Thanh

Chương 37: 37




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chiều thứ bảy có một buổi tụ họp.
Thứ bảy tuần thứ ba mỗi tháng, là thời điểm tụ họp của các tiểu thư, danh viện thành phố Bách.
Trước đây, những trường hợp này, Thời Anh thường xuyên tham gia.

Không thể nói thích hay không thích, chỉ là những sự kiện thế này, ở trong cuộc sống của cô, đã trở thành thói quen.
Là đại tiểu thư nhà họ Thời, đây cũng là chuyện cô cần phải làm.

Dĩ nhiên, Thời Anh luôn làm rất tốt, như cá gặp nước.
Lần này cô vốn không định đi, muốn ở nhà làm bánh ngọt.

Gần đây cô thích nấu ăn, nhìn mấy thứ ngọt ngào, càng nhìn càng thấy đáng yêu, muốn tự mình làm, làm xong thì cho Dĩ Khâm ăn.
Nếu không ngày nào cũng uống loại thuốc kia, quá đắng, không ăn kèm với thứ gì khác, Thời Anh cảm thấy nuốt không nổi.

Mặc dù Trì Dĩ Khâm không nói gì, trái lại lần nào cũng uống một hơi cạn sạch.
Thế nhưng, từ sáng sớm, Đường Đường đã lái xe chờ ở bên ngoài, còn mang theo quần áo mới giày mới, muốn kéo Thời Anh ra cửa.
“Thời Anh bảo bối, đi chơi nào.” Đường Đường vẫy tay với Thời Anh, đi tới, nở nụ cười tươi tắn.
“Mang quà cho chị này, thay đi.” Đường Đường giơ cái túi trong tay lên, thúc giục cô đi thay quần áo.
“Nhưng mà…” Thời Anh do dự, không muốn đi lắm, hôm nay cô có việc.

Làm bánh ngọt xong còn phải mang đến công ty cho Dĩ Khâm, cô đã đồng ý với anh, giữa trưa hôm nay sẽ đưa cơm đến, cô không muốn nuốt lời.
“Không có nhưng mà.” Thái độ của Đường Đường kiên quyết, giữ chặt tay cô, nói chắc nịch: “Đã mấy tháng chị không tham gia hoạt động của bọn em rồi, lần này dù phải trói, em cũng sẽ trói chị mang đi.

Thời Anh, chị tỉnh táo chút, không phải cứ kết hôn là phải ngồi ở nhà làm bà chủ gia đình.


Chị vẫn là đệ nhất danh viện của thành phố Bách, thế giới bên ngoài còn bao nhiêu điều tốt đẹp, chị đừng có chôn vùi chính mình.”
Đường Đường nghiêm mặt, nói: “Nhanh lên, thay quần áo.”
Luận công phu mồm mép, Thời Anh hoàn toàn không phải đối thủ của Đường Đường.

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, chỉ cần cô ấy nhiều lời hai câu, sau đó lại sầm mặt, chuyện Thời Anh vốn không đồng ý, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
“Chị nhắn cho Dĩ Khâm một tiếng đã.” Thời Anh lấy điện thoại ra, yên lặng đứng sang một bên, soạn tin nhắn.
“Gần đây cuộc sống hôn nhân có vẻ hài hòa nhỉ?” Ngồi trên xe, Đường Đường nghiêng đầu nhìn Thời Anh, cười hỏi.
“Hình như thân thể Trì đại thiếu gia không tốt, vậy có thể được không?”
Cô ấy vừa dứt lời, Thời Anh mím môi nhìn sang, ánh mắt không quá tốt.
“Thân thể anh ấy không có không tốt…” Thời Anh yếu ớt phản bác.
Lần đầu gặp mặt, là ai cũng sẽ cảm thấy anh tái nhợt gầy yếu, hơn nữa cả người uể oải lười biếng, không có tinh thần, hoàn toàn là hình tượng thiếu gia yếu ớt bệnh tật.

Nhưng trên thực tế, anh không đến mức bệnh tật quấn thân, cũng không yếu ớt như người ngoài tưởng tượng, chỉ có nhiệt độ trên người đôi khi sẽ hơi thấp.
Hơn nữa sau khi cởi quần áo, da thịt không nhão nhoẹt mà vẫn trông săn chắc, có thể nói, mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo lại có thịt.
Với lại… Anh thật sự rất có sức lực lăn lộn…
Mấy buổi tối gần đây, tối hôm nào cũng phải đến rạng sáng một hai giờ cô mới được ngủ.

Sau khi bị anh lăn lộn, Thời Anh thường mệt đến mức ngón tay cũng không nâng nổi.
Cuộc sống vợ chồng như vậy, cùng với tưởng tượng của cô, quả thực là có phần khác biệt.

