Mẹ Dân Khê không nói gì chỉ cười lớn rồi cùng Tiểu Vy rửa chén tiếp. Hàn Dân Khê đứng kế bên bếp cũng đã nghe thấy rồi. Bình thường lạnh lùng nhưng bây giời lại cười không khép được miệng. Ấn tượng đầu tiên lúc nào cũng là ngoại hình rồi. Lúc trước mẹ Tiểu Vy cũng từng hỏi Hàn Dân Khê câu này. Cậu cũng đã trả lời thật lòng rằng cậu thấy Tiểu Vy dễ thương và khá xinh. Lần này thì đã chắc là ưng nhau rồi.

Rửa chén xong Tiểu Vy chưa về nhà ngay mà còn ghé vào phòng của Hàn Dân Khê xem xem cậu ấy đang làm gì. Mở cửa ra liền thấy Dân Khê đang cầm điện thoại có vẻ như rất vui. Tiểu Vy bước vào, lén ngước xem Hàn Dân Khê đang xem thứ gì. Nhưng lại bị cậu phát hiện. Tiểu Vy đã hụt chân ngã lên người Hàn Dân Khê nửa người thì ở trên giường còn nửa người còn lại ở dưới giường. Dáng ngã của cô lúc nào cũng chuẩn như vậy. Hàn Dân Khê lấy gối đè lên đầu Tiểu Vy không cho cô ngồi dậy.

"Thả tớ ra." Tiểu Vy năn nỉ. Cô vẫn gáng tra khảo Dân Khê: "Cậu đang xem gái xinh đúng không. Lần này tớ bắt gặp rồi nha."

Hàn Dân Khê thả Tiểu Vy ra rồi xoa đầu cô: "Cậu ghen sao?"

"Làm gì có." Tiểu Vy khoanh tay trước ngực trả lời.

"Tớ đang chơi game, thắng thì vui thôi." Hàn Dân Khê tiếp tục cầm điện thoại lên. Tiểu Vy giật điện thoại của cậu giấu ra sau lưng.

"Cậu không chơi với tớ nữa." Cô khóc dối.

"Lớn rồi còn chơi gì? Trả tớ."

"Không trả."

Thế là đã xoa một màn rượt đuổi từ trưa đến chiều. Mền gối của Hàn Dân Khê bị cô quăn cho rối tung. Cái đà này tối nay Hàn Dân Khê phải vất vả rồi.