Thanh Xuân Tươi Đẹp

Chương 69: CHƯƠNG 69



"Anh yêu, anh làm sao vậy ?" Lương An Đình lấy hết can đảm xoay người về phía sau ôm lấy Trần Bảo Anh trước sự bỡ ngỡ của hai người đàn ông.

Đáy mắt Doãn Tư Thành tối sẩm.

" Đình, em làm gì vậy ?" Anh gắn giọng hỏi cô

" Làm gì là làm gì, không thấy người ta đang ôm nhau sao ?" Cô đặt câu hỏi ngược lại với anh.

Không nói với Doãn Tư Thành nữa, cô quay sang Trần Bảo Anh vẫn còn đang đắm chìm trong cái ôm của cô.

"Anh làm gì vậy, sao lại chĩa súng vào em ? Ảnh hưởng đến con của chúng ta thì phải làm sao ?" Cô nũng nịu lên tiếng.

Từ khi Lương An Đình đến đây thì đây là lần đầu tiên cô thừa nhận cái thai này là của hắn ta.

Bây giờ Trần Bảo Anh làm gì phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa, chỉ biết đắm chìm với ngọt ngào do An Đình mang lại.

" Còn anh nữa, nhìn làm gì? Không biết đây là chỗ riêng tư hay sao ?"

Câu nói này là Lương An Đình nói với Doãn Tư Thành. Khi hết câu cô còn nháy mắt với anh một cái.

Nhìn thấy cái nháy mắt của cô anh mới biết là cô đang diễn, để rồi coi về nhà anh dạy dỗ em như thế nào . Đúng là chiều em quá rồi em hư.

Thật ra Lương An Đình đang dồn hết sự chú ý của Trần Bảo Anh lên người mình để cho đám người của Doãn Tư



Thành dễ dàng ra tay một chút.

Nhưng giờ cô lại suy nghĩ khác, cô muốn trước nhất lấy được súng của hẳn đi rồi muốn làm gì làm.

Với tình thần trong minh mẫn cộng thêm việc trong tay hắn có súng chắc chắn sẽ đả thương Doãn Tư Thành cũng rất có thể gây nguy hiểm cho cô và bảo bảo.

"Sao anh không ôm em ?" Cô dõng dạc hỏi Trần Bảo Anh.

Nhận được sự chủ động của cô, khiến hắn quên mất mình đang ở trong tình thế như thế nào mà chỉ muốn đè cô dưới thân trực tiếp mà làm cô.

Hắn nhấc tay định vòng tay ôm chẩm lấy cô thì cô đã nắm chặt tay hắn.

Lui ra sau, đá mạnh vào tay đang cầm súng của hắn khiến khẩu súng rơi xuống mặt đất là một loạt hành động

Doãn Tư Thành nhìn thấy ở cô.

Những cảnh sát ngụy trang phóng nhanh đến bắt gọn Trần Bảo Anh trong sự ngỡ ngàng của hắn.

Doãn Tư Thành chạy đến ôm chầm lấy Lương An Đình.

"Em có sao không ?"

"Em ổn mà " Cô nhoẻn miệng cười lấy lòng.

Vì cô biết chắc những lời nói vừa rồi với Trần Bảo Anh chắc chắn anh sẽ giận.



Sau khi ôm nhau đã đời thì Doãn Tư Thành trao cho cô một nụ hôn chứa đầy sự nhớ nhung trong suốt những ngày qua.

Trần Bảo Anh rơi một giọt nước mắt khi chứng kiến Lương An Đình và Doãn Tư Thành hôn nhau.

"Tại sao lại là anh ta ?" Hắn hỏi

"Dù thế nào thì nhất định phải là anh ấy" Cô khẳng định lại lần nữa. Đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, đôi tay nắm chặt bàn tay Doãn Tư Thành.

" Nếu không có hắn em sẽ chọn tôi, đúng không ?" Hắn lại hỏi như đang tìm kiếm cho mình một tia hi vọng gì đó.

" Không. Nếu không phải là anh ấy thì cũng không phải là anh. Nếu không có Doãn Tư Thành thì sẽ không có

Lương An Đình của ngày hôm nay " Cô nhấn mạnh từng chữ.

Nói trắng ra, có Doãn Tư Thành thì mới có Lương An Đình. Nếu không có Doãn Tư Thành thì sẽ không có Lương An Đình. Điều đó đồng nghĩa với việc Trần Bảo Anh sẽ chẳng là gì trong cuộc đời Lương An Đình.

Từng nhát dao đầm mạnh vào tim.

Hắn cảm thấy mình thua rồi, thua thật rồi. Vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đã thua.

Trần Bảo Anh được áp giải lên xe cảnh sát.

Còn Lương An Đình và Doãn Tư Thành thì quay về Lý gia. Dù sao cũng phải báo bình an và cảm ơn Lý tổng một tiếng.