Cụ thể là khác biệt chỗ nào, cô không dám nói.
Chính là… Lấy bề ngoài của Trì Dĩ Khâm mà nói, không nên như thế…
Mãnh liệt.
Đương nhiên những lời này, Thời Anh ngại nói với Đường Đường.


Nếu không chắc chắn Đường Đường sẽ giễu cợt cô cả ngày.
“Nhìn cái mặt của chị này, chắc là hài hòa lắm nhỉ…”
Đường Đường nhếch môi, giật tay cô, nói: “Kể cho em mau.”
Đường Đường là người có tư tưởng phóng khoáng, từ cao trung đã bắt đầu quen bạn trai, giữ vững tần suất bình quân hai tháng đổi một lần.
Đường đại tiểu thư thích tiểu thịt tươi, loại chuyện đến trường đại học người ta ‘săn tân sinh viên’, cô ấy cũng từng làm.
Dù sao thì cô ấy cũng xinh đẹp, dáng người tốt, da trắng chân dài không nói, còn là tiểu thư nhà giàu.
Có tiền có nhan sắc, ở đâu cũng chơi bời được.
“Trẻ con không nên nghe.” Thời Anh ngậm miệng không nói, trong lòng biết rất rõ ràng, tuyệt đối không nên nhiều lời với Đường Đường.
“Tuy rằng năm nay em mười tám, nhưng em cũng thành niên rồi.” Đường Đường năn nỉ, cười nói: “Dù sao thì em cũng được xem như công thần.”
Nếu không phải cô ấy nghĩ ra cách thức như vậy, hôm nay cô đâu thể dễ chịu thế này.
Thời Anh vẫn không nói.
Với tính tình bướng bỉnh của cô, Đường Đường cũng không biết nói gì nữa.
“Để em hỏi xem tiểu bảo bối của em đến đâu rồi.” Đường Đường nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Thời gian ở nước ngoài, cô ấy chỉ ở một mình, cơ bản là không yêu đương.
Bây giờ về nước, còn chưa đến hai tháng, đã nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Nghe nói đối phương mới hai mươi tuổi, là một chàng trai nghèo, là cái kiểu thật sự rất nghèo, so với Đường Đường, quả thực là một người trên trời một người dưới đất.
Đường Đường cho anh ta tiền, cũng vui vẻ nuôi anh ta, quan hệ giữa hai người họ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
...
Thời gian uống trà chiều.
Thời Anh cùng Đường Đường chọn một chỗ dựa lan can.
Trên bàn đặt bánh ngọt, có phục vụ đến rót cà phê cho hai cô.
Đã một thời gian rất lâu cô chưa tới, nhưng người phục vụ vẫn gọi một tiếng “Thời tiểu thư”.
Có Đường Đường tọa trấn ở đây, cơ bản là không ai dám đến bắt chuyện cùng các cô.
Lúc này điện thoại Thời Anh rung lên.


Cô vội vàng lấy ra xem.
Hai giờ trước nhắn WeChat cho Trì Dĩ Khâm, giờ anh mới trả lời.
[Địa chỉ, giờ anh tới tìm em.]
Khóe môi Thời Anh bất giác cong lên, trong mắt toàn là ý cười, vẻ mặt hạnh phúc, gửi địa chỉ sang cho anh.
Hai người hàn huyên thêm một hồi lâu, đột nhiên, Đường Đường giơ tay gõ bàn.
“Đừng chơi điện thoại nữa.” Cô ấy nhỏ giọng cảnh cáo một câu, nghiêng người, ánh mắt nhìn ra sau Thời Anh.
“Mẫu thân đại nhân nhà chị cũng ở đây.”
Thời Anh kinh ngạc, còn chưa phản ứng lại, tiếng giày cao gót “cộp cộp” đã truyền tới.
Cô quay đầu lại, thấy mẫu thân đại nhân nhà mình đang mỉm cười nhìn cô.
Đào Phù năm nay bốn mươi lăm tuổi, đã sắp đến tuổi bán trăm, nhưng bà bảo dưỡng tốt, trông như mới hơn ba mươi.

Cùng Thời Anh đi ra ngoài, thi thoảng lại có người nhầm bà và cô là chị em.
Thời Anh nhanh tay cất điện thoại đi, thân mình cứng đờ theo bản năng.
“Thời Anh, người cổ đại còn có ngày thứ ba về lại mặt, sao đến lượt con lại thành gả xong là khỏi về nhà mẹ đẻ luôn rồi?” Đào Phù ngồi xuống bên cạnh Thời Anh, mỉm cười gật đầu với Đường Đường, “Còn có, con nói nhà chúng ta rơi vào khủng hoảng tài chính nghiêm trọng là thế nào? Trong nhà bạc đãi con sao?”
Một khi Đào phu nhân tươi cười, bắt đầu dùng vẻ mặt ôn hoà đứng đắn, có thể báo trước sắp xảy ra chuyện.
“Thời Anh, tốt nhất là con nói rõ cho mẹ.” Đào phu nhân nghiêm mặt.
Bà chỉ có một đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn luôn yêu chiều nâng niu, đồng thời cũng nỗ lực bồi dưỡng cô, hy vọng cô trở thành một người ưu tú, tương lai có thể đạt được cuộc sống mà mình muốn.
Cho nên lúc trước cô khăng khăng phải gả cho Trì Dĩ Khâm, dù bố mẹ không quá đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn nhân nhượng.
Bởi vì thái độ của cô kiên quyết, đây là lựa chọn của cô.
Nhưng lần này, nghe từ miệng người khác rằng nhà họ Thời xảy ra vấn đề lớn, Đào Phù thật đúng là ngây ra.
Nhà họ Thời đang yên ổn, hôm nay giá cổ phiếu còn tăng, sao lại thành rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng rồi?
“Không có.” Thời Anh chột dạ lắc đầu, giọng càng ngày càng nhỏ: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Cô chớp chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập ba chữ “con sai rồi”, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Đào Phù, không dám nhiều lời.
Thời Anh rất rõ ràng, lúc Đào phu nhân đang tức giận, dù xin lỗi làm nũng thế nào cũng không có tác dụng, điều duy nhất cô có thể làm, giống như với Đường Đường, là giữ im lặng.
Ngậm miệng, chờ đến khi Đào phu nhân hết giận.
Vì thế ba người ngồi một chỗ, không một ai nói chuyện, tình thế giằng co.
Đường Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, cả người cứng lại, sắc mặt lập tức khó coi.
Cô ấy đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Xong rồi.”
Phía trước, Trì Dĩ Khâm đang bước vào.

Anh vừa vào cửa, liếc mắt một cái là thấy Thời Anh, vì thế lập tức đi đến chỗ cô.
Thời Anh ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi, lúc ấy cũng nghĩ, thế cục này, quá không ổn rồi.
Bên nào cũng không dễ chọc.
Trì Dĩ Khâm nhận ra Đào Phù, anh biết đây là mẹ Thời Anh.

Trước hôn lễ đã từng gặp, hôn lễ cũng gặp, hai mẹ con có vài phần giống nhau, dĩ nhiên anh nhớ kỹ.
Chỉ là vì chuyện trước đây, Trì Dĩ Khâm không có ấn tượng tốt với bà.
“Dĩ Khâm, mau gọi mẹ đi.” Thời Anh đứng lên trước, kéo tay Trì Dĩ Khâm, cười với anh, đưa mắt ra hiệu.
Trì Dĩ Khâm lạnh lùng nhìn Đào Phù.
Thời Anh lặng lẽ nhéo tay Trì Dĩ Khâm, nhỏ giọng thúc giục anh: “Mau gọi đi.”
“Không cần.” Đào Phù cũng đứng lên, mở miệng, bình thản nói: “Vẫn nên gọi tôi là Đào phu nhân đi.” Nói xong, Đào Phù rời đi.
Bà đi rồi, Trì Dĩ Khâm mới cầm tay Thời Anh, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Để cô quỳ trước cửa nhà lâu như vậy, bố mẹ kiểu này, đương nhiên là anh không có hảo cảm.
“Không sao.” Thời Anh lắc đầu.

Cô kéo tay Trì Dĩ Khâm, dẫn anh lên trên lầu, đi đến chỗ không có ai mới ngừng lại.
Cô nhón chân, hôn lên môi Trì Dĩ Khâm một cái.
“Em nói chuyện với anh, anh đừng tức giận được không?”
Thời Anh cảm thấy nói như vậy có vẻ là gây rối vô cớ, nhưng đến nước này rồi, chuyện gì nên nói vẫn phải nói, không thể kéo dài nữa.
Thời Anh buông tay, cẩn thận móc ngón tay út anh.
“Thật ra nhà em… Không xảy ra chuyện…” Thời Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trì Dĩ Khâm.
Sau đó cô kể lại tối hôm đó Đường Đường đi đón mình thế nào, rồi lại làm như thuận miệng nói cho Trì Dĩ Hàng… Những việc này, tất cả đều lần lượt nói cho Trì Dĩ Khâm.
Nói xong, trong lòng cô thấp thỏm, sắp nhảy dựng lên.
“Em sai rồi, sẽ không chối cãi, nhưng anh… Anh đừng giận quá được không?”
Dù cô không ngẩng đầu, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh phát ra từ Trì Dĩ Khâm, có phần sợ hãi.
“Với lại cũng do anh, muốn ly hôn với em, cho nên em mới…”
Thời Anh muốn có khí thế một chút, nhưng nói đến đây, mở miệng cũng không mở miệng nổi nữa.
“Thời Anh, sao trước đây anh không phát hiện em thông minh như vậy nhỉ?” Trì Dĩ Khâm đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười..