Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cơm nước xong, từng người lần lượt về phòng.
Phòng Trì Dĩ Khâm đã lâu không có người ở, nhưng bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí một hạt bụi cũng không có.
Chỉ là không có chút hơi thở sinh hoạt.
Thời Anh vào trong, tò mò quan sát.
Đập vào mắt cô là khung ảnh treo trên tường, cô chạy chậm vào, ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá.
Tất cả đều là ảnh của Trì Dĩ Khâm.
Hồi nhỏ anh chụp rất nhiều, sau này tuy ảnh cũng không ít, nhưng anh chỉ đứng yên, mặt lạnh băng, dần dần không có nụ cười.
Thời Anh nhìn cậu bé khoảng sáu bảy tuổi trong ảnh, cầm món đồ chơi trên tay, ngẩng đầu nhìn màn ảnh, cười vô cùng xán lạn.
Hồi nhỏ mặt mày Trì Dĩ Khâm cũng tinh xảo, có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ hiện giờ của anh.
“Dĩ Khâm, đây là anh lúc mấy tuổi?” Thời Anh chỉ bức ảnh kia, hỏi Trì Dĩ Khâm.
“Sáu tuổi.” Trì Dĩ Khâm nhìn thoáng qua, gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.
Bức ảnh kia chụp trước khi anh sinh bệnh, đó là ngày sinh nhật anh, cho nên rất vui vẻ.
Nụ cười như thế, ngay cả chính anh cũng nhiều năm không thấy.
“Hồi nhỏ anh cũng thật đáng yêu, cười tươi càng đáng yêu.” Thời Anh nhìn vào bức ảnh, đôi mắt sáng bừng.
Tiếp theo cô lại tiếc nuối: “Sao em không quen anh ngay từ nhỏ nhỉ?”
Cuộc sống mấy năm về trước của anh, cô không tham dự, cảm thấy rất đáng tiếc.
Trì Dĩ Khâm không nói gì, ánh mắt bị đồ vật trên bàn hấp dẫn, chậm rãi bước qua.
Thời Anh còn đang xem ảnh.
Cô nhìn ảnh Trì Dĩ Khâm hồi còn nhỏ, đột nhiên suy nghĩ, đứa trẻ trong bụng cô, sau này sinh ra, có thể sẽ giống thế này không.
Vậy chắc chắn là rất đáng yêu.
“Bức này chắc là lúc mới sinh…” Thời Anh nhìn đứa trẻ trong bức ảnh, trái tim như hóa thành nước.
Cô nhìn hết một lượt, lẩm bẩm một mình, nói mãi vẫn không thấy ai đáp lại.
Thời Anh tò mò, xoay người nhìn sang chỗ khác.
Chỉ thấy Trì Dĩ Khâm ngồi trước bàn lật xem cái gì đó, tập trung tinh thần, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Thời Anh nhíu mày, tiến lên trước vài bước.
Anh ngồi ngược với ánh sáng, cho nên cô không thấy rõ trong tay anh là gì.
Khi cách anh còn hai bước, cô dừng chân, cẩn thận thăm dò, muốn lặng lẽ xem Trì Dĩ Khâm đang đọc gì.
Nhưng cô mới nhổm người nhìn, Trì Dĩ Khâm lập tức cất đồ đi, đứng lên.
Thời Anh cả kinh, dừng lại động tác, đứng yên, nhìn dáng vẻ giống như một đứa trẻ làm sai, dùng vẻ mặt vô tội nhìn Trì Dĩ Khâm.
Mặt Trì Dĩ Khâm tối sầm, bước một bước nhỏ đến chỗ cô.
Anh cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy quá rõ ràng.
Nhưng hình như trong mắt có ánh nước, còn hơi hồng hồng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc anh đang khác thường.
Lúc này Thời Anh cũng không kịp nghĩ gì, trong lòng lập tức lo lắng, mím môi, tròng mắt hoảng loạn không biết nhìn vào đâu.
Nhưng Trì Dĩ Khâm chỉ duỗi tay sang, cầm tay cô.
Lòng bàn tay anh chạm vào ngón tay cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo, ấn đường không khỏi nhíu lại.
“Ngồi xuống.” Anh kéo Thời Anh đến mép giường, ấn cô ngồi xuống.
Thời Anh nghe theo anh.
Sau khi để cô ngồi xuống, Trì Dĩ Khâm xoay người đi vào phòng tắm.
Không đến hai phút anh đã ra, trên tay bưng một chậu nước ấm, đi tới, đặt bên chân Thời Anh.
Thời Anh mặc một đôi dép lê ở nhà, lông xù xì, trông rất trẻ con.
Trì Dĩ Khâm ngồi xổm bên cạnh, cởi cả dép và tất, hai tay nhẹ nhàng cầm chân cô, đặt vào chậu nước ấm.
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng mát xa cho cô.
Lòng bàn chân có rất nhiều huyệt vị, Trì Dĩ Khâm rất rõ ràng vị trí và tác dụng của chúng, ngón tay cong lại xoa bóp, kiên nhẫn mát xa cho cô.
Anh ấn như vậy, lại ngâm trong chậu nước ấm, Thời Anh ngồi yên, rất hưởng thụ.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhìn Trì Dĩ Khâm trước mặt, hạnh phúc như rơi vào hũ mật.
Hôm nay là một ngày rất tốt.
Cả ngày hôm nay, cô cảm nhận mỗi một giây phút trôi qua, đều vô cùng hân hoan mãn nguyện.
Bây giờ là 0 giờ, một năm mới lại đến.
“Cảm ơn ông xã.” Trì Dĩ Khâm giúp Thời Anh lau chân, lúc đứng dậy, Thời Anh nghiêng đầu nhìn anh, giọng ngọt ngào.
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm tối lại, cầm tay Thời Anh theo bản năng, kéo về phía mình.
Một tay khác giữ đầu cô, cúi người hôn lên.
Hơi thở anh bá đạo lại mạnh mẽ, ghìm chặt lấy cô, nhìn xuống từ trên cao, khống chế tất cả trong lòng bàn tay.
Trong lòng anh là sự vui sướng, khó mà giải thích.
Có lẽ là bao nhiêu năm qua, rốt cuộc anh cũng thấy được hy vọng.
“Cảm ơn em, Thời Anh.” Anh nhẹ nhàng cắn tai cô, mỗi một chữ đều chứa đựng sự ấm áp, còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm sau khi vượt qua muôn trùng khó khăn.
“Giữa chúng ta, sau này không cần nói cảm ơn.” Thời Anh ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Được không?”
Anh và cô là vợ chồng, là một thể, dù là làm đúng hay làm sai, đều không cần phải nói “Cảm ơn” hay “Xin lỗi”, nói như vậy sẽ tạo cảm giác xa lạ giữa người với người.
“Nghe em hết.” Trì Dĩ Khâm gật đầu đồng ý, giọng dịu dàng hơn không ít.
Kim đồng hồ đã vượt qua số mười hai, một năm mới đến rồi.
Bên ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ thành thị ngập trong niềm vui sướng, nghênh đón một khởi đầu mới.
Thời Anh nằm trong lòng Trì Dĩ Khâm, vây quanh người là sự ấm áp từ anh.
Hơi thở cô đều đều, đã ngủ say.
...
Thời Anh mang thai đến tháng thứ ba, bắt đầu nôn nghén.
Trước đây cô không có cảm giác gì, trong bụng thật sự có một đứa trẻ, cô lại chẳng có chút cảm nhận.
Ngày nào nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Tối hôm đó, trong lúc buôn chuyện với Đường Đường, cô còn nói, mình mang thai rất nhàn.
Nhưng vừa mới nói xong, ngày hôm sau, cô ngửi thấy mùi canh cá, nước chua từ dạ dày lập tức trào lên.
Cô chạy vào nhà vệ sinh một lúc lâu, vẫn không nôn ra được.
Ra ngoài, cả dạ dày cả miệng đều rất không thoải mái, cô đói bụng, muốn ăn, thế nhưng lại nuốt không trôi.
Trì Dĩ Khâm đi làm chưa về, cô ở nhà một mình, đột nhiên cảm thấy buồn bã, trong lòng tủi thân.
Có đôi khi buồn rầu đến mức không thể hiểu được, rõ ràng là không có gì, hốc mắt tự nhiên đỏ lên.
Đường Đường lại gửi tin nhắn cho cô: [Người đàn ông của chị quá đẹp trai!] Đính kèm với vài bức ảnh.
Hai bức trước là ảnh chụp màn hình, đều là một ít bài bôi đen Từ Mạn Chi, đại khái là nói cô ta tính tình đại tiểu thư, đã làm rất nhiều chuyện không tốt.
Tin tức từ account marketing [1] bị làm ầm lên, nhưng thực chất thì không có gì, dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư thật, có làm gì quá đáng, người khác bàn tán về cô ta, cũng không ảnh hưởng nhiều.
[1] Account marketing: Người nào muốn quảng cáo, sản phẩm hay sự kiện gì đó của mình được mở rộng thì sẽ mua chuộc quần chúng ở đây, trả tiền để tuyên truyền.
Quan trọng là hình tượng của nhà họ Từ trong mắt công chúng, những tin tức che trời lấp đất đó, khó mà không tạo thành ảnh hưởng không tốt cho họ.
[Người đàn ông của chị trực tiếp chặn mất mấy hợp đồng của nhà họ Từ, bây giờ giá cổ phiếu của Từ thị đang tuột dốc, thảm vô cùng.]
Hai tháng trước, hội đồng cổ đông của Trì thị có sự thay đổi lớn, Trì Dĩ Khâm trở thành cổ đông lớn thứ hai của Trì thị, đồng thời giữ chức vụ ở Trì thị.
Trước mắt là nhậm chức CEO của nhãn hiệu Hika trực thuộc tập đoàn, chủ yếu phụ trách công việc khai thác thị trường nước ngoài cho sản phẩm mới.
Trước khi đại thiếu gia nhà họ Trì chưa thực sự nhậm chức, không một ai ngờ, Trì Dĩ Khâm yên lặng bao nhiêu năm trời, bước vào thương trường, thủ đoạn lại mạnh mẽ cứng rắn, sấm rền gió cuốn như thế.
Anh làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể giữ vững lý trí tuyệt đối, không hề nương tay.
Người như vậy, trong một thời gian ngắn ngủn, khiến cho người ngoài thay đổi hoàn toàn nhận thức về anh.
Chưa nói đến việc tai anh điếc là thật hay giả, nếu thực sự là một người điếc, còn có thể làm được đến mức này, mới thật sự khiến người ta kinh ngạc cùng kính nể.
Hơn nữa sau khi cuộc họp báo của Hika đổ vỡ, chuyện thứ nhất anh làm chính là xuống tay với Từ thị.
Cái cách mà anh xuống tay, tựa như Từ thị có thù oán với anh từ đời trước.
[Quá hả giận, em không nhìn nổi Từ Mạn Chi kia từ lâu rồi.] Đường Đường gừi một hàng dấu chấm than, cho thấy hiện tại tâm tình cô ấy kích động đến mức nào.
Mấy bữa tiệc gần đây, Đường Đường không thấy Từ Mạn Chi, phải biết rằng, trước kia, mấy trường hợp này, cô ta không thể không tới.
Xem ra giờ đang bị chuyện xấu quấn thân, không đi đâu được.
[Không phải em muốn đi Iceland chơi sao? Khi nào đi?] Kiên nhẫn chờ Đường Đường cảm thán xong, Thời Anh mới hỏi cô ấy một câu.
Nửa tháng trước, Đường Đường kêu muốn cùng bạn trai nhỏ đi Iceland chơi.
Đi ra ngoài du lịch một chuyến mới có thể biết người này có thích hợp với mình hay không, Đường Đường nói với Thời Anh như vậy.
Tuy người ngoài nói Đường đại tiểu thư lại bao nuôi một tiểu thịt tươi, chơi chán thì thôi, nhưng lần này, dường như Đường Đường thật sự hướng đến hôn nhân.
Đường Đường tự mình nói, chờ đi du lịch về, cô ấy sẽ bắt đầu chuẩn bị việc kết hôn.
[Một thời gian nữa.] Đường Đường nhắn lại: [Còn chuyện quan trọng.]
[Chuyện gì?] Thời Anh không nghĩ ra Đường Đường có thể có chuyện gì quan trọng.
[Giờ đang phải giữ bí mật.] Đường Đường giữ kín như bưng, Thời Anh hỏi cũng không nói.
[Nhưng chắc chắn là chuyện tốt.]
Hai người là bạn bè nhiều năm, gần như là không có chuyện gì giấu được đối phương, Thời Anh tuy tò mò, nhưng cô cũng không truy hỏi đến cùng.
...
“Đại thiếu gia, cô Từ muốn gặp anh.”
Ngoài cửa, trợ lý đẩy cửa tiến vào, nhìn ra ngoài, nói: “Cô ta nói có việc muốn nói với anh.” Rõ ràng trợ lý cũng rất khó xử, hôm nay anh ta thấy hình như tâm tình Trì Dĩ Khâm không tốt lắm, nhưng thái độ đại tiểu thư bên ngoài cũng cố chấp, rất có dáng vẻ hôm nay không gặp được người thì sẽ không đi.
“Đuổi ra.” Trì Dĩ Khâm lạnh lùng đáp lại một câu.
Anh vừa dứt lời, Thời Anh gọi video đến.
Trì Dĩ Khâm lập tức nhấn nghe.
Trong màn hình là Thời Anh đang thút tha thút thít, mắt ngần ngận nước, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, Trì Dĩ Khâm không nhìn kịp nên không biết.
Chỉ thấy cô đáng thương vùi mình trên sô pha.
“Dĩ Khâm, chừng nào anh mới về…” Thời Anh nhịn xuống giọng nói nức nở, giương mắt nhìn anh, giọng nho nhỏ trước sau như một: “Em nhớ anh lắm.”
Sáng nay tám giờ anh ra khỏi nhà, đến bây giờ mới qua năm tiếng, nhưng Thời Anh như vậy, cứ như là năm năm không gặp anh.
Trì Dĩ Khâm cũng không hỏi nhiều, nhẹ giọng an ủi cô, nói anh về liền, tiếp theo anh tắt video, trực tiếp đứng lên.
“Lát nữa mang mấy tài liệu này đi sửa sang lại chút rồi đưa đến nhà tôi, với lại, hôm nay có chuyện gì cũng đừng tìm tôi, nếu thật sự rất quan trọng thì gửi tin nhắn.” Trì Dĩ Khâm nói xong, cầm áo khoác, ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài Từ Mạn Chi đang chờ, rốt cuộc cũng thấy anh ra, lập tức đi tới.
“Trì Dĩ Khâm, lần trước Từ thị chúng tôi…” Từ Mạn Chi mở miệng đi thẳng vào vấn đề, không nói vòng vo.
Ắt hẳn là vì biết mình ở phía sau nói chuyện, Trì Dĩ Khâm sẽ không nghe được, vì thế cô ta chạy theo vài bước, đứng trước Trì Dĩ Khâm.
Trì Dĩ Khâm đi quá nhanh, cô ta chạy vội theo, suýt nữa té ngã không đuổi kịp.
Nhưng cô ta còn chưa nói hết, Trì Dĩ Khâm đã lạnh lùng đảo mắt, ngữ điệu mang theo sự tức giận.
“Biến đi!” Anh nói một tiếng, trực tiếp vòng qua Từ Mạn Chi..