Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 20: Nhiệm vụ trong rừng sâu



Sáng sớm hôm sau, tiếng còi của giáo viên đã vang lên. Mọi người đều thức giấc và mở cửa liều xem có chuyện gì. Thầy cô thông báo có hoạt động đang chờ thực hiện nên phải thức ngay lập tức, chuẩn bị đồ đạc. Bốn người đang mơ màng nghe giáo viên dặn bên ngoài. Hàn Dân Khê lập tức ngồi dậy, Tiểu Vy bị hất sang một bên.

"Sao cậu lại hất tớ chứ?" Tiểu Vy bò dậy đầu tóc bù xù.

"Vậy sao cậu lại ôm tớ?"

Tiểu Vy không nói gì thêm, cô lấy đồ rồi đi thay. Hàn Dân Khê đánh vào chân hai người còn lại mấy phát cho khỏi mơ màng.

"Người ta chuẩn bị hết rồi."

"Tớ đi thay đồ đây." Cao Vũ Ninh trả lời.

"Mới sáng sớm, làm gì gấp vậy trời?" Dương Tề Dân gãi gãi đầu, nhăn mặt khó chịu. Hàn Dân Khê đánh lên đầu cậu một cái rồi cũng chạy đi thay đồ.

"Hầy.." Dương Tề Dân ôm đồ chạy theo.

Vì nữ quá đông nên ba người kia thay đồ rồi mà Tiểu Vy vẫn chưa xong. Đến lượt Tiểu Vy vào phòng thay đồ rồi thì Hàn Dân Khê lại đứng đứng ngoài cửa nói nhỏ.



"Nè, cậu có đem không vậy?"

"Phí lời, đi ra chỗ khác đây là chỗ thay đồ của nữ đó. Cậu biến thái à?"

"Tớ đi tập hợp trước đó, là cậu kêu tớ khỏi chờ đó nha."

"Cậu.."

Mọi người đã tập hợp đầy đủ. Thầy cô cũng thông báo qua cái loa để mọi người nghe rõ hơn.

"Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là một nhiệm vụ trong rừng."

"Không phải chứ?"

"Đúng đấy."

Ở dưới bàn tán xôn xao khi nghe tên nhiệm vụ.

"Nè nè các em yên lặng một chút đi. Nhiệm vụ hôm nay là tìm được hoa lưu ly. Vì đây là một loại hoa có thể giúp các em làm bài nghiên cứu cho môn học sắp tới. Nên nhóm nào tìm được sẽ được cộng 3 điểm vào bài nghiên cứu trước."

"Vậy không tìm được thì sao ạ?"

"Không tìm được thì không được cộng điểm. Nhưng khi thực hiện nhiệm vụ này các em sẽ tìm hiểu và quan sát được thiên nhiên một cách rõ hơn, cũng giúp ích cho các em khi làm bài thu hoạch."

"Thầy đã quan sát và tìm hiểu trong khu rừng này rất an toàn nên các sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thôi."

"Được rồi, được rồi. Nhiệm vụ bắt đầu nào."



Từng nhóm học sinh vào khu rừng để làm nhiệm vụ. Nhóm Tiểu Vy cũng nhanh chân đi vào. Khu rừng này trong không đáng sợ như họ nghĩ, khắp nơi đều được bao bọc bởi rất nhiều loại hoa. Hương thơm của chúng thơm ngát của khu rừng. Ánh nắng bắt đầu len lỏi qua kẽ lá. Tiếng chim chóc hót vang lừng trên những cành cây cao để đón chào ngày mới.

Hàn Dân Khê đi đến những cái cây to rồi chụp lại vài bức ảnh. May mà buổi sáng ra ngoài có đem theo máy ảnh để thu thập tư liệu. Học sinh chăm chỉ và học sinh lười đúng thật có sự khác biệt rất lớn. Trong khi người khác đang làm nhiệm vụ thì Tiểu Vy đã ngồi xuống đất, cô không đi nữa, vừa mỏi chân vừa đói rồi. Cao Vũ Ninh đi từ phía sau tới đỡ cô dậy.

"Cậu sao vậy?"

"Tớ không đi nổi nữa."

"Cậu muốn lấy điểm nữa không? Nếu muốn thì đi nhanh lên." Hàn Dân Khê liếc qua một cái.

"Đi đi đi.." Dương Tề Dân lôi kéo.

"Nhưng tớ không biết loài hoa đó."

"Hoa lưu ly có màu xanh dương, nhụy vàng và rất thơm. Các cậu có tìm được hoa nào như vậy thì bảo tớ." Hàn Dân Khê đi về phía trước.

Tiểu Vy nhìn bốn phía, nhóm nào cũng tìm quyết liệt. Cô không thể chịu thua nên đã quyết tâm tìm cho bằng được hoa này. Tiểu Vy nhìn thấy một cây cổ thụ to, cô muốn đi qua đó xem thử, bèn tự mình lén lút rời nhóm.

Sau một hồi tìm kiếm Hàn Dân Khê quay lại phái sau thì chỉ nhìn thấy Dương Tề Dân và Cao Vũ Ninh đang lọ mọ tìm từng bụi hoa. Nhưng Tiểu Vy thì mất tiêu rồi, cậu lo lắng không biết cô nàng có gây họa gì hay không, hay là đi lạc mất rồi. Thay vì tìm hoa thì bây giờ ba người quyết định đi tìm Tiểu Vy.

Ở bên này Tiểu Vy đi xung quanh gốc cây lớn, cô tìm cả buổi nhưng vẫn không thấy hoa mà Hàn Dân Khê miêu tả. Cô quyết định chơi bời một chút, Tiểu Vy ôm cây cổ thụ xem có ôm trọn được không vì nó quá to. Cô gắng sức ôm chặt nhưng hai tay vẫn không đụng được nhau. Trong khi đang cố gắng ôm gốc cây thì trong tầm mắt của Tiểu Vy trông thấy một màu xanh xanh giống như hoa lưu ly. Nó ở bụi cây đằng kia, Tiểu Vy quyết định đi xem thử. Không thể ngờ cô lại là người tìm được hoa lưu ly này. Đợt này thì điểm số không cần lo lắng gì nữa rồi.

"Tớ tìm được rồi, tớ tìm được rồi."

Tiểu Vy vừa cầm bông hoa giơ lên nhìn về phía ba người đang chạy lại. Nhưng không may cô lại bị trượt chân vào cái lỗ kế bên. Cái lỗ không sâu nhưng khi vô tình trượt ngã thì cũng sẽ bị trật chân chứ không đùa.

"Tiểu Vy.." Dương Tề Dân la lớn.

"Cậu có đau không?"

"Cậu hỏi câu này không thấy thừa hả?" Tiểu Vy vừa đau vừa tức.

Hàn Dân Khê không nói gì nhiều, cầm chân Tiểu Vy lên nắn nắn rồi bẻ một cái.

"Áaaa."

Đương nhiên Tiểu Vy sẽ la thất thanh. Động tác nhanh gọn mà có hiệu quả tốt. Hàn Dân Khê cũng từng học qua cách trị chấn thương nhẹ.

"Cho cái tội cậu đi lung tung."

"Nhưng mà tớ tìm được rồi nè."

Bốn người quay về chỗ dựng liều để đưa hoa cho thầy cô kiểm tra. Cuối cùng có bốn nhóm tìm được hoa. Và trong đó có cả nhóm Tiểu Vy, bốn người đều vui vẻ chuẩn bị nhận thưởng số điểm của mình